Đứng phía sau quý khí thanh niên là một trung niên thư sinh, ánh mắt cũng dừng ở trên người Hà Doanh hồi lâu rồi mới dời đi.
Lúc này, còn có mấy thư sinh trong miệng đang thầm thì lời nói của Hà Doanh "Sống với gian khổ, chết cùng thảnh thơi!" Loại cảnh thế kinh điển thế này, ngay cả kiếp trước của Hà Doanh, trong vòng trăm ngàn năm, cũng làm cho dân chúng mỗi người lâm vào tự ngẫm, huống chi là thời đại này?
Lúc này, từ xa một trận nhạc thanh truyền đến, tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai. Hà Doanh lấy làm kì quái hỏi:
- Tửu lâu này cũng có ca kĩ sao?
Chu công tử nói:
- Không phải ca kĩ. Đây chính là đặc sắc của Túy Xuân lâu, vì vậy mới được xếp đứng đầu trong Chu thành năm đại danh lâu. Ở Túy Xuân lâu có một phong nhã phòng, chuyên môn phối tề các loại nhạc khí, lại mời được vài danh gia nổi tiếng đương thời ở trong này diễn tấu, hơn nữa thỉnh một ít con cái thế gia, vài vị quý tộc tài nghệ xuất sắc đến biểu diễn một phen. Ngươi nghe âm nhạc này, có phải hay hơn so với ca kĩ gảy (đàn) không?
Hà Doanh nghiêng tai lắng nghe, người nọ gảy tựa hồ là đàn cổ, khúc này cũng là một khúc nổi tiếng, tiếng đàn xa xưa thê lương, đúng thật là so với bình thường, nghe êm tai hơn nhiều lắm.
Nơi này nhiều con cháu phú gia, cơ hồ mọi nhà đều bao nuôi ca kĩ. Hơn nữa thuở nhỏ còn tu tập nhạc khí, bởi vậy vừa nghe, đều cảm nhận được không ít hương vị. Nếu là ca kĩ sở tấu (biểu diễn), kĩ xảo thì có nhưng tình cảm lại không, càng không hiểu rõ nhân sinh, không có tâm cảnh khuynh tình như thế này. Bởi vậy các nàng nhiều nhất chỉ có thể là nhạc tượng*, mà những người này sở tấu, mới là tiếng nhạc chân chính!
Tên thư sinh vóc người nhỏ bé nói:
- Chu công tử, xem ra, nơi này còn có chỗ đặc sắc như vậy. Ngươi cư nhiên không nói cho chúng ta biết. Nếu không phải vị tiểu huynh đệ này hỏi, ngươi có phải vẫn gạt mọi người hay không?
Hắn cười trách cứ nói.
Chu công tử cười hắc hắc, nói:
- Tại hạ tưởng rằng chút đặc sắc này của Túy Xuân lâu, tất cả mọi người đã biết, ai cũng không hỏi, ta sao biết các ngươi thiển cận như vậy!
Hắn cùng người này hiển nhiên là bằng hữu tốt, người nọ vừa nghe hắn nói vậy, làm bộ vung một quyền đánh tới. Nắm tay còn chưa tới nơi, Chu công tử đã kêu đau, khiến mọi người mỉm cười một cái.
Lúc này, tiếng đàn đã dừng. Quý khí thanh niên kia nói:
- Đứng ở đây nghe, cũng không thú vị, chi bằng mọi người cùng đi xem!
Chu công tử cười nói:
- Tất nhiên có thể, bất quá, tại hạ có chút đường đột, không biết huynh đài là...?
Ý tứ trong lời hắn nói thật quá rõ ràng, vị quý khí thanh niên kia cười đáp:
- Chu huynh thật sự là người khéo léo! Có ý tứ, ha ha, có ý tứ! Đúng rồi tại hạ họ Thác, tên Thành, các vị cứ gọi ta như vậy. Ta không phải là người Chu quốc, cũng không có nhiều lễ nghi như vậy!
Nguyên lai không phải người bổn quốc, cái này khó trách. Mọi người không khỏi bừng tỉnh hiểu ra. Lúc này Thác Thành còn nói thêm:
- Hôm nay tất cả chi tiêu của mọi người, cứ tính cho Thác mỗ, coi như là chút lễ vật cùng các vị kết giao bằng hữu!
Chu công tử lớn tiếng nói:
- Sảng khoái! Thác huynh quả nhiên là người sảng khoái.
Thác Thành cười ha ha rồi cùng mọi người đi đến nhạc lâu. Hà Doanh đi hơi chậm lại phía sau, Thác Thành kia cũng không biết vì sao, rớt lại phía sau mọi người, vừa đi song song bên cạnh nàng, vừa cười nói:
- Tiểu huynh đệ quả nhiên khí vũ phi phàm, không biết có thể nói cho tại hạ biết tính danh không?
Hà Doanh nói:
- Tại hạ họ Hà.
Nói tới đây nàng lại thấy biểu tình truy vấn của Thác Thành, chần chờ một chút, nói:
- Gọi Văn, tên một chữ Văn, Hà Văn.
Thác Thành ánh mắt tại khuôn mặt như ngọc của nàng nhìn quét một vòng, khóe miệng cười như không cười, lại ôn nhu nói:
- Nguyên lai là Hà Văn huynh đệ. Tiểu huynh đệ thoạt nhìn tuổi rất nhỏ, không biết đã mười lăm chưa?
Hà Doanh không biết hắn vì cái gì mà có hứng thú với mình như vậy. Nhưng người này có một loại trời