Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Khó Trả Lời.


trước sau


Lúc này, vang lên một tiếng trống nhẹ nhàng. Tiếng trống không lớn không dài, nhưng lại làm cho tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, đôi mắt thâm sâu như biển của Củ Tử La Bình Mặc gia quan sát mọi người, rồi từ tốn nói: " Các vị, ta sẽ không nói quá nhiều lời, hiện tại hội luận diễn bắt đầu."
Nói xong câu nói vô vị này, hắn liền không nói thêm câu nào nữa.
Lúc Hà Doanh đang hơi hơi thất vọng, một giọng nam trong trẻo cất lên: "Tại hạ có một chuyện khó hiểu, muốn hỏi chút. Mặc gia đã từng nói: muốn làm bất cứ cái gì cũng phải có căn nguyên của nó. Đối với thổ dân mà nói, căn nguyên của hắn chính là phẩm hạnh. Người quân tử xem xét thiện hạnh người xung quanh để tham khảo, trông thấy người phẩm hạnh thấp có thể dùng đánh thức chính mình, bởi vậy có thể điều chỉnh phẩm hạnh của bản thân. Không nghe lời gièm pha, không nói ác ngữ, không còn ý muốn hại người, tuy có ác nhân ảnh hưởng, cũng sẽ không có tác dụng."

Người đang nói chính là một nam tử trẻ tuổi đứng ở trên thuyền hoa, hắn có tướng mạo bình thường, nhưng trên người lại toát ra phong thái của người trí thức. Hắn nhìn La Bình, rồi ánh mắt lại chuyển sang nhìn mọi người, từ từ nói: “ Lại có lời nói: người nhân nghĩa muốn làm chuyện gì cũng là vì lợi ích hưng thịnh của người trong thiên hạ, dùng điều này để làm sự nghiệp của mình. Điều tại hạ muốn hỏi chính là làm thế nào để xác định thiện ác? Có tiêu chuẩn nhất định hay không?”
Hà Doanh vừa nghe thấy lời này, liền gật đầu liên tục, trong lòng nàng nghĩ: Người này thật sự đã hỏi tới điểm mấu chốt. Ánh mắt nàng mong chờ nhìn về phía vị La Bình kia, chỉ chờ câu trả lời của hắn.
Nhưng không ngờ đợi một lúc lâu, vị La Bình vẫn kiên trì khép hờ con mắt, thể hiện dáng vẻ thờ ơ. Hà Doanh thầm thấy kì quái. Không khỏi khẽ hỏi Chu Diễn đang trầm tư ở bên cạnh, nàng nói: "Đại ca, vì sao vị La Bình không trả lời?"
Nào biết sau khi Chu Diễn nhìn nàng một cái, rồi nói: "Ah, ngươi còn chưa biết à? Người trả lời chính là tất cả những người đang ngồi là chúng ta đó. Dù điều hắn hỏi chính là tri thức của Mặc gia, nhưng mà La Bình lại không cần trả lời, hắn chỉ cần làm trọng tài lúc sau kết thúc mà thôi."
Nghe hắn nói xong, Hà Doanh mới tỉnh ngộ.
Lúc này, Chu Diễn còn nói thêm: "Vấn đề này quá khó khăn. Xem ra vấn đề này người đó phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được. Chỉ sợ những người đang ngồi ở đây hôm nay, trước sau cũng không thể trả lời được." Nhìn Hà Doanh, hắn khẽ giải thích: "Nếu có người hỏi một vấn đề, mà không có người nào có thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh..., cũng sẽ được người trong thiên hạ coi trọng. Cho nên, nếu tiểu đệ ngươi có vấn đề gì mà khó giải quyết cũng có thể nói ra."
Hóa ra là như vậy! Hà Doanh gật gật đầu, cho tới bây giờ nàng mới hiểu ra, hóa ra không chỉ những người trả lời tốt, có lời giải thích đặc biệt có khả năng nổi tiếng. Mà cả hỏi những câu có thể làm khó mọi người cũng có thể khiến người ta nổi danh.
Mọi người nhất thời trầm lặng. Lúc này, một thanh niên mập mạp ấp úng nói: “Người đó, giúp mọi người sinh lợi chính là thiện, không giúp mọi người sinh lợi chính là ác a!"

Hắn vừa nói ra câu trả lời này, không ít người ngồi tại đây gật đầu. Thấy mình nhận được sự tán thành của nhiều người như thế, người mập mạp vốn đang không có chút tự tin nào, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ mừng rỡ.
Lúc này, người thanh niên đưa ra câu hỏi cao giọng nói: " Giúp mọi người sinh lợi chính là thiện? Lúc tranh đoạt thiên hạ, có người đồ sát cả một thành. Máu tươi dính đầy tay, thì chính là ác rồi chứ? Nhưng hắn tàn sát hàng loạt người dân trong thành như thế, khiến cho người sau không dám phản kháng lại, nhao nhao xuất thành đầu hàng, giảm bớt thương vong chiến tranh không cần thiết. Kết thúc chiến tranh nhanh chóng. Cái này phải là thiện rồi chứ? Nói như vậy, hành vi của hắn rốt cuộc là thiện hay là ác?"
Hắn vừa hỏi điều này, người mập kia ngây người cả buổi chẳng thốt nên lời. Biểu tình trên mặt thay đổi, hiển nhiên không có cách phản bác.
Hà Doanh vừa nghe hắn nói ra câu này, hai mắt không khỏi nhìn chăm chú người thanh niên này. Trong nội tâm nàng hiểu rõ, ở thời đại này, người có thể đưa ra tư tưởng dùng chiến tranh để kết thúc chiến tranh, dùng tàn sát để ngăn chặn tàn sát, thật sự là một nhân vật rất giỏi. Nhưng nàng không biết, ý nghĩ này lại

là do Củ Tử La Bình đương nhiệm Mặc gia tự mình đúc kết ra. Cũng là một trong những cánh cửa để Mặc hiệp phá vỡ sự không tranh quyền thế, bước vào một trong những lý luận chính của sự đời.
La Bình nhìn lướt qua người thanh niên kia, trong mắt hiện ra sự tán dương. Vẻ mặt này của hắn đều lọt vào mắt mọi người, lúc này, không chỉ là bọn Chu Diễn, mà cả Hà Doanh cũng biết, xem ra người thanh niên này đã thành công hơn nửa rồi.
Nhìn thấy Hà Doanh nhìn mình chằm chằm, người thanh niên kia nở nụ cười kỳ quái về phía Hà Doanh. Hắn bỗng nhiên cao giọng nói: "Vị tiểu công tử phong thái như ngọc này, chính là Hà Ngọc công tử đã đánh bại Đoạn Lạc?”
Lời hắn nói đã thành công trong việc đưa ánh mắt mọi người chuyển vào người Hà Doanh. Nàng âm thầm kêu khổ. Đi lên trước hai bước, nàng thi lễ với hắn một cái, giọng nàng trong trẻo nói: "Không sai, chính là tại hạ."

Thanh niên kia mỉm cười với Hà Doanh, mặc dù hắn cười những lại làm cho Hà Doanh cảm thấy địch ý. Chỉ nghe hắn nói: "Không biết Hà Ngọc công tử có lời giải thích gì?"
Loại vấn đề chỉ mặt gọi tên này, thì gọi là chất vấn. Là một nét đặc sắc lớn của hội luận diễn. Người bị hỏi không thể né tránh, dù sao cũng phải trả lời.
Hà Doanh cười nhạt một tiếng, đề cao giọng nói: "Trong thiện ác, vốn không thể một lời mà phân định được." Thấy mọi người lộ ra biểu tình phản đối. Hà Doanh đề cao giọng thêm, nàng nói: “ Công lao sự nghiệp nghìn đời dù đúng hay là sai, để cho hậu nhân phán xét! Thế sự hỗn loạn như hiện nay, nếu có thể dùng một lời mà phân định được thì đâu còn nhiều tranh chấp? Dựa vào suy nghĩ nông cạn của mình, mặc kệ chuyện gì, nếu như có lợi cho hậu nhân, có lợi cho giang sơn thiên thu vạn tải, cho dù hắn có phá thành diệt quốc, cũng vẫn là thiện! Còn nói ngược lại, nếu như lúc ấy chỉ vì sự nổi tiếng nhất thời, như Chu thành của ta, gió cát rất lớn, vừa tới mùa đông thì lạnh không nói nổi. Nếu có người nào đó, vì sự tồn vong của dân chúng trong lúc ấy, mà hạ lệnh chặt cây đốn củi, để sưởi ấm cho dân chúng. Cũng chẳng để ý tới vì hành động trong nhất thời của hắn, càng khiến cho bão cát càng lớn về sau, cuối cùng ngay cả thành cũng bị nhấn chìm trong bão cát. Loại hành vi này, chính là ác rồi!"
Nàng thốt ra những lời này, làm cho mợi người dậy lên lời bàn tán. Đặc biệt là lúc nàng mới mở miệng nói ra cái câu: "Công lao sự nghiệp nghìn đời dù đúng hay là sai, để cho hậu nhân phán xét!” Càng khiến cho tất cả mọi người rì rầm rất nhiều. Về phần ví dụ của nàng nêu lên, lại là một sự kiện có thực xảy ra mấy năm gần đây, Nhưng mà chỗ đó không phả ở Chu thành, mà là thành ở phía bắc Chu Thành. Quan phụ mẫu khi đó vì để chiếm được quan thanh nhất thời mà trong thời gian ba năm, chặt hết sạch cây cối vào mùa đông. Nơi đó bây giờ gió cát lấp thành, đã dần dần không thể có người ở, gần như trở thành thành hoang.
Nghe được câu trả lời của nàng, người thanh niên kia lại mỉm cười nhưng mà nụ cười này lại hơi cứng ngắc. Hắn thản nhiên nói: "Hà Ngọc công tử, trả lời nghe rất có lý, tại hạ không còn lời nào để nói." Dứt lời, hắn hơi thi lễ về phía năm vị đại gia ở trên sân khấu, rồi đứng thẳng người chờ sự đánh giá của bọn họ.
La Bình chậm rãi nói: "Hà Ngọc tiểu công tử tuổi còn trẻ, có được kiến thức này, cũng xem như hiếm có. Mà vấn đề mà Trần Đông tiên sinh nêu lên. Đúng là khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều lần, có thể lưu truyền hậu thế." Hắn vừa nói ra lời này trong đám người dậy lên vài tiếng hoan hô nho nhỏ. Nét mặt bình tĩnh của Trần Đông cũng lộ nét cười. Hắn biết rõ về sau tên của mình có thể tăng thêm hai chữ "tiên sinh" ở phía sau rồi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện