ọn Ngô Lập Thân không sao được phải đưa binh khí ra nghinh địch.
Sau khi chiến đấu mấy hợp, bọn Ngô Lập Thân đều lấy làm kinh
dị.
Nguyên bầy Man mọi ngày võ nghệ rất tinh thâm, khí giới phát ra những
chiêu số hợp chưởng pháp gồm cả công lẫn thủ, chứ không phải đánh loạn xà
ngầu.
Hai bên đấu thêm mấy chiêu nữa, cả Vi Tiểu Bảo và A Kha cũng nhận ra
được võ công của bọn Man tử rất đúng qui củ.
Ngô Lập Thân vừa chiến đấu vừa hô lớn:
- Các anh em phải thận trọng. Bọn Man tử này đã học qua võ công của
người Hán chúng ta. Vậy chúng ta chớ có khinh địch.
Tên thủ lãnh bọn Man tử la lên:
- Bọn Hán nhân giết người cách nào, Man tử chúng ta đều biết hết. Chúng
ta không sợ người Hán. Ô lý ô lố, a ba tư lý.
Bọn Man tử đã đông người mà võ công lại rất tinh thâm.
Quần hùng ở Mộc vương phủ lấy một chọi ba hoặc bốn, chỉ trong khoảnh
khắc đã lâm vào tình trạng rất nguy hiểm.
Ngô Lập Thân múa đao đấu với tên thủ lãnh cũng chẳng chiếm được chút
tiện nghi nào. Lão càng đánh lâu càng sợ hãi.
Bỗng nghe hai tiếng "úi chao!". Hai tên đệ tử của lão bị thương té nhào.
Sau một lúc nữa, Ngao Bưu cũng bị cây liệp hổ xoa đâm trúng đùi, phải
ngồi phệt xuống.
Ba tên Man mọi liền nhảy xổ lại bắt hắn.
Chẳng mấy chốc mười bọn người ở Mộc vương phủ đều bị đánh ngã.
Trịnh Khắc Sảng bị thương khắp mình. Gã chỉ cục cựa một chút là lại bị
bọn Man tử đè chặt.
Bọn Man tử cũng đem theo gân bò để cột mọi người lại.
Tên thủ lĩnh nhảy lên nhảy xuống nói một hồi bằng tiếng Man mọi. Ngô Lập
Thân chẳng hiểu gì cả la thầm:
- Nguy rồi! Nguy đến nơi rồi!
Lão muốn chạy trốn cho thoát thân nhưng lại nhớ tới Vi Tiểu Bảo cùng
quần đệ tử, đành hết sức phấn đấu, chỉ mong kiềm chế được tên thủ lĩnh đặng
bức bách hắn bãi chiến tha người.
Đột nhiên tên thủ lãnh vung đao chém xuống đầu lão, lão giơ đao lên gạt
đánh "choang" một tiếng.
Bỗng lão cảm thấy cánh tay ngâm ngẩm đau và tê chồn. Lão lại phát giác
phía sau có ngọn côn quét tới, lão vội nhảy lên né tránh.
Tên thủ lãnh liền xoay đơn đao kề vào cổ lão hô lớn:
- Người Hán thua rồi. Người Man không có thua.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Tên Man mọi dốt quá. Không biết nói mình thắng mà lại bảo là không
thua.
Ngô Lập Thân buông tiếng thở dài, liệng đao xuống để đối phương trói
lại.
Bọn Man tử đều cầm đuốc giơ lên đi soi khắp mọi chỗ đề tìm kiếm.
Vi Tiểu Bảo thấy chỗ mình ẩn thân không thề giấu kín được, gã đành dắt A
Kha chạy ra ngoài.
Miệng gã hô lớn:
- Man tử là người tốt. Hai chúng ta... đều là... Man tử. Ô lý ô lố, a ba tư lý!
Tên thủ lãnh vươn tay ra nắm lấy sau gáy A Kha. Còn ba tên khác xông
vào ôm Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo chưa nói hết câu liền dừng lại.
Tên thủ lãnh bọn Man tử đột nhiên lộ vẻ kinh dị, dang hai tay ra để ôm lấy
gã hô lên:
- Hy hô a bá, kỳ lý ôn đăng.
Hắn ôm gã vào lòng chạy ra ngoài tứ đường.
Vi Tiểu Bảo cả kinh quay lại dặn A Kha:
- Nương tử ơi! Bọn Man tử này sắp giết ta. Nàng ở goá vậy đừng đi cải giá
nữa!
Gã chưa dứt lời đã bị bồng ra khỏi cửa lớn.
Tên thủ lãnh Man tử chỉ nhô lên hụp xuống hai cái đã vọt ra xa ngoài mươi
trượng. Hắn đặt Vi Tiểu Bảo xuống hỏi:
- Quế công công! Tại sao công công cũng ở trong này?
Giọng nói hiển nhiên tỏ ra vừa kinh ngạc vừa hoan hỷ.
Vi Tiểu Bảo vừa mừng vừa sợ hỏi lại:
- Ngươi... ngươi là Man tử sao lại biết ta?
Người kia cười đáp:
- Tiểu nhân là Dương Dật Chi ở Tây Vương phủ đây mà. Quế công công
không nhận ra ư?
Vi Tiểu Bảo nổi lên một tràng cười ha hả. Gã toan đáp thì Dương Dật Chi
đã dắt tay gã nói tiếp:
- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện, đừng để mọi người nghe rõ.
Hai người lại chạy ra thêm hai chục trượng mới dừng bước. Dương Dật Chi
nói:
- Tiểu nhân gặp Quế công công ở đây, nỗi mừng biết lấy chi cân?
Vi Tiểu Bảo đã có chủ ý, gã đáp:
- Lần trước bọn người ở Mộc Vương phủ hãm hại Bình Tây Vương, may nhờ
đức Hoàng thượng anh minh, khám phá ra gian mưu của bọn chúng!
Dương Dật Chi vội ngắt lời:
- Đó là nhờ công công nghĩa khí ngất trời xanh, tâu bày trước đức Hoàng
thượng mới rửa được nỗi oan khuất cho Bình Tây Vương. Vương gia của bọn
tiểu nhân cảm kích công công không biết thế nào mà kể. Lão nhân gia thường
nhắc tới công công và mong mỏi có dịp thân hành tạ ơn công công.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ không dám mong Vương gia tạ ơn, chỉ cần Vương gia biết là đủ.
Tại hạ ở bên mình Hoàng thương nếu gặp chuyện gì nhỏ nhặt, nhất định hết sức
đỡ đần Vương gia.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Lần này đức Hoàng thương được tin có một bọn phản tặc đến phủ Hà
Gian hội họp để mưu hại Bình Tây Vương. Tại hạ liền mạnh dạn tới đây xem
sao.
Dương Dật Chi cả mừng nói:
- Hoàng thượng biết trước thì gian kế của bọn phản tặc không thể sính
cường được. Bọn tiểu nhân nghe tin này liền trà trộn vào cuộc đại hội chó má
của con mẹ nó thì thấy nói bọn chúng mỗi tỉnh đề ra một minh chủ để làm hại
vương gia. Tiểu nhân chẳng dám dấu gì Quế công công là trong lòng ai nấy
đều hồi hộp, vì đao thương dễ tránh nhưng ám tiến khó nỗi đề phòng.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nếu bọn phản tặc lớn mật dám lần tới Vân Nam động thủ thì chẳng phải
tiểu nhân khoe khoang lỗ miệng: Chúng kéo đến một ngàn, bọn tiểu nhân giết
cả ngàn, chúng kéo đến một vạn, bọn tiểu nhân giết cả một vạn. Bọn tiểu nhân
có sợ là sợ những quân cẩu tặc làm càn làm bậy rồu vu oan giá hoạ cho Vương
gia như ngày trước. Đó là mối hậu hoạn rất ghê gớm.
Vi Tiểu Bảo vỗ ngực nói:
- Xin Dương đại ca bẩm lại với Vương gia bất tất phải quan tâm. Phen này
tiểu đệ trở về kinh sư sẽ đem cuộc đại hội chó má của bọn chúng tâu này
trước Hoàng thượng một cách rất tường tận. Bọn chúng đối nghịch với Bình Tây
Vương tức là đối nghịch với Hoàng thượng. Bọn chúng càng căm hận Bình Tây
Vương bao nhiêu thì Bình Tây Vương càng tỏ được tấc dạ trung thành bấy
nhiêu. Một khi đức Hoàng thượng vui lòng rồi thì đừng nói Bình Tây Vương gia
công trạng bao trùm thiên hạ mà cả đến Dương đại ca cũng được ban thưởng
trọng hậu, thăng quan phái tài là chuyện dĩ nhiên không còn nghi ngờ gì nữa.
Dương Dật Chi hoan hỉ đáp:
- Những cái đó hoàn toàn trông cậy ở lực lượng của Quế công công chu
toàn cho. Tiểu nhân không mong mỏi gì đến chuyện thăng quan phát tài. Tiên
phụ ngày trước đã chịu ơn lớn của Vương gia, nên tiểu nhân hết sức bảo vệ
Vương gia đặng chu toàn.
Rồi hắn hỏi:
- Thế ra công công đã đến đây để thám thính những âm mưu của bọn cẩu
tặc trong Mộc gia hay sao?
Vi Tiểu Bảo vỗ đùi đáp:
- Dương đại ca! Chẳng những đại ca võ công cao cường mà còn đoán việc
như thần khiến tiểu đệ phục sát đất. Tiểu đệ cùng sư tỷ cải trang đến đây để
thám thính xem bọn chúng giở trò gì, không ngờ bị bọn chúng phát giác!
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiểu đệ liền nói nhăng nói càn một hồi, may mà bọn chúng tin là sự thực.
Chúng liền bức bách tiểu đệ cùng sư tỷ phải làm lễ bái đường thành thân ngay
tức khắc. Ha ha! Cái đó kêu bằng đổi hoạ thành phúc.
Dương Dật Chi bụng bảo dạ:
- Gã đã là thái giám thì còn lấy vợ thế nào được? à phải rồi! Gã cùng vị
tiểu cô nương kia giả trang làm một đôi bạn tình để lừa gạt bọn chúng.
Hắn liền cười nói:
- Thằng cha Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân tuy bản lãnh cao cường nhưng
chỉ là một đứa thất phu, hữu dũng vô mưu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Phải chăng các vị trá hình Man tử là để bắt sống bọn chúng?
Nhưng Dương Dật Chi cười đáp:
- Giữa bọn Mộc gia và Bình Tây Vương phủ vốn có thù sâu tựa bể. Lần
trước bọn tiểu đệ bị chúng chơi một vố đau mà chưa trả oán được. Lần này
gặp bọn chúng ở trong cuộc đại hội chó má, tiểu nhân đã tính kỹ rồi: Nếu mình
gây sự ngay ở Trực Lệ thì e rằng đức Hoàng thượng biết tin sẽ quở trách
Vương gia cho là bọn thụ hạ ở Bình Tây Vương phủ đến sinh sự giết người ở
ngay vùng phụ cận đất kinh sư.
Vi Tiểu Bảo chỉa ngón tay cái lên nói:
- Mưu kế của Dương đại ca thật là cao minh. Các vị cải trang làm bầy man
mọi "ô lý ô lố, a ba tư lý" thì có giết cả nhà họ Mộc, người ngoài cũng chỉ cho
là hành động tạo phản của bọn Man mọi, chẳng ai đem lòng ngờ vực Bình Tây
Vương.
Dương Dật Chi cười đáp:
- Chính thế. Có điều bọn tiểu nhân hoá trang thành lũ người cổ quái thế
này là làm trò cười cho Quế công công.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Sao lại bảo là trò cười? Chín tiểu đệ lấy làm thích thú. Tiểu đệ cũng
muốn cởi bỏ y phục, vẽ mặt xanh đỏ đi theo các vị mà la hét, mà nhảy nhót.
Dương Dật Chi cười đáp:
- Nếu công công cũng thích thú thì cứ việc cải trang như bọn tiểu nhân.
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp:
- Lần này thì không được rồi. Cô vợ của tiểu đệ mà thấy tiểu đệ biến
thành quái trạng, tất nàng phải nổi nóng.
Dương Dật Chi cười hỏi:
- Công công lấy vị phu nhân đó thật chăng? Thế ra không phải bọn cẩu
tặc kia bức bác công công làm như vậy ư?
Vi Tiểu Bảo không trả lời vào câu hỏi, gã nói:
- Dương đại ca! Tiểu đệ cảm thấy ý hợp tâm đầu với đại ca. Nếu đại ca có
lòng quyến luyến thì chúng ta kết nghĩa kim lan theo tình huynh đệ. Ca ca bất
tất kêu tiểu đệ bằng công công và tự xưng là tiểu nhân nữa. Cách xưng hô đó
nghe chẳng lọt tai chút nào.
Dương Dật Chi thấy gã đề nghị như vậy, trong lòng rất khoan khoái. Một
là Bình Tây Vương đang có nhiều chuyện cần đến gã. Được thế này thì bao
nhiêu việc lớn có thể trông cậy vào gã bênh vực cho ở trước mặt Hoàng đế.
Hai là gã tính tình khẳng khái hào hiệp mà được kết bạn thì còn gì hay bằng?
Dương Dật Chi nhớ lại ngày ở phủ Khang Thân Vương, Vi Tiểu Bảo đã tỏ
ra rất lịch sự với hắn liền đáp:
- Đó là một điều mà tiểu nhân mong còn không được, tiểu nhân e mình
thấp hèn không dám với lên cao.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Cái gì mà cao với thấp? Chúng ta thử so người coi, đại ca cao hay là
tiểu đệ cao?
Dương Dật Chi nổi lên tràng cười ha hả ra chiều rất sung sướng.
Hai người liền quì xuống lạy tám lạy và xưng hô nhay bằng huynh đệ.
Dương Dật Chi nói:
- Quế huynh đệ! Từ nay chúng ta tình thân như ruột thịt. Có điều trước
mặt người khác, tiểu huynh vẫn phải hô huynh đệ là công công để họ khỏi sinh
lòng ngờ vực.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dĩ nhiên là thế.
Rồi gã hỏi:
- Dương đại ca, đại ca định bắt những người ở Mộc Vương phủ rồi làm gì?
Dương Dật Chi đáp:
- Tiểu huynh đem bọn chúng về Vân Nam tra khảo cho ra âm mưu hãm hại
Bình Tây Vương, bắt chúng làm tờ cung chiêu rồi giải đến kinh để Hoàng
thượng biết rõ tấc dạ trung trinh của Vương gia. Có thế thì việc huynh đệ
trước kia đã hết sức bảo tấu cho Vương gia càng tỏ ra không lầm lẫn.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Nhưng đại ca liệu Dao đầu lão hổ có chịu cung xưng
không?
Dương Dật Chi đáp:
- Lão là Dao đầu sư tử Ngô Lập Thân, một nhân vật nổi danh trên chốn
giang hồ. Nghe nói tính khí lão rất quật cường, chắc lão không chịu thú nhận.
Tiểu huynh cũng trọng lão là một trang hán tử, không muốn làm khó dễ với lão.
Nhưng trong bọn tất có kẻ không chịu nổi cực hình mà phải xưng ra hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Phải rồi. Kế đó hay lắm.
Dương Dật Chi cho là gã nói câu này để lấy lòng, liền nói:
- Quế huynh đệ! Chúng ta nào phải người ngoài. Nếu huynh đệ thấy có
chỗ nào không ổn thì cứ nói thẳng cho tiểu huynh nghe được chăng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu đệ chẳng thấy có điều chi không ổn.
Rồi gã nói:
- Nghe nói trong Mộc gia có tên phản tặc là Mộc Kiếm Thanh, ngoài ra còn
Ngạch bối ô long Liễu gì đó là người thế nào?
Dương Dật Chi đáp:
- Thiết bối thương long Liễu Đại Hồng. Lão là sư phụ của Mộc Kiếm Thanh.
Vi Tiểu Bảo khen:
- Phải rồi! Đại ca nhớ hay quá! Hoàng thượng đã dặn phải tra xét tông
tích hai người này. Đại ca đã bắt được họ chưa?
Dương Dật Chi đáp:
- Mộc Kiếm Thanh cũng đến phủ Hà Gian. Bọn tiểu huynh ngấm ngầm theo
dõi cho tới Hiến huyện thì mất hút. Không hiểu hắn ẩn lánh nơi đâu?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vụ này hơi khó đây. Vừa rồi tiểu đệ nói nhăng một hồi đã gạt được Dao
đầu tử làm cho lão biến thành "Điểm đầu sư tử" (con sư tử gật đầu). Lão bảo
sẽ dẫn hiền đệ đến ra mắt Tiểu Vương gia của lão.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiểu đệ muốn dò la cho biết bọn họ có âm mưu gì đối phó với Bình Tây
Vương để về kinh diện tấu Thánh Thượng. Nhưng nay đại ca đã nắm vững vụ
này, có thể tra khảo cho biết rõ âm mưu của chúng. Thật là hay quá! Tiểu đệ
bất tất phải mạo hiểm nữa.
Dương Dật Chi bụng bảo dạ:
- Mình đã khảo mấy tên chẳng quan trọng gì cho lắm, bọn chúng chưa chắc
biết rõ nội tình. Dù cho chúng có biết đi nữa thì những quân cẩu tặc ở Mộc gia
số đông toàn là hạng bướng bỉnh quật cường, chưa chắc đã chịu nói hết. Hơn
nữa để Bình Tây Vương tự mình biện bạch đâu có hiệu lực bằng chính người
của Hoàng thượng phái đi điều tra trở về tấu đối. Giả tỷ bọn mình lờ đi như
không biết gì, để người anh em tự ý tấu cáo Hoàng thượng thì đối với Vương
gia càng có lợi hơn.
Dương Dật Chi nắm chặt tay Vi Tiểu Bảo nói:
- Vi huynh đệ! Biện pháp của huynh đệ rất cao minh. Tiểu huynh nhất thiết
nghe theo. Bây giờ chúng ta làm cách