Lộc Bảo của chúng ta không hề phát hiện ra bác sĩ tâm lý đã được mời đến mấy đợt rồi, cũng đã kiểm tra não bộ nhiều lần, không có bất cứ vấn đề bất thường gì cả, thậm chí vài vị sư thầy cũng được gọi đến luôn.
Tuy nhiên cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Lộc Bảo không hề biết những chuyện này, Đỗ Hành cũng không kể cho bé nghe, mỗi khi ông và Tiểu Bốc nhìn thấy những vị sư thầy kia thì cười rất lâu, sư thầy đã đốt đến tận chân của Đỗ Hành rồi mà vẫn chẳng hề phát hiện ra.
Một người tồn tại mấy trăm năm, là con quỷ mà Hắc Bạch Vô Thường không dẫn đi được, thì mấy vị sư thầy hiện đại làm sao có thể phát hiện ra được! ╮(╯▽╰)╭Phương Xuyên Bách cũng ngồi xuống bàn đọc sách: "Lộc Bảo, tại sao lại đi nghiên cứu y thuật vậy?""Em muốn chữa trị cho mẹ!"Nghe thấy giọng nói non nớt nhưng kiên định này, trong lòng Phương Xuyên Bách có đủ mọi loại cảm xúc.
"Anh Cả, anh có thể kể về mẹ của bọn mình không?"Nhắc đến mẹ của bọn họ, gương mặt lạnh lùng của Phương Xuyên Bách dịu dàng hẳn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia dường như đang nhìn thấy quá khứ.
"Mẹ của chúng ta là người mẹ tốt nhất, dịu dàng nhất trên đời này, bà đối xử với mấy anh em bọn anh rất tốt.
Mặc dù nhà mình có nhiều anh em, nhưng không ai có cảm giác bị bỏ rơi cả, ai cũng có thể cảm nhận tình yêu thương của mẹ! Tình cảm giữa cha và mẹ cũng rất mặn nồng, gia đình mình rất hoà thuận với nhau, là một gia đình lớn hạnh phúc nhất!""Mẹ bị bệnh là vì chị gái song sinh của em qua đời cộng với việc em mất tích, vốn dĩ mọi chức năng trong cơ thể sản phụ đã suy giảm theo tuổi tác, sau khi mổ xong lại đau lòng quá độ, suy nghĩ nhiều quá thành bệnh, các em là bé gái mà cả nhà họ Phương trông đợi bao đời nay, hơn nữa còn là hai người! Vẫn may là em đã trở về!" Phương Xuyên Bách nở một nụ cười cưng chiều với Lộc Bảo.
"Nhà mình có bệnh viện tốt nhất, có những bác sĩ giỏi nhất, có những trang thiết bị tân tiến, tuy nhiên cơ thể của mẹ vẫn không có gì tiến triển, cơ thể đã quá sức, cộng thêm cả tâm bệnh nên đã thành ra như bây giờ.
Cũng may rằng Tiểu Lộc Bảo nhà ta đã quay trở về, em xem, bây giờ mẹ cũng xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, với lại mỗi ngày trạng thái tinh thần của mẹ cũng rất tốt!""Lộc Bảo à, em