Đã qua mười hai giờ đêm, Phương Tô Mộc và Phương Quân Thiên không nghe mọi người nói mà ở lại gác đêm.
Bọn họ ở lại là vì sự chuyên nghiệp của người bác sĩ, tuy Phương Tô Mộc chỉ nghiên cứu thiết bị y tế nhưng dù gì cũng dính dáng đến y học, khó khăn lắm mới khuyên được những người kia và cha già quay về.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Phương Xuyên Bách chuẩn bị gọi người trói Lâm Xuân và Lý Phương đến đây.
Nhưng Phương Hải ngăn anh lại, trách cứ: "Chúng ta đều là người văn minh, giờ là xã hội pháp trị, sao cả ngày cứ kêu gào đánh đánh giết giết như con thế hả! "Phương Xuyên Bách gật đầu: "Đúng là không thể cho bọn họ thống khoái, đời người còn dài lắm, phải từ từ hưởng thụ!"Vì bệnh tình của mẹ Phương nên tâm trạng của mọi người chứa đựng rất nhiều lo nghĩ, cũng may rằng bọn họ đã tìm được em gái nhỏ thất lạc hơn ba năm trời, đây là một chuyện vui lớn của nhà họ Phương.
Đêm qua, Lộc Bảo ngủ rất an giấc, bé còn mơ thấy một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, trong giấc mơ, bé đã gọi người đó là mẹ.
Trong mơ, mẹ luôn chăm sóc cho bé, cho bé tình thương của người mẹ mà bé chưa bao giờ được cảm nhận, được mẹ ôm trong ngực đúng là ấm áp quá, vừa mềm vừa thơm nữa chứ…Phương Quân Thiên nhìn thấy Lộc Bảo vừa ngủ vừa cười thì cũng cười theo, khẽ thì thầm: "Không biết mơ thấy gì mà cười vui vẻ như vậy, Tiểu Lộc Bảo, sau này cũng phải vui vẻ như thế nhé!"Chưa đến sáu giờ mà Lộc Bảo đã tỉnh vì đói, bé nhìn thấy người vẫn luôn ở bên giường của mình là anh Sáu, trong lòng cảm thấy ê ẩm, mũi cũng ngứa ngáy, cảm giác có người nhà ở bên đúng là tốt quá.
Tự nhiên bé lại muốn khóc, phải làm sao bây giờ?Lúc này, cả nhà lặng lẽ đi tới phòng bệnh, trong chốc lát, Phương Quân Thiên tỉnh táo hẳn, cứ tưởng là Lộc Bảo còn đang ngủ, thế mà lại thấy nước mắt ngưng đọng đầy trong mắt Lộc Bảo.
Cha Phương vô cùng căng thẳng, thì thầm hỏi: "Lộc Bảo ơi, con làm sao thế, con đói bụng rồi à, hay là cơ thể con bị đau?"Dáng vẻ quan tâm này đã khiến cho nước mắt mà Lộc Bảo cố kìm nén tuôn trào ra, bao nhiêu năm chịu đựng