Tiếp theo Trừng Quan lại nói tới cách phá giải từng chiêu một rồi cùng Vi
Tiểu Bảo diễn thử.
Những cách phá giải này có chiêu phức tạp rất khó học, có chiêu phải dùng
đến nội công. Vi Tiểu Bảo không thi triển được thì Trừng Quan lại nghĩ cách khác
giản dị hơn.
VÕ công Thiếu Lâm cực kỳ tinh thâm bác đại mà Trừng Quan lão hoà
Thượng kiến kiến thức sâu rộng. Khi lão thấy Vi Tiểu Bảo lắc đầu tỏ ra khó khăn
liền tìm chiêu thức khác để thay thế. Nếu gã học không được lão lại đổi nữa kỳ cho
đến lúc tìm ra chiêu số dễ dàng, gã không tốn hơi sức cũng học được mới thôi.
Chẳng mấy chốc Vi Tiểu Bảo học thuộc những chiêu thức để phá giải phân
cân thác cết thủ. Giả tỷ hai thiếu nữ kia lại thi triển những chiêu cũ để tấn công gã
thì gã chỉ sử dụng một chiêu liền chiếm được thượng phong.
Sau đó mấy chiêu đao pháp của nữ lang áo lục chém vào sau lưng Vi Tiểu
Bảo cùng những thủ pháp của thiếu nữ áo lam đã tấn công Trừng Quan , gã đều học
được cách phá giải.
Những chiêu thức này dĩ nhiên so với đàn chỉ thần công, tuy còn kém
xa,nhưng dùng để đối phó với hai thiếu nữ thì có thừa.
Trừng Quan thấy Vi Tiểu Bảo chỉ mất có hơn một giờ mà đã học được những
chiêu thức như ý sở cầu của lão thì trong lòng vui mừng khôn tả, vì lão đã giải quyết
được vấn đề khó khăn mà lão đã phải lao tâm khổ trí nghiên cứu hơn tháng trời. Mặt
lão nhơn nhơn hết vặn tay lại xoa mặt, tựa hồ trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đột nhiên Trừng Quan sực nhớ ra điều gì, miệng lắp bắp :
- Đáng tiếc ơi là đáng tiếc ?
Rồi lão lại lắc đầu nói :
- Nguy hiểm thật là nguy hiểm !
Vi Tiểu Bảo vội hỏi :
- Điều chi đáng tiếc? Sự gì nguy hiểm ?
Trừng Quan đáp :
- Nếu sư thúc lão nhân gia và bọn sư điệt Tinh Tế ra cùng các vị nữ thí chủ đó
động thủ, để các cô bẻ chân tay, mà các cô bẻ tệ hại hơn không chữa khỏi được
thành người tàn phế, há chẳng đáng tiếc ư ? Không chừng hai cô hạ thủ tàn độc giết
chết cả năm người thì nguy hiểm biết chừng nào ?
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ, hỏi :
- Tại sao lão lại muốn năm người bọn ta cùng đi động thủ ?
Trừng Quan đáp :
- Những chiêu số mà hai vị nữ thí chủ kia học được, nhất định không phải chỉ
có bấy nhiêu. Sư điệt đã không biết các cô còn dùng chiêu số gì nữa thì dĩ nhiên
không hiểu cách phá giải để chuyền cho các vị. Năm vị mà không ra chịu đòn thì
làm cách nào để điều tra cho biết được ?
Vi Tiểu Bảo cười ha hả, nói :
- Té ra là thế ? Cái đó ta cũng có biện pháp. Bây giờ chính ta ra động thủ với
hai cô thì chẳng còn điều gì đáng tiếc, cũng không có chi nguy hiểm nữa.
Trừng Quan ra chiều khó nghĩ, đáp :
- Kẻ xuất gia không được tức giận dễ phạm vào giới l,sânl,. Tự nhiên vô cớ đi
cùng người động thủ là một điều không ổn chút nào.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Được rồi ? Hai chúng ta cùng nhau ra ngoài chùa chơi. Nếu hai nữ thí chủ
kia đã đi xa rồi là điều hay nhất. Cái đó kêu bằng người không chọc ghẹo ta thì ta
không xâm phạm đến người. Các cô có chiêu số gì ta cũng mặc kệ không hỏi tới
nữa. . .
Trừng Quan ngắt lời :
- Phải lắm ? phải lắm ? CÓ điều sư điệt trước nay không bước chân ra khỏi cửa
chùa mà bây giờ ra ngoài tức là có ý muốn sinh sự. ý niệm này dường như là bất
thiện.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Chúng ta cũng không cần phải đi xa, chỉ quanh quẩn thả bước ven chùa như
người đi tản bộ. Ta cũng mong không gặp họ là may.
Trừng Quan đáp :
- A Di Đà Phật ? Thế là thượng thượng đại cát. Sư thúc lập luận rất nhân hậu,
không muốn tranh đua với người, sư điệt xin noi theo gương mẫu.
Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng. Gã dắt tay Trừng Quan theo cửa mé đi ra
ngoài chùa Thiếu Lâm .
