Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Ngả Bài


trước sau


Tiến vào trong khoang thuyền, Hà Doanh tiện tay đóng cửa lại, mỉm cười ngồi xuống một cái ghế. Nhìn thấy hành động này của nàng, trên mặt Chu Diễn cuối cùng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hà Doanh bây giờ, trải qua một chút kinh hoàng lúc ban đầu, càng thêm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, mình vẫn luôn giấu diếm ở trong lòng, cũng không phải là chuyện này nhỉ. Bây giờ bị hắn vạch tràn, trái lại càng dễ chịu hơn một chút. Dù sao Hà Doanh bây giờ, cũng là người có thân phận. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi bật cười.
Chu Viễn vẫn luôn chú ý tới Hà Doanh, nhìn thấy biểu lộ này của nàng, không khỏi thở dài một hơi, hắn nói: "Hà tiểu thư, ta không thể không thừa nhận, ngươi so với tuyệt đại đa số nam nhân, còn phải để cho người ta bội phục."
Hả Doanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn tựa vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực đứng ở đấy. Từ trên cao nhìn xuống mình. Không khỏi xua xua tay nói: " Ngươi ngồi xuống đi, đứng như thế, khiến người ta nhìn mỏi cổ." Khóe miệng Chu Diễn nở một nụ cười thoáng qua, lập tức, hắn đi tới ngồi đối diện với Hà Doanh.
Hà Doanh nhìn hắn ngồi xuống, liền rót cho mỗi người một chén trà, vừa rót trà vừa nói: "Chu công tử, nếu như ta đã biết thân phận của ta, như vậy, vậy chắc ngươi đã nắm được, vì sao ta phải nữ phẫn nam trang, cùng đại ca Chu Diễn xưng huynh gọi đệ rồi. "Nói tới đây, nảng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt có phần bất đắc dĩ: "Quen biết của chúng ta, đơn thuần là ngẫu nhiên, kết bạn cùng các ngươi, cũng là hợp lý. Tuyệt đối không hề lợi dụng quan hệ."

Thấy Chu Viễn gật đầu, ánh mắt nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn vũ đạo bên trên hòn đảo. Nhìn lướt qua, nàng lại quay đầu nhìn về phía Chu Viễn, nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ muốn sống sót mà thôi!"
Chu Viễn vuốt ve chén trà, dùng ngón cái ma sát nhiều lần lên hoa văn bên ngoài chén ngọc. Một lát sau, hắn ôn hoàn nói: "Không phải ta muốn hưng sư vấn tội ( dấy binh, làm to lên để hỏi tội). Chỉ là vừa mới biết được thân phận của ngươi, muốn đối chứng lại với ngươi một chút."
Hắn ngẩng đầu giơ chén về phía Hà Doanh, mỉm cười, phong cách nhẹ nhàng, nói: "Hà Doanh, trên đời có một kì nữ như ngươi, thật là làm cánh đàn ông thiên hạ phải hổ thẹn rồi."
Hà Doanh nghe được nhừng lời ca ngợi của hắn, không khỏi cười vui vẻ. Nụ cười này, như trăm hoa đua nở, mỹ lệ vô cùng. Chu Viễn bắt gặt nụ cười này của nàng, khiến cho Chu Diễn một trận tim đập mắt hoa. Trong lòng thầm nghĩ: Một nữ tử như vậy, Lê Thanh lại không thèm quý trọng. Càng buồn cười hơn là, ở chung với nàng rất lâu, lại tuyệt nhiên không nhìn ra chỗ đặc biệt nổi trội của nàng. Xem ra, mấy năm nay ta đánh giá hắn cao quá rồi.
Mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng, quan sát Hà Doanh một hồi, hắn nói: "Vậy ngươi đã có tính toán gì chưa, sau này vẫn giả trang thành nam tử như vậy sao?"
Hà Doanh nhíu mày, lắc đầu cười khổ. Uống xong một ngụm trà cầm trong tay, dùng tay áo nặng nề lau lau khóe miệng, lớn tiếng nói: "Vâng!" Nói xong câu này, nàng lại cảm thấy mình dường như đã quá kích động. Lập tức ngượng ngừng nhìn lướt qua Chu Viễn, thấy thần sắc hắn bất động. Liền nói tiếp: "Với ta mà nói, làm Hà Doanh là chuyện đau khổ nhất. Thân là nữ tử, có quá nhiều chỗ không như ý, không thuận tiện. Nếu có thể làm được Hà Ngọc một ngày, ta liền làm Hà Ngọc một ngày!"
Chu Viễn nhìn khuôn mặt kiên định của nàng, chỉ cười. Hắn nói: "Tứ hoàng tử là một người cực kì chân thành. Hắn đối đãi với ngươi thế nào, trong lòng ngươi cũng có thể hiểu rõ. Ngươi bây giờ giấu diếm thân phận thật với hắn, nếu hắn đã biết." nói tới đâu, hắn thấy trong mắt Hà Doanh quả nhiên có chút bối rối. Không khỏi cười hài lòng, nói: "Nếu hắn biết rõ tình huống thật sự của ngươi, chắc chắn sẽ không trách ngươi."
Hà Doanh nghe đến đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng chẳng so đo hắn cố tình lắm mồm. Chu Viễn tiếp tục nói: " Hơn nữa, xem ra bề ngoài của ngươi quả thực còn nhỏ, muốn giả trang Hà Ngọc, mấy năm này cũng không phải là không thể. Nhưng mà mấy năm sau đó thì sao nhỉ? Ngươi có nghĩ tới hay không? Hơn nữa, một nữ tử, giả trang thành nam tử xen lẫn trong

đám nam nhân, ngươi sẽ không có ý định kết hôn sinh con hả?"

