Tiến vào trong khoang thuyền, Hà Doanh tiện tay đóng cửa lại, mỉm cười ngồi xuống một cái ghế. Nhìn thấy hành động này của nàng, trên mặt Chu Diễn cuối cùng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hà Doanh bây giờ, trải qua một chút kinh hoàng lúc ban đầu, càng thêm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, mình vẫn luôn giấu diếm ở trong lòng, cũng không phải là chuyện này nhỉ. Bây giờ bị hắn vạch tràn, trái lại càng dễ chịu hơn một chút. Dù sao Hà Doanh bây giờ, cũng là người có thân phận. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi bật cười.
Chu Viễn vẫn luôn chú ý tới Hà Doanh, nhìn thấy biểu lộ này của nàng, không khỏi thở dài một hơi, hắn nói: "Hà tiểu thư, ta không thể không thừa nhận, ngươi so với tuyệt đại đa số nam nhân, còn phải để cho người ta bội phục."
Hả Doanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn tựa vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực đứng ở đấy. Từ trên cao nhìn xuống mình. Không khỏi xua xua tay nói: " Ngươi ngồi xuống đi, đứng như thế, khiến người ta nhìn mỏi cổ." Khóe miệng Chu Diễn nở một nụ cười thoáng qua, lập tức, hắn đi tới ngồi đối diện với Hà Doanh.
Hà Doanh nhìn hắn ngồi xuống, liền rót cho mỗi người một chén trà, vừa rót trà vừa nói: "Chu công tử, nếu như ta đã biết thân phận của ta, như vậy, vậy chắc ngươi đã nắm được, vì sao ta phải nữ phẫn nam trang, cùng đại ca Chu Diễn xưng huynh gọi đệ rồi. "Nói tới đây, nảng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt có phần bất đắc dĩ: "Quen biết của chúng ta, đơn thuần là ngẫu nhiên, kết bạn cùng các ngươi, cũng là hợp lý. Tuyệt đối không hề lợi dụng quan hệ."
Thấy Chu Viễn gật đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn vũ đạo bên trên hòn đảo. Nhìn lướt qua, nàng lại quay đầu nhìn về phía Chu Viễn, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ muốn sống sót mà thôi!"
Chu Viễn vuốt ve chén trà, dùng ngón cái ma sát nhiều lần lên hoa văn bên ngoài chén ngọc. Một lát sau, hắn ôn hoàn nói: "Không phải ta muốn hưng sư vấn tội ( dấy binh, làm to lên để hỏi tội). Chỉ là vừa mới biết được thân phận của ngươi, muốn đối chứng lại với ngươi một chút."
Hắn ngẩng đầu giơ chén về phía Hà Doanh, mỉm cười, phong cách nhẹ nhàng, nói: "Hà Doanh, trên đời có một kì nữ như ngươi, thật là làm cánh đàn ông thiên hạ phải hổ thẹn rồi."
Hà Doanh nghe được nhừng lời ca ngợi của hắn, không khỏi cười vui vẻ. Nụ cười này, như trăm hoa đua nở, mỹ lệ vô cùng. Chu Viễn bắt gặt nụ cười này của nàng, khiến cho Chu Diễn một trận tim đập mắt hoa. Trong lòng thầm nghĩ: Một nữ tử như vậy, Lê Thanh lại không thèm quý trọng. Càng buồn cười hơn là, ở chung với nàng rất lâu, lại tuyệt nhiên không nhìn ra chỗ đặc biệt nổi trội của nàng. Xem ra, mấy năm nay ta đánh giá hắn cao quá rồi.
Mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng, quan sát Hà Doanh một hồi, hắn nói: "Vậy ngươi đã có tính toán gì chưa, sau này vẫn giả trang thành nam tử như vậy sao?"
Hà Doanh nhíu mày, lắc đầu cười khổ. Uống xong một ngụm trà cầm trong tay, dùng tay áo nặng nề lau lau khóe miệng, lớn tiếng nói: "Vâng!" Nói xong câu này, nàng lại cảm thấy mình dường như đã quá kích động. Lập tức ngượng ngừng nhìn lướt qua Chu Viễn, thấy thần sắc hắn bất động. Liền nói tiếp: "Với ta mà nói, làm Hà Doanh là chuyện đau khổ nhất. Thân là nữ tử, có quá nhiều chỗ không như ý, không thuận tiện. Nếu có thể làm được Hà Ngọc một ngày, ta liền làm Hà Ngọc một ngày!"
Chu Viễn nhìn khuôn mặt kiên định của nàng, chỉ cười. Hắn nói: "Tứ hoàng tử là một người cực kì chân thành. Hắn đối đãi với ngươi thế nào, trong lòng ngươi cũng có thể hiểu rõ. Ngươi bây giờ giấu diếm thân phận thật với hắn, nếu hắn đã biết." nói tới đâu, hắn thấy trong mắt Hà Doanh quả nhiên có chút bối rối. Không khỏi cười hài lòng, nói: "Nếu hắn biết rõ tình huống thật sự của ngươi, chắc chắn sẽ không trách ngươi."
Hà Doanh nghe đến đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng chẳng so đo hắn cố tình lắm mồm. Chu Viễn tiếp tục nói: " Hơn nữa, xem ra bề ngoài của ngươi quả thực còn nhỏ, muốn giả trang Hà Ngọc, mấy năm này cũng không phải là không thể. Nhưng mà mấy năm sau đó thì sao nhỉ? Ngươi có nghĩ tới hay không? Hơn nữa, một nữ tử, giả trang thành nam tử xen lẫn trong