Trừng Quan trước nay chưa bước chân vào khu rừng Ở bên chùa nên thấy
những cây tùng xanh cao lớn âm u cũng tấm tắc khen rồi nói :
- Bao nhiêu cây tùng lớn mọc cả vào một khu, thật là một kỳ quan. Bát Nhã
đường của chúng ta chỉ có hai cây Ở trong đình viên. . .
Lão chưa dứt lời bỗng nhe phía sau có tiếng quát :
- Tên tiểu tăng trọc đầu đây rồi ?
ánh đao quang lấp loáng. Một chiêu đao nhằm Vi Tiểu Bảo chém tới. Trừng
Quan nói :
- Không được ?
Rồi vội rụt tay về.
Người sử dụng đao chính là thiếu nữ áo lam. CÔ thấy Trừng Quan rụt tay về
liền xoay thanh liễu diệp đao quét vào sau lưng lão.
Giữa lúc đó nữ lang áo lục Ở trong rừng tùng cũng chuồn ra. CÔ vung đao
nhằm chém Vi Tiểu Bảo .
Vi Tiểu Bảo vội ẩn vào sau lưng Trừng Quan. Chiêu đao của nữ lang áo lục
phóng ra đâm vào bên trái Trừng Quan .
Trừng Quan nói :
- Đây là một chiêu thuộc thái cực đao thì không thể dùng phương pháp giản
tiện để phá giải được . . .
Lão chưa dứt lời hai cô đã múa tít song đao đâm chém túi bụi.
Trừng Quan la lên :
- Không được ? Không được ? Hai vị nữ thí chủ ra chiêu nhanh quá. Bần tăng
không kịp suy nghĩ. Xin hai vị đừng ( . . . ) này , đâm chém thong thả một chút.
Thiếu nữ áo lam thi triển những chiêu tàn độc mà thuỷ chung vẫn không đụng
được vào người lão hoà thượng. Mấy lần cô suýt bị lão đoạt mất đao. CÔ nghe lão la
gọi om sòm lại tưởng lão cố ý trêu chọc. Trong cơn tức giận đao pháp của cô lại
càng mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Trời ơi ? Thưa hai vị cô nương ? Sư điệt của ta xin hai cô đừng nóng nảy, ra
chiêu chậm lại một chút.
Trừng Quan nói theo :
- Đúng thế, đầu óc bần tăng không được linh hoạt. Trong khi thảng thết bần
tăng chưa nghĩ ra được cách phá giải.
Nữ lang áo lục căm hận Vi Tiểu Bảo đến cực điểm. CÔ đâm mấy đao không
trúng Trừng Quan liền quay lại nhằm chém tới Vi Tiểu Bảo .
Trừng Quan đưa tay trái ra ngăn lại nói :
- Nữ thí chủ ? Sư thúc của bần tăng chưa học cách phá giải mấy chiêu đao này.
Bây giờ cô bất tất phải đâm chém lão nhân gia, mà nên chờ lão nhân gia học song
cách chống đối khi đó sẽ động thủ cũng chưa muộn. Hỡi ôi ? Những biện pháp của
sư điệt không song rồi. Sư thúc ? Bây giờ sư thúc không cần nhớ vội, những biện
pháp của sư điệt đều không dùng được. Chúng ta quay về thủng thẳng nghiên cứu
lại đã
Miệng lão nói không ngớt, hai tay cũng cử động không ngừng. lúc chụp, lúc
bắt, chợt điểm, chợt đánh xoay quanh với hai cô mỗi lúc một mau lẹ.
Nữ lang áo lục chỉ muốn giết bằng được Vi Tiểu Bảo , khi nào cô chịu buông
tha.
Vi Tiểu Bảo thấy mình không còn bị nguy hiểm nữa, gã cười hì hì, đứng tựa
gốc cây xem đánh nhau. Gã ngắm nghía từ trên đầu xuống tới gót chân, rồi lại từ
gót chân trở lên trên đầu. Thật là được một bữa nhìn người đẹp no lòng thoả dạ.
Nữ lang oá lục không thấy Vi Tiểu Bảo đã tưởng gã chạy trốn rồi. CÔ quay đầu
lại thấy gã đang hau háu nhìn mình, cô đỏ mặt tía tai không lý gì tới Trừng Quan
nữa, xoay mình cầm đao chạy lại định đâm chết Vi Tiểu Bảo .
Ngờ đâu khi đó Trừng Quan phóng chỉ điểm vào dưới nách cô. Chiêu chỉ này
lão vân có hai thành cônglực, kể ra cô né tránh chẳng khó khăn gì, nhưng cô phân
tâm vì nóng ruột giết người.Dưới nách liền bị trúng chỉ. CÔ rên lên một tiếng, ngã
lăn xuống đất.
Trừng Quan vội la :
- Trời ơi ? Xin lỗi ? Xin lỗi ? Bân tăng ra chiêu 1, Thiếu chỉ thiên naml, công lực
chẳng có chi lợi hại. Nữ thí chủ đã có bản lãnh như vây thì chỉ cần ra chiêu 1, ác hổ
nhượng lộl, trong l,Ngũ hổ đoạn môn đaol,, đưa lưỡi đao chếch đi là gạt được ngay.
Chiêu này thí chủ chưa sử qua nhưng vị nữ thí chủ mặc áo màu lam kia đã sử rồi.
Bần tăng chắc rằng thí chủ cũng sử được. Ngờ đâu. . .hỡi ôi ? Bần tăng thật là đắc tội
Thiếu nữ áo lam tức giân đến cực điểm. Thanh đao của cô đâm ngang chém
dọc, thế đao cực kỳ lợi hại. Nhưng công phu của cô so với Trừng Quan còn kém quá
xa, không làm sao đụng được chút nào vào tà áo tăng bào của lão.
Trừng Quan tuy miệng nói bi bô nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ được những
chiêu số của thiếu nữ áo xanh. Lão biết rằng khó lòng nghĩ ra được cách phá giải
ngay đương trường. Bây giờ hãy ghi nhớ vào lòng những chiêu số để về chùa sẽ
nghiên cứu kỹ càng từng chiêu một.
Vi Tiểu Bảo chạy đến trước thiếu nữ áo lục tán tụng :
- Tiểu mỹ nhân xinh đẹp thế này thì khắp thiên hạ chỉ có một mình cô. Trời ơi
? Ta nhìn cô mà hồn vía bay bổng cả lên trời.
Gã thò tay ra khẽ sờ vào má cô.
Nữ lang áo lục vừa kinh hãi vừa phẫn nộ đến nghẹt thở rồi ngất đi.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ kinh hãi, không dám cử động càn rỡ, khinh bạc nữa.
Gã đứng dậy la gọi :
Trừng Quan sư điệt? Sư điệt cũng điểm huyệt cho vị nữ thí chủ đó cho té xuống
để xin cô đem những chiêu thức từ từ kể ra, mới khỏi tổn thương hoà khí.
Trừng Quan ngần ngừ đáp :
- Cái đó dường như có điều bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Bây giờ cứ động thủ động cước thế này mãi làm mất vẻ lịch sự. Vậy sư điệt
xin cô tự ý nói ra có phần đẹp đẽ hơn.
Trừng Quan cả mừng đáp :
- Sư thúc dạy phải lắm.
Thiếu nữ áo lam cũng tự biết nếu lão đem toàn lực ra đối phó thì cô không chịu
nổi nửa chiêu. Hiện giờ cô em đã bị bắt, nếu cô cũng rơi vào tay người thì không
còn ai đi báo tin để cầu cứu.
CÔ liền nhảy lùi lại la lên :
- Các người mà đụng đến một sợi lông của sư muội ta thì cả ngôi chùa Thiếu
Lâm của các người sẽ cháy thành tro tàn.
Trừng Quan sửng sết nói :
- Khi nào bon bần tăng dám đả thương y ? CÓ điều nếu y tự nhổ một sợi lông,
chẳng lẽ nữ thí chủ cũng phóng hoả đết chùa ?
Thiếu nữ áo lam chạy đi mấy bước rồi thoá mạ :
- Lao trọc già mồm miệng lém lảu, còn thằng trọc con. . .khỉ.
CÔ toan nói 1,. . .Thằng trọc con dâm tà hiếu sắcl,. Nhưng cô lại cảm thấy nói bố
chữ đó ra có điều không tiện nên ngừng lại.
CÔ dậm chân chuồn thẳng vào rừng.
Vi Tiểu Bảo thấy nữ lang áo lục nằm dưới đất tren tấm nệm cỏ xanh, mặt trắng
như bạch ngọc. Hai bàn tay nhỏ nhắn như ngó sen, thật chẳng khác nào như pho
tượng Quan âm trên toà Phỉ Thuý, gã không khỏi ngây người ra mà nhìn.
Trừng Quan liền khuyên giải :
- Nữ thí chủ ? Lệnh tỷ tỷ đi rồi. Thí chủ cũng nên đi lẹ lên, nhưng nhớ đừng tự
nhổ một sợi tóc để lệnh tỷ tỷ đến đết chùa của bọn lão tăng.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ :
- CƠ hội tốt này sao đành bỏ lỡ ? Tiểu mỹ nhân đa lọt vào tay ta thì bất luận
trường hơp nào cũng không thể buông tha nàng.
Gã liền chắp hai tay để trước ngực niệm :
- A Di Đà Phật ? Xin đức Phật phù hộ độ trì. Đức Thượng Đế muốn ngài mở
rộng nền võ học cho phái Thiếu Lâm để duy trì thanh danh ngàn năm của bản
phái . . .
Rồi quay lại bảo Trừng Quan :
- Trừng Quan sư điệt ? Lão thật là một vị đệ nhất đại công thần của bản phái.
Trừng Quan lấy làm kỳ hỏi :
- Sao sư thúc lại nói vậy ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Chúng ta đang bận tâm