Nghe thấy câu nói sau cùng của hắn, khóe miệng Hà Doanh lộ ra một nụ cười lạnh: "Kết hôn sinh con? Cùng Lê Thanh sao?"
Chu Viễn cười ha ha, đưa tay sờ sờ mũi, nói: "Cũng đúng. Xem ra, bây giờ cũng chỉ có thể giả trang thành Hà Ngọc, đi từng bước đã."
Hắn bỗng nhiên đưa mặt sát lại gần, nháy mắt đầy tà khí về phía Hà Doanh, dùng giọng nói ôn nhu từ tính, nói: "Nếu không, tại hạ giúp ngươi một phần cơ nghiệp, chờ sau này ngươi không thể giả trang Hà Ngọc được nữa, còn có một nơi để ở lại?"Giọng điệu của hắn cực kì ám muội.
Hà Doanh nghe xong cười ung dung, đắc ý nói: "Ngươi đừng quên, ta là người có tài sản 5 vạn lượng vàng!"
Chu Viễn nghe xong câu trả lời của nàng, bắt đầu cất tiếng cười to, Hà Doanh và hắn cơ bản cũng đã hiểu nhau, tâm tình cũng rất tốt, liền cười theo hắn. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Chu Diễn vang lên: "Này, hai người các ngươi, cười cái quỷ gì ở bên trong ấy nhỉ? Tư Nương ở bên ngoài đang gọi đích danh Ngọc đệ đấy."
Hà Doanh khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy. Đẩy cửa ra, hơi hơi nổi nóng nói: "Nàng gọi ta làm gì? Đại ca, ngươi bảo ta hơi mệt, không muốn ra ngoài." Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: Thật tà môn, sao vẫn không buông tha cho ta?"
Chu Diễn nhìn nhìn vẻ mặt giận dữ của nàng, không khỏi trừng mắt nhìn, nhìn Chu Viễn phía sau nàng một cái. Thấy hắn lắc đầu, bèn ngờ vực hỏi: "Nàng gọi tên ngươi có gì không tốt? Bản lĩnh ngươi xuất chúng, biểu diện một chút cũng có sao."
Hà Doanh trề môi, còn hơi tức giận nói: "Ta hôm nay không thoải mái, không muốn cùng nàng so tài khúc ca gì đó ah, vô vị."

Chu Diễn cẩn thận quan sát nàng, thầm nói: "Được được, mới vừa rồi còn cười vui vẻ thế. Sao bây giờ đã lại thành một cái lò lửa rồi."
Đối diện với ánh mắt căm giận của Hà Doanh, hắn lập tức cười theo, lắc tay liên tục nói: "Được được, Ngọc đệ không muốn đi, ca từ chối hộ ngươi là được. Dù sao danh tiếng của ngươi hôm nay đã quá vượt trội rồi. Cái danh tiếng này, lưu đến sau này lại tái xuất cũng không muộn. "
Vốn lời giận dữ của Hà Doanh được sinh ra vô cớ, bị hắn nói như vậy, thật là không nhịn được cười. Thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, Chu Diễn lại càng gật gù đắc ý mạc minh kì diệu (ở đây ra vẻ kì quái) nói: "Tính tình Ngọc đệ, thật đúng là cực kì quỷ dị. Được rồi, có lẽ ta nên đi từ chối." Nói xong, liền đi ra ngoài. Chu Viễn thấy hắn rời đi, kêu lên một tiếng: "Chúng ta đi cùng nhau ah." Liền bước nhanh hai bước, hai người cùng sóng vai rời đi.
Nhìn thấy hai người đều ra khỏi cửa khoang đi tới bên ngoài. Hà Doanh liền tựa vào cửa khoang trầm tư. Nói thật, tâm trạng nàng ngày hôm nay vốn rất tốt, chuyện gì cũng như ý, cho dù vừa rồi chịu một trận sợ bóng sợ gió, nhưng cũng rất nhanh cởi bỏ được gánh nặng. Chính là, sao vừa rồi nàng lại nổi giận nhỉ? Nghĩ một lát, Hà Doanh lẩm bẩm tự mắng mình: có lẽ là do tố chất thần kinh a.
Vừa nghĩ tới ở đây, chỉ chớp mắt nàng đã đối diện với ánh mắt tìm kiếm của Lê Thanh ở bên ngoài. Hắn không nhìn thấy Hà Doanh, nhưng biết nàng ở bên trong này, đôi mắt đang dò tìm mà thôi. Hà Doanh nhìn thấy hắn có chút lo lắng, có chút tức giận, đôi mắt cũng có chút nhớ nhung, không khỏi lạnh lùng cười nhạt. Tâm lí bình tĩnh trở lại.
Bây giờ nàng đã hiểu rõ. Sở dĩ vừa rồi mình phát hỏa.Bởi vì tâm thần nàng bỗng quá thả lỏng . Nó vừa thả lỏng, sự nóng giận tích lũy trong lòng, liền chiếm được lợi thế. Cho nên mới vô cớ gào lên với Chu Diễn.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện