Mọi người đều thổn thức không thôi!Vì ngọn lửa khổng lồ của chủ nhân, mọi thứ đều đã bị cháy trụi, cây bút đó cũng là thứ duy nhất của chủ nhân còn tồn tại trên đời!Đỗ Hành nhìn cây bút mà như thấy được chủ nhân, lịch sử sáu trăm năm đằng đẵng trôi qua, sớm đã cảnh còn người mất!Nhóm ba người hoàn toàn không thể đồng cảm với việc nhìn vật nhớ người của Đỗ Hành như bản thân đã từng trải qua được, chỉ có Lộc Bảo ôm cánh tay ông cụ.
Bé có thể hiểu được nỗi nhớ của ông cụ, cũng giống như hồi trước bé ngày đêm nhớ mẹ vậy…Đỗ Hành thấy dễ chịu hơn, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Lộc Bảo: “Nhóc con, bảo cha con mang khối ngọc kia lên cho con đi.”Bé ngẩng đầu nhìn ông cụ: “?”“Vậy không được đâu, thứ đó quá quý giá!”“Đồ vật phải được dùng đúng với tác dụng của nó thì mới quý giá được, cứ đặt ở đó thì chỉ là một cục đá mà thôi.”Còn có một điều về khối ngọc mà ông không nói ra, đó chính là đeo ngọc này vào thì việc tu luyện huyền khí pháp có thể luyện ít được nhiều, cho dù đã luyện thành công thì cũng có thể tiếp tục dưỡng thần.Cha Phương thấy Lộc Bảo không tiếp tục lặp lại, lại nhìn không khí bé đang ôm, rồi lại nhìn bé.“Lộc Bảo, sư phụ con nói gì đó?”“Sư phụ nói… Nói…” Bé ngại ngùng, thật sự khó mà mở miệng được, bé cảm thấy vật quý giá như vậy không nên cho mình!“Nói gì thế?” Cha Phương không sốt ruột, hỏi lại vô cùng kiên nhẫn.Bé hít sâu một hơi, nhanh miệng nói: “Sư phụ bảo cha mang khối ngọc đó lên cho con!” Giọng bé nhỏ dần, nói xong mặt đỏ như gấc.Cha Phương còn chưa mở miệng, bé đã nói tiếp: “Cha, Lộc Bảo không cần đâu, Lộc Bảo thật sự không cần!” Vừa nói bé còn vừa xua tay từ chối.Đỗ Hành chỉ hận rèn sắt không thành thép, gì mà không cần chứ, khối ngọc đó để con đeo là hợp nhất!Cha Phương nghĩ thầm: Khối ngọc này đã truyền lại nhiều năm như vậy, chỉ biết đó là đồ của lão tổ nhà họ Phương, cũng không rõ lai lịch cụ thể, hơn nữa cứ đặt ở nơi đó thì chỉ là vật chết.
Nếu sư phụ Lộc Bảo đã yêu cầu thì chắc hẳn là có lý của ông cụ, cũng sẽ không hại Lộc Bảo!Cha Phương đứng dậy, dùng vân tay mở khoá, mở hộp chống bụi