“Được, em cũng thấy đọc sách tương đối tốt, chị Lâm Lâm có muốn đi cùng không?” Quan trọng là bài tập mà sư phụ đưa hôm nay còn chưa làm xong nữa.
“Được chứ, cùng nhau đi đi!” Thật ra trong lòng Phương Lâm Lâm không sẵn lòng chút nào, những chuyện khác cô nhóc có thể làm rất tốt chỉ có đọc sách là không giỏi.
Phương Nam Tinh không muốn học nhưng không có nghĩa là người ta không biết, còn Phương Lâm Lâm thật sự không biết, đây còn được gọi là trời sinh đã học dốt rồi.
“Tiểu Hắc, đi, chúng ta cùng đi đọc sách!”“Meo meo…”Bước chân duyên dáng của Tiểu Hắc đi theo chân Lộc Bảo, Lộc Bảo thấy Tiểu Bốc đang ngủ thì bế cậu vào trong lòng, Văn Dật Dương đi ở phía bên kia của bé, còn Phương Lâm Lâm đi ở một bên khác cạnh Văn Dật Dương.
Phương Hoài Tịch đi phía sau nhìn ba đứa trẻ ở phía trước không nhịn được cảm thán, trẻ con cũng tốt, không lo không nghĩ!Trong khi Phương Hoài Tịch đang ngẩn người.
“A…”Tiếng kêu đau kéo cậu trở về hiện thực.
Lúc này Phương Lâm Lâm đang nằm trên mặt đất ôm mắt cá chân đau đớn.
“Lâm Lâm, em bị làm sao thế?” Phương Hoài Tịch hơi lo lắng.
“Để em xem xem!” Lộc Bảo gỡ cái tay đang ôm chân của Phương Lâm lâm ra.
Lộc Bảo sờ quanh mắt cá chân của Phương Lâm Lâm, hơi dùng sức một tí.
“A~~ Đau quá!” Hai giọt nước mắt đúng lúc chảy xuống, nhìn có vẻ rất là đáng thương.
“Chị Lâm lâm, khớp xương không sao rồi, quay về chườm đá lên, bôi ít thuốc để ngày mai đỡ bị sưng lên.
”Mặc dù Lộc Bảo chưa từng khám bệnh cho ai, ngoại trừ Tiểu Hắc, nhưng hiện tại cảm giác bé giống như một bác sĩ y học cổ truyền dày dặn kinh nghiệm, lời nói ra làm cho người khác rất yên tâm.
“Được, cảm ơn Lộc Bảo! Chị không sao, Dật Dương cậu có thể dìu tôi một chút được không?” Phương Lâm Lâm điềm đạm đáng yêu nhìn Văn Dật Dương.
Văn Dật Dương đang muốn từ chối thì Phương Hoài Tịch mở lời: “Còn dìu cái gì mà dìu, chân đã bị thương như này rồi, anh Tám cong em về!” Phương Hoài Tịch nói xong đỡ Phương Lâm Lâm dậy, bản thân lại ngồi xổm xuống trước người cô nhóc.
Phương Lâm Lâm cắn răng đành phải để cho Phương Hoài Tịch cõng về.
Lộc Bảo ghé vào tai Văn Dật Dương: “Anh Dật Dương, chân chị Lâm Lâm đã bị thương rồi vì sao không muốn để anh Tám cõng?”“Ừm.
.
Chắc là chị ấy ngại.
”“Ồ!”Văn Dật Dương sao có thể nói cho Lộc Bảo là Phương Lâm Lâm muốn được cậu dìu về, mục đích cô nhóc