Một tên cung nữ liền lấy chén Thanh hoa rót Toan mai thang vào, hai
tay bưng lên trước mặt công chúa.
Công chúa múc một thìa uống nếm. Cô thở phào một cái ra chiều khoan
khoái nói:
- Không ngờ thành Trịnh châu nhỏ bé này mà cũng làm được nước đá.
Toan mai thang ngon ngọt lại có mùi hoa quế thơm tho tỏa ra khắp gian
phòng.
Công chúa cầm lấy thìa quấy, thìa chạm vào những miếng băng nhỏ bật thành
tiếng lách cách. Vi Tiểu Bảo cùng Tiền Lão Bản và Mã Ngạn Siêu thèm quá cơ hồ
chảy nước miếng.
Công chúa nói:
- Các vị ở đây vì trời nóng nhiệt đều khát nước. Vậy mỗi vị rót lấy một chén
lớn mà uống.
Vi Tiểu Bảo cùng Tiền, Mã tạ ơn công chúa rót Toan mai thang ra uống.
Toan mai thang vừa ngon ngọt vừa mát lạnh uống vào rất khoan khoái. Chỉ
trong khoảnh khắc, cả ba người đều uống cạn chén.
Công chúa nói:
- Dạo này trời nóng đi đường rất nhọc mệt. Vậy từ ngày mai mỗi ngày chúng
ta chỉ đi bốn chục dặm. Sáng sớm thượng lộ, mặt trời lên cao là nghỉ ngơi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Công chúa thể tình cho thuộc hạ, ai cũng đội ơn, nhưng sợ chậm trễ hành
trình.
Công chúa cười nói:
- Sợ cái gì? Cần gì ta phải lật đật? Ta còn không vội thì ngươi việc gì phải
gấp chứ? Cứ để yên cho tên tiểu tử Ngô ứng Hùng chờ đợi thì đã sao?
Vi Tiểu Bảo mỉm cười toan trả lời, đột nhiên đầu váng mắt hoa, người lảo
đảo.
Công chúa hỏi:
- Ngươi làm sao thế? Hay là bị trúng thử?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Có lẽ nô tài uống rượu nhiều quá. Thưa công chúa điện hạ, nô tài xin cáo
từ.
Tiền Lão Bản va Mã Ngạn Siêu cũng cảm thấy nhức đầu hoa mắt, miệng khát
nước. Tay chúng còn cầm chén sứ. Đột nhiên chúng thấy trời đất quay cuồng, ngã
lăn ra. Hai chén sứ đập xuống vỡ tan tành.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, bổng thấy mắt nảy đom đóm. Gã toan rót một
chén Toan mai thang nữa còn cầm tay chưa kịp uống thì bị đổ hết vào người. Chỉ
trong nháy mắt gã mê man không còn biết gì nữa.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, Vi Tiểu Bảo đang lúc mê man ly bì,
tưởng chừng như mưa tưới vào đầu. Gã mơ màng toan mở mắt ra thì lại thấy có trận
mưa rào đổ xuống.
Sau một lúc, đầu óc đã hơi tỉnh táo, Vi Tiểu Bảo cảm thấy toàn thân mát
lạnh.
Bỗng nghe tiếng cười khanh khách, Vi Tiểu Bảo mở mắt ra thì thấy công chúa
vừa cười ha hả vừa nhìn gã.
Vi Tiểu Bảo la lên một tiếng "Ô hay!"
Gã phát giác mình nằm dưới đất, hốt hoảng bò dậy, ngờ đâu tay chân đều
bị cột chặt.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, dãy dụa mấy cái mà không cử động được.
Gã lại thấy mình nằm trong phòng công chúa, toàn thân ướt đầm những nước.
Đột nhiên gã phát giác mình trần như nhộng, quần áo bị lột sạch chẳng còn
tí gì để che thân. Gã sợ quá chẳng còn hồn vía nào nữa, tưởng chừng trời đất tối
sầm lại, bật tiếng la:
- Trời ơi! Sao... sao lại thế này?
Dưới ánh đèn nến, gã thấy trong phòng chỉ có một mình công chúa. Còn
bọn cung nữ và Tiền, Mã hai người không biết đâu rồi. Gã thất kinh, miệng ấp úng:
- Nô tài... nô tài....
Công chúa hỏi:
- Ngươi... ngươi làm sao? Đối với ta dám vô lễ thế này ư?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Bọn họ đi đâu cả rồi?
Công chúa sa sầm nét mặt đáp:
- Hai tên theo ngươi, ta coi đã chán ngấy nên chém đầu chúng rồi.
Vi Tiểu Bảo không hiểu cô nói thật hay nói dối, vì gã biết cô hành động
không theo lẽ thường mà phỏng đoán được. Tiền Lão Bản và Mã Ngạn Siêu bị cô
giết thực sự cũng chẳng có chi là lạ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ lạo đoán ra là cô đã bỏ thuốc mê vào Toan mai thang.
Gã liền hỏi:
- Phải chăng trong Toan mai thang có mông hãn dược?
Công chúa cười ha hả đáp:
- Ngươi quả thật thông minh nhưng đáng tiếc ngươi biết thì đã muộn mất rồi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Phải chăng thứ mông hãn dược này công chúa đã lấy nơi bọn thị vệ?
Gã nhớ tới ngày trước khi gã phóng thích Ngô Lập Thân đã dùng mông hãn
dược của bọn thị vệ.
Kiến Ninh công chúa ngày thường vẫn bảo bọn thị vệ dạy võ công. Cô đã
bàn chuyện giang hồ với chúng, thì cô có thuốc mê của bọn chúng cũng là chuyện
thường.
Công chúa vừa cười vừa hỏi lại:
- Cái gì ngươi cũng biết mà sao không hiểu ta đã bỏ thuốc mê vào Toan mai
thang?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Công chúa còn thông minh gấp trăm nô tài mà có ý phát lạc nô tài thì nô tài
cũng đành bó tay chịu trói, chẳng tài nào tránh được.
Gã muốn kéo dài câu chuyện để nghĩ kế thoát thân.
Công chúa cười hỏi:
- Cặp mắt gian tà của ngươi đang đảo sùng sục, ngươi định giở trò quỉ gì đó?
Cô nói rồi cầm thanh trủy thủ của gã giơ lên hỏi:
- Hễ ngươi la lên một tiếng là ta đâm thủng mười tám chỗ vào bụng ngươi.
Ngươi thử nói xem bây giờ ngươi muốