Bọn thị vệ lui ra rồi, Vi Tiểu Bảo mới khẽ gõ cửa phòng hai cái và lên tiếng:
- Hối Minh xin bái kiến.
Sau một lúc vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Vua Khang Hy không nhẫn nại được thêm nữa, tiến thêm một bước gõ cửa hai
cái.
Vi Tiểu Bảo xua tay ra hiệu cho nhà Vua đừng lên tiếng.
Vua Khang Hy sắp mở miệng hô "Phụ Hoàng? " đành phải dừng lại.
Hồi lâu mới nghe tiếng Hành Điên nói vọng ra:
- Hối Minh thiền sư ? Tệ sư huynh tinh thần mỏi mệt, xin miễn cho không thể
tiếp kiến được. Y gởi mình vào chốn không môn, trần duyên đã hết, vậy thiền sư
chuyển lời cho người ngoài không nên đến quấy nhiễu cuộc thanh tu của y.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ?xin đại sư mở cửa, tiểu tăng chỉ ra mắt một lần là đủ.
Hành Điên nói:
- Theo ý tệ sư huynh thì đây là chùa Kim Các, các vị là khách không vân theo
pháp chỉ của phương trượng, tưởng không trách ai được.
Vi Tiểu Bảo quay lại ngó Vua Khang Hy thấy long nhan cực kỳ thê thảm, bất
giác lẩm bẩm:
- Thằng cha này nói ta không phải là phương trượng Ở đây thì không thể gọi
hắn mở cửa được. Vậy ta đến yêu cầu phương trượng chùa này lại kêu cửa cũng
chẳng khó gì.
Gã toan xoay mình chạy đi, bỗng nghe nhà Vua không nhẫn nại được nữa
khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo lại nghĩ bụng:
- Ta mà đi yêu cầu phương trượng ản tự lại kêu cửa thì ra có ý bức bách 1 ão
Hoàng gia. Sao bằng dùng cách mềm dẻo năn nỉ lão?
Gã liền nắm tay đấm ngực thình thịch mấy cái rồi cũng lớn tiếng khóc ròng.
Gã vừa la vừ nói:
- Ta Ở đời là một đứa trẻ côi cút, không cha không mẹ, lang thang, phiêu bạt,
chẳng có một kẻ nào đoái thương. Làm người như vậy còn chi là lạc thú? Chi bằng
chết quách cho rồi?
Nguyên gã khóc đây là khóc giả, nhưng sực nhớ đến chuyện không biết phụ
thân là ai, mẫu thân lại đắm thân Ở chốn lầu hồng kỹ viện, bất giác nỗi lòng buồn
thảm, nước mắt chan hoà, thành ra khóc lóc một cách cực kỳ bi thiết thật sự.
Nhà vua nghe gã khóc nức nở, ban đầu còn ngạc nhiên, sau ngài không nhịn
được lại khóc oà lên.
Bỗng nghe cánh cửa kẹt mở, Hành Điên đứng bên cửa nói:
- Mời tiểu thí chủ đi vào!
Vua Khang Hy cả mừng rảo bước vào phòng, qùl xuống ôm lấy chân Hành Si
khóc rống lên.
Hành Si đại sư khẽ xoa đầu nhà Vua nói:
- Si nhi ? Si nhi?
Lão Hoàng gia cũng hàng châu lã chã tuôn rơi.
Ngọc Lâm và Hành Điên cúi đầu ra khỏi thiền phòng, xoay tay khép cửa lại.
Hai người thấy Vi Tiểu Bảo đứng ngoài cửa cũng lờ đi như không biết, xăm xăm đi
thẳng ra ngoài.
Hành Điên dường như cảm thấy vô lễ, đi được mười bước rồi quay lai hô :
- Thiền sư ?
Vi Tiểu Bảo đang chú ý lắng nghe Hành Si đại sư và Vua Khang Hy xem hai
người Ở trong thiền phòng nói chuyện gì, nên chẳng buồn ngó đến Hành Điên .
Bỗng nghe Vua Khang Hy vưa khóc vừa gọi:
- Phụ hoàng ơi ? Hài nhi nhớ phụ hoàng đến chết người.
Hành Si đại sư nói nhỏ mấy câu, người đứng ngoài cửa không nghe rõ được.
Sau Vua Khang Hy dừng tiếng khóc và hai người đều nói rất khẽ, Vi Tiểu Bảo
không nghe được câu nào.
Tuy gã động tính hiếu kỳ, nhưng cũng không dám đẩy cửa hé mở ra để nghe
cho rõ hơn, mà chỉ đứng chờ Ở ngoài.
Hồi lâu gã vẳng nghe Vua Khang Hy nhắc tới bốn chữ " Đoan kính hoàng
hậư thì nghĩ bụng:
- Lần trước lão Hoàng gia dặn ta về bẩm tiểu Hoàng đế không nên làm khó dễ
đến mụ điếm già, nhưng ta bịt đi không nói. Chẳng hiểu bây giờ lão Hoàng gia có
hồi tam chuyển ý không?
Sau gã lại nghe Hành Si nói:
- Bốn chữ " Vĩnh bất gia phứ ( vĩnh viễn không tăng thuê). Hài nhi phải thuộc
lòng mới được. ĐÓ là...
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Vĩnh bất gia phú là con mẹ nó gì mà khẩn yếu như vậy?
Sau một lúc lại nghe Hành Si đại sư nói:
- Bữa nay Hoàng nhi gặp ta một lần là quá rồi, làm trở ngại cuộc thanh tu của
ta không ít. Từ nay Hoàng nhi không nên đến nữa.
Nhà Vua không đáp. Hành Si lại nói:
- Hoàng nhi phái người thị phụng ta tuy vì lòng hiếu thảo, nhưng kẻ xuất gia
phải trải ma chiết là lẽ thông thường. Hoàng nhi đối đãi chu đáo quá là việc không
nên...
Hai người lại nói chuyện một hồi nữa rồi thấy Hành Si lớn tiếng:
- Hoàng nhi về đi thôi và giữ mình cho thận trọng ? Hoàng nhi thương yêu trăm
họ là hết lòng hiếu thảo với ta đó.
Dường như Vua Khang Hy quyến luyến không nỡ dời tay.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên đi về phía cửa. Vi Tiểu Bảo vội lùi xa
mấy bước, mắt nhìn ra sân.
Một tiếng kẹt cửa vang lên. cánh cửa mở rộng.
Hành Si dắt tay nhà Vua đưa ra ngoài cửa, miệng tủm tỉm cười.
Hai cha con nhìn nhau một lúc. Vua Khang Hy nắm chặt tay phụ thân. Hành Si
nol:
- Hoàng nhi hay lắm, hơn ta rất nhiều, nên lúc nào ta cũng yên dạ. Hoàng nhi
cũng đừng lo nghĩ gì hết.
Lão Hoàng gia nói rồi khẽ giật tay ra lui vào trong phòng đóng cửa lại.
Sau một lúc bỗng nghe đánh "cạch" một tiếng. Cánh cửa đã cài then.
vua Khang Hy gục đầu vào cánh cửa nức nở khóc hoài.
Vi Tiểu Bảo đứng ngoài cũng sa nước mắt.
Nhà Vua khóc lóc hồi lâu biết là phụ hoàng không mở cửa nữa
Nhưng cũng không chịu bỏ đi ngay. Ngài dát tay Vi Tiểu Bảo ngồi xuống bậc
đá trước thềm, lấy khăn tay lau nước mắt, ngửng đầu trông những áng mây trắng lơ
lửng trên trời mà ngơ ngẩn thất thần.
Nhà Vua nghẹn ngào nói:
- Tiểu Quế Tử? Phụ hoàng khen người giỏi lắm, nhưng ngài không muốn để
ngươi phục thị nữa. Lão nhân gia nói là để bọn thần tử hộ vệ một cách chu đáo quá
thì không phải là kẻ xuất gia.
Nhà Vua nói tới ba chữ " Kẻ xuất gia lại sa nước mắt.
Vi Tiểu Bảo thấy Vua Khang Hy nói Lão Hoàng gia không muốn để gã phục
thị nữa thì sung sướng như mở cờ trong bụng, nhưng không dám để lộ ra ngoài mặt.
Gã đáp:
- Những kẻ muốn gia hại lão Hoàng gia rất nhiều, vậy thánh thượng cần nghĩ
cách ngấm ngầm bảo vệ cho lão nhân gia mới ổn.
Vua Khang Hy hỏi:
- Cái đó nhất định phải thế. Bọn Lạt Ma kia, tổ bà nó, không biết có âm mưu
nguỵ kế gì?
Trước kia nhà Vua chỉ học Ở Vi Tiểu Bảo được một câu " con bà nó" mấy
tháng nay gã chư được gặp ngài, bây giờ nghe ngài nói thêm một câu: " TỔ bà nó"
không hiểu Ở đâu ra, liền hỏi:
- Thưa sư phụ ? Sư phụ lại học thêm được Ở đâu một câu thoá mạ?
Nhà Vua mỉm cười đáp:
- Đây là muội tử của trẫm học được Ở bọn thị vệ. Nay y cùng Thái hậu cũng
lên đây...
Nhà Vua nói tới đây bỗng sa sầm nét mặt nói tiếp:
- Phụ hoàng không muốn tiếp kiến bọn họ.
Vi Tiểu Bảo gật đầu.
Vua Khang Hy lại nói:
- Bọn Lạt Ma kia muốn bắt giữ phụ hoàng dĩ nhiên để uy hiếp trẫm, bức bách
trẫm mọi việc đều phải nghe theo chúng. Hừ ? Đâu có dễ dàng thế được? Tiểu Quế
Tử? Ngươi giỏi lắm ? Lần này ngươi lại giải cứu 1 ão nhân gia, công trạng này không
nhỏ đâu
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hoàng Thượng thần cơ diệu toán đã tiên liệu từ trước mới phái đệ tử đến đây
làm hoà thượng là có ý cắt đặt cho đệ tử làm việc này. Đệ tử tự xét mình chẳng có
công lao chi hết. Hoàng Thượng chẳng cần phải nô tài mà sai bất cứ ai cũng có thể
1 àm được .
Vua Khang Hy nói:
- Ngươi nói vậy không đúng đâu. Phụ hoàng bảo người thâm hiểu ý tứ của lão
nhân gia, không phải sát thương một người nào mà giải cứu ngài thoát nạn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- NÔ tài thấy lão Hoàng gia muốn tự thiêu. Ngài nói là xả thân cúng dường để
tiêu ma nghiệp chướng gì đó, khiến nô tài chẳng còn hồn vía nào nữa. Thật là sợ
đến té đái, vãi phân. . .
Vua Khang Hy thất kinh hỏi:
- Sao lại có chuyện châm lửa đết mình ? Xả thân tiêu nghiệt?
Vi Tiểu Bảo liền thuật lại đầu đươi câu chuyện, khiến nhà Vua toàn thân toát
mồ hôi lạnh ngắt.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- CÓ điều nô tài trong lúc cấp bách phải dội một thùng nước lạnh khiến lão
Hoàng gia toàn thân ướt đẫm. Đây là một điều phạm tội đại bất kính. NÔ tài mỗi khi
nghĩ tới lại sởn gai, rùng mình.
Nhà Vua an ủi gã:
- Vì ngươi thiết tha bảo vệ chủ nhân mới phải làm thế. Hay lắm? Hay lắm?
Vua Khang Hy trầm mặc một lúc, đưa mắt nhìn cửa thiền phòng nói:
- Lão Hoàng gia khuyên trẫm phải thương xót trăm họ, vĩnh gia bất phú. Câu
này chuyến trước lão Hoàng gia đã dặn ngươi về nói với trẫm rồi. Lần này chính
miệng ngài căn dặn trẫm, dĩ nhiên suết đời trẫm không dám lãng quyên.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Vĩnh gia bất phú là cái gì?
Vua Khang Hy mỉm cười đáp:
- Phú tức là đóng thuế. Mấy vị hoàng đế triều nhà Minh cất quân đánh giặc lại
xài phí cực kỳ xa xỉ thành ra thiếu tiền phải giáng chỉ bắt trăm họ đóng thuế nhiều.
Quan lại nhà Minh cũng tham nhũng tệ hại. Hoàng đế tăng thuế một vạn lạng thì
đại, tiểu quan viên ít ra là vơ vét đến hai ngàn vạn lạng. Trăm họ nguyên đã cùng
khổ, triều đình còn năm nay bắt nộp thuế thêm, sang năm tăng phần đóng góp thì
trăm họ làm gì có cơm ăn? Bao nhiêu lúa má Ở vườn ruộng đều bị quan lại lấy hết.
Toàn gia trong bách tính phải chết đói là chuyện thường. Do đó xẩy ra chuyện dân
gian nổi lên tạo phản. Thế là quan lại dồn dân vào bước đường cùng mà phải làm
loạn vậy ?
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Thế ra làm Hoàng đế và làm quan lại đều không tốt. . .
Vua Khang Hy ngắt lời:
- Dĩ nhiên là thế. Triều vua sùng trinh đời nhà Minh trăm họ trong thiên hạ đều
không có cơm ăn, khắp nơi nổi lên tạo phản. Hà Nam chưa dẹp xong, Thiểm Tây đ ã
nổi dậy. Trấn áp được Sơn Tây thì Tứ xuyên lại có biến. Nhân dân cùng túng lưu tán
bốn phương chẳng qua chỉ vì đời sống. CÓ thể nói đời nhà Minh mất ngôi về tay
bọn dân nghèo. Người hán bảo là cường khấu phản loạn. thực ra những dân lưu ly
phải làm giặc cướp cũng do chính sách của triều đình đẩy họ vào bước đường này.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Té ra là thế. Nay lão Hoàng gia đã yêu cầu Hoàng thượng vĩnh bất gia phú tất
thiên hạ không còn lưu manh trộm cướp nữa. Hoàng thượng đã là Diêu, Sâng, ủ,
Thang thì giang sơn bền vững như bàn thạch. Hoàng thượng vạn tuế? Vạn vạn tuế?
Vua Khang Hy nói:
- Muốn thành Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang đâu phải chuyện dễ dàng? CÓ điều
người Mãn Châu chúng ta vào làm Hoàng đế Ở Trung nguyên dù sao cũng còn hơn
bọn hô quân vô đạo đời nhà Minh thì mới khỏi hổ thẹn với trăm họ trong thên hạ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
- Những bạn hữu trong Thiên Địa Hội cũng như Ở Mộc Vương Phủ đều nói
quân Thát Đát nhà Mãn Thanh chiếm đoạt giang sơn của người Hán ta, chẳng một
ai là không nghiến răng căm hận. Thế mà tiểu Hoàng đế lại bảo các Vua chúa đời
nhà Minh đều là hôn quân chẳng ra gì, chỉ có Hoàng đế Thát Đát nhà y mới là
những nhân vật tử tế. Xem chừng con người tự cho mình là hay là đẹp bao giờ cũng
co
Vua Khang Hy lại nói:
- Phụ Hoàng vừa bảo trẫm: Mấy năm nay lão nhân gia đóng cửa tu hành, nghĩ
lại những hành vi ngày trước rất lấy làm hổ thẹn và kinh hãi đến toát mồ hôi.
Nhà Vua dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Vua Sùng Trinh nhà Minh bị tên lưu khấu Lý Tự Thành bức tử. Ngô tam Quế
qua nhà Đại Thanh chúng ta mượn quân đánh bại Lý Tự Thành trả mối đại cừu cho
Hoàng đế nhà Minh. Thế mà trăm họ người Hán chẳng những chẳng cám ơn nhà
Đại Thanh, lại còn coi chúng ta như kẻ thù, ngươi có biết tại sao không ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- ĐÓ là tại chúng hhồ đồ. Trong thiên hạ số người hồ đồ rất nhiều mà kẻ thông
minh có ít, hoặc họ là những kẻ quên ân phụ nghĩa.
Vua Khang Hy nói:
- Không hẳn là như vậy. Người Hán kêu bọn ta là rợ Hồ, là người ngoại quốc
đến chiếm đoạt giang sơn gấm vóc của họ. Sau khi quân Đại Thanh vào quan ải đi
tới đâu giết người phóng hoả tới đó, khiến họ căm hận người Mãn châu chúng ta
thấu xương.
Vi Tiểu Bảo nguyên là người Hán, nhưng Vua Khang Hy cho g ã nhập tịch làm
người Mãn Châu theo dòng chính Hoàng kỳ, nên khi nói với gã tự xưng là "chúng
ta !, coi gã như người Mãn Châu chính cống.
Thực ra bàn về quốc gia đại sự, Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu tý gì. Vì