Hà Doanh ngày thường có tướng mạo tựa nam tựa nữ. Mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng nhờ lớn nhanh nên cũng cao tới một thước bảy. Trong đám nam tử Giang Nam, vóc dáng cũng được xếp vào bậc trung. Mặt nữ trang, đúng là có chút anh khí, lại thêm chút ý vị của đại mỹ nhân, hơn nữa, nàng có thói quen xử sự thong dong bình tĩnh, người gặp nàng, đều gọi nàng là một đóa không cốc u lan, rất đặc biệt, rất thơm ngát! Mới chính thức lộ mặt hai lần, cũng nổi danh là Nam Lăng đệ nhất mỹ nhân rồi.
Mặc nam trang, cũng là một tiểu ca cực kì tuấn tú, lại hàm ẩn một cỗ ngạo khí sinh bên trong, qua mấy lần ra ngoài, thì chọc nợ đào hoa một thân. Mà cái nợ đào hoa này, khó xử chính là Lư Minh. Cho nên, hắn vừa nghe Hà Doanh muốn ra khỏi nhà, liền có chút đau đầu.
Hà Doanh đương nhiên biết nỗi khó xử của hắn. Nàng đảo mắt quan sát, nghĩ nơi này, cần phải lừa tiểu tử này đưa mình ra ngoài cho tốt. Thật sự không được, mình muốn được chơi đùa trên phố kia!
Lư Minh không khỏi chó chút giận lại có chút buồn cười nhìn nàng. Bọn họ sống chung với nhau nhiều năm như vậy, mỗi một động tác nhỏ của Hà Doanh, hắn đều hiểu rõ lắm.
Hà Doanh đang suy nghĩ, Lư Minh thở dài một cái nói: “Được rồi, muốn ta ra ngoài cùng muội cũng được. Có điều, muội phải ở sau ta, nói ít làm ít một chút.”
Hà Doanh mừng rỡ, chắp tay nói: “Được, nhất ngôn vi định. Tiểu đệ theo lệnh!”
Ước định xong, hai người liền lén lút nhìn quanh, Lư Minh nói: “Ta theo cửa chính ra ngoài, sẽ nán lại, chờ muội mặt ngoài tường đông.” Chỉ có thế, mới không phải hao công giải thích cho người khác, trong phủ làm sao có nhiều hơn một thiếu niên dám đến. Cho nên Hà Doanh giả trang nam đến bây giờ, căn bản là không có mấy người biết tiểu thư nhà mình có sở thích này.
Hà Doanh nhìn bốn phía không có ai, dung tốc độ nhanh nhất chạy về phía tường đông. Chỉ chốc lát, nàng tới dưới chân tường đông, nhìn độ cao của tường một chút. Hà Doanh cười, lùi về sau hơn mười bước, sau đó tăng tốc vọt vài cái về phía trước, lại nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. Quay đầu lại thấy không có ai, nàng xoay người nhảy, nhạ nhàng đáp xuống mặt đất ngoài đường.
Thân thủ nhẹ nhàng ấy của nàng, Hà phủ vẫn không ai biết được, coi như là Lư Minh, cũng tưởng rẳng nàng leo tường giỏi. Hà Doanh khổ sở luyện Ngọa Nguyệt Công Pháp sáu năm, tới giờ mới thôi, nhưng cũng chỉ là nhảy qua bức tường mà thôi.
Hà Doanh đợi ở đó vài phút, bong dáng Lư Minh lúc này mới xuất hiện. Lư Minh gặp bộ dáng ngay ngắn của nàng, không khỏi liếc nhìn đầu tường, lại liếc nhìn nàng, cuối cùng lắc đầu nói: “Công phu leo tường của muội, quả là mỗi ngày một tiến bộ! Đại ca là người luyện qua công phu, e là cũng không có tài leo tường như muội được.”
Hà Doanh nhìn hắn xem thường nói: “Nói cái gì vậy?"
Lư Minh thấy nàng khẽ cáu giận, ánh mắt không khỏi có chút si dại. Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Hà Doanh lộ nụ cười nhẹ, hắn mới đỏ mặt, quay đầu nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Nam Lăng thành là thủy thành phương Nam, nơi này giao thông phát triển, thực lực kinh tế cũng có tiếng thiên hạ. Đồng thời, sơn linh thủy tú, sản sinh nhân vật, cực kì bất phàm. Người trong thiên hạ đều biết , Nam Lăng thành lắm tài tử giai nhân. Hà Doanh thoải mái bước trên đường cái, hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhưng một tay lại bị Lư Minh giữ chặt. Làm nàng chạy cũng không được, nhảy cũng chẳng xong.
Làm cho nàng không khỏi có chút thống hận là cái xã hội phong kiến vạn ác này, cứ khăng khăng nũ nhân bị lắm quy định như vậy, mặc kệ cái này, lại không cho phép cái kia. Thật khổ cho họ, còn bị nhìn chằm chằm. Ai, ta mà là nam tử thật sự thì tốt biết bao!
Lư Minh đi sát theo nàng, đã thấy nàng có quá nhiều thứ xem không hết, vẻ mặt hưng phấn không thôi. Ánh mắt không khỏi dịu dàng đến chảy ra nước, càng cầm tay nàng chặt hơn. Hà Doanh đột nhiên thấy trên tay chặt hơn, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lư Minh. Lư Minh đối với ánh mắt Hà Doanh, mặt vừa đỏ lên, mới nói: “Đừng đi lung tung.”
Hà Doanh nghĩ thầm: Bộ dáng đỏ mặt của Lư đại ca thật là đáng yêu. Nàng cười đến mặt mày loan loan, càng làm cho Lư Minh không được tự nhiên đứng lên. Hà Doanh biết hắn da mặt mỏng, liền vội vàng quay đầu, nhìn