Xe ngựa rất nhanh ra đến đường cái. Bởi vì trên xe ngựa có dấu hiệu của phủ Tam hoàng tử nên những người gặp phải lập tức nhường đường. Hà Doanh nhìn Lưu Thù đang cười với vẻ mặt đắc ý, nói:
- Tam hoàng tử đối xử với em gái thật ra rất tốt.
Nàng vừa nói ra, mặt Lưu Thù liền đỏ lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng.
Thấy thế, Hà Doanh kinh hãi thốt lên:
- Tỷ đang yêu? Là Tam hoàng tử?
Lưu Thù bối rối nắm chặt tay, nhỏ giọng nói:
- Không, không phải đâu.
Thanh âm vô lực, rõ ràng chính là có. Hà Doanh giật mình nhìn nàng, Lưu Thù xấu hổ một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Doanh, thấy nàng nhíu mày, không khỏi hỏi:
- Muội làm sao thế?
Hà Doanh cười cười:
- Không có việc gì.
Nàng vốn muốn nói, nếu cùng Tam hoàng tử yêu nhau cũng tốt, hoặc là thầm mến cũng tốt, nhưng ở thân phận của nàng ta mà nói thì tình yêu đó thật không có tiền đồ. Bởi vì phụ thân của nàng ta dù nói thế nào thì cũng chỉ là một khách khanh* trong phủ Tam hoàng tử mà thôi.
Thế nhưng, nàng cũng biết rằng trong lúc này thì nói gì cũng không hữu dụng. Nam nhân ở đây đều như nhau, ít nhất nếu theo Tam Hoàng tử thì sẽ có thế được ăn ngon mặc đẹp. Những tư tưởng một vợ hay là vợ cả, trong thời đại này chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng lại liên tưởng đến hoàn cảnh của mình, khẽ thở dài, nàng quay đầu nhìn vẻ mặt ngọt ngào đang cười của Lưu Thù, trong lòng thầm nghĩ: "Mặc kệ như thế nào, ít nhất thì hiện tại nàng ta đang hạnh phúc. Trên đời này, có đến bảy mươi phần trăm dân chúng còn đang phải lo lắng cho bữa ăn của mình."
Lần này Lưu Thù chỉ dẫn theo một hộ vệ, chính là người đang làm phu xe, mà Hà Doanh cũng chỉ mang theo một tiểu Hoàn. Mấy người vừa lên phố, nơi đầu tiên đến rõ ràng chính là tửu lâu.
Vừa bước vào tửu lâu, tam nữ liền tỏ ra rất hưng phấn. Nguyên nhân các nàng hưng phấn không chỉ là đồ ngon để ăn mà còn vì nơi này có đủ loại người ra vào do đó có thể nghe được rất nhiều chuyện thú vị, được chứng kiến rất nhiều hạng người khác nhau.
Mấy người như thường lệ tới ngồi tại mái hiên lầu hai. Đang chọn đồ ăn, chợt nghe tại cổng tửu lâu truyền đến một trận náo động. Mấy nàng chìa đầu nhìn thì thấy tại cửa tửu lâu có mấy xe ngựa cực kỳ hoa lệ dừng lại. Bên cạnh xe ngựa kia còn có hai ba mươi vị thân thể cường tráng, khí thế kinh người, trên người mang võ trang của kỵ sĩ.
Thấy những người đó đã ngừng lại ở tửu lâu này. Lưu Thù không khỏi khẽ "Hừ" một tiếng, trong giọng nói tỏ ra giận dữ. Hà Doanh nhẹ giọng hỏi:
- Ai vậy?
Lưu Thù bĩu môi, tỏ ra cực kỳ khinh miệt nói:
- Là tiểu công chúa của Trần Quốc, phu nhân của Tĩnh công tử. Nữ nhân này trời sinh tính tình phóng đãng lẳng lơ, nhưng lại tự cho mình là giỏi, làm người khác chán ghét.
Hà Doanh tò mò nhìn xuống phía dưới mặt, thầm nghĩ: "Đúng rồi, tiểu công chúa Trần Quốc này, phải chăng chính là nữ tử lấy chồng mà mình gặp gỡ khi đi qua Bắc Thành Môn? Nếu đúng như thế, nàng cũng là cùng mình đồng thời tới kinh thành. Thật không ngờ, hôm nay lại gặp gỡ chỗ này."
Lúc này, phía dưới màn xe ngựa mở ra, một bàn tay trắng noãn chìa ra. Những ánh mắt hết sức chăm chú, nhìn thấy cánh tay này, không ít người liền cảm thấy xao xuyến. Ngay sau đó, một cung trang mỹ nhân từ trong xe ngựa bước ra.
Chỉ thấy làn da nàng trắng noãn mịn màng, mặt tựa hoa đào. Đôi mắt trong veo như nước kết hợp với đôi môi dày nhẹ mở ra làm cho người nhìn có thể cảm thấy tính cách phóng đãng, lẳng lơ. Nàng vừa đi ra, ánh mắt trong trẻo liền hướng mọi người nhìn lướt qua. Cái liếc mắt này lập tức đã làm không ít nam tử ngay cả xương cốt cũng đều mềm lại.
Thấy thế, Lưu Thù thấp giọng mắng:
- Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ!
Nghe được của tiếng mắng của nàng, Hà Doanh ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Tỷ như thế nào biết nàng?
Lưu Thù bỗng nhiên mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Ai bảo nàng ta luôn trêu chọc Tam hoàng tử.
Hà Doanh vừa nghe, tỉnh ngộ, nguyên lai vẫn là tình địch tới, thảo nào Lưu Thù có biểu tình này.
Tiếp theo, Hà Doanh hướng Lưu Thù nghiêm sắc mặt