Trở lại phủ, chuyện đầu tiên Hà Doanh phải làm là luyện công, và luyện công! Kiếm thuật kia vô cùng ảo diệu, nhưng cũng rất phù hợp với thể chất Hà Doanh. Tốc độ tu luyện của nàng, phải nói đúng là siêu nhanh. Không mất bao lâu thời gian, xem dáng vẻ sử dụng kiếm pháp cũng hình thành được vài phần.
Bất quá, cũng không ai nói với nàng, tốc độ tiến bộ của nàng cực kì nhanh. Nàng đối với điều này không biết gì cả, lại không có ai để hỏi.
Hiện tại đã có việc để làm, lại không còn tiền, Hà Doanh một tháng liên tục đều không ra ngoài phố. Lưu Thù ngẫu nhiên đến một chút, dường như bị người của Lê Thanh chặn lại. Bây giờ, chủ tớ các nàng ra vào, đều có người quản lý, hai người không khác gì bị giam lỏng.
Hai ngày này, trong phủ bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Nơi nơi tiếng nói tiếng cười tiếng hoan hô, không nói giăng đèn kết hoa, có khi còn có thể nhìn thấy ít nhất năm ba đôi đứng ở bên ngoài cửa viện dùng ánh mắt thông cảm hướng về trong này mà chỉ trỏ. Tiểu Hoàn ra ngoài lấy cái gì, cũng đều phải chịu đựng loại tra tấn này.
- Tiểu thư, thật không thể chịu được! Những kẻ bên ngoài cũng thật là... Bất quá là tướng công nạp thiếp mà thôi, bọn họ cười nhạo chúng ta cái gì?
Tiểu Hoàn bên cạnh khó chịu nói thầm, một bên mạnh mẽ vò quần áo, trên mặt lộ thần sắc giận dữ.
Nàng nói một tràng, tiểu thư vẫn còn mải luyện kiếm thuật của mình, không khỏi lại lớn tiếng hỏi:
- Tiểu thư, người có nghe thấy không?
Hà Doanh dừng chuyển động, không quay đầu lại, lẳng lặng nói:
- Các nàng ấy nói cái gì thì kệ các nàng ấy thôi. Đừng nghĩ quá nhiều.
Một lát sau, bỗng nói thêm một câu:
- Vốn dĩ, chúng ta không người mai mối cứ vậy qua cửa, hơn nữa lâu như vậy, Lê Thanh cũng không có ghé qua. Như vậy chuyện hôn nhân này cũng không được coi trọng, ngay cả thiếp cũng không như thế. Ngươi tức giận cũng phí sức.
Tiểu Hoàn tức giận nói:
- Muội nghe người ta nói, nữ nhân kia chính là biểu muội Lê Thanh. Hừ! Rõ ràng là thiếp, Lê Thanh người này lại lấy nghi thức chính thê rước vào nhà, cũng thật khinh người quá đáng.
Hà Doanh dừng tay, giật mình thầm nghĩ: "Thật là không ngờ, Lê Thanh nhanh như vậy đã đem Nguyệt Nhi kia lấy về". Nàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Đâu liên quan gì đến ta? Ta sống như bây giờ cũng rất tốt rồi còn gì."
Buổi tối hôm nay sao trăng thưa thớt, bầu trời thông thoáng. Hà Doanh ngẩng đầu lên nhìn không trung, dần dần đắm chìm trong đó. Ngay khi nàng chuẩn bị ngồi xuống luyện khí một chút (Ngọa Nguyệt Công pháp), một cỗ khí nóng dị thường làm cho nàng giật mình tỉnh lại. Hà Doanh lặng lẽ quay đầu, chỉ thấy một người áo lam đứng dưới tán cây nhìn mình, vừa nhìn, thấy người này có vài nét giống Lê Thanh.
Người nọ chậm rãi đến gần, thì ra là Lê Thanh. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, Hà Doanh nhìn hắn đi về phía mình, không tự chủ lùi lại hai bước. Ngược lại, nàng muốn nói: "Hôm nay không phải là ngày vui nạp thiếp sao? Hắn tới đây làm cái gì?"
Nàng liên tục lùi về phía sau, Lê Thanh không hề đi tới. Hắn lẳng lặng nhìn Hà Doanh một hồi, bỗng nhiên nói:
- Nàng ở nơi này, đã quen chưa?
Hà Doanh A? một tiếng, không rõ vì sao hắn hỏi vậy. Nàng cũng không muốn nghĩ, bởi vì Lê Thanh hắn quan tâm nên mới hỏi vậy. Đối mặt với ánh mắt Lê Thanh, Hà Doanh chậm rãi nói:
- Ừm, đã quen.
Nàng nói như vậy, ánh mắt lại cảnh giác nhìn hắn. Dưới chân, cước bộ không tự chủ được dần dần lui về phía sau.
Động tác nhỏ của nàng đương nhiên rơi vào trong mắt Lê Thanh. Không biết vì cái gì, ánh mắt hắn ảm đạm đi một chút. Lát sau, hắn mới nhẹ nhàng nói:
- Cần cái gì, nàng có thể nói với Lê Tài. (người quản lí tiền nhà họ Lê).
Hà Doanh Ừm một tiếng, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn hắn. Lê Thanh xoay người sang chỗ khác, đi lòng vòng vài bước, cả nửa ngày không nói gì. Lại một lát sau, hắn không thấy Hà Doanh nói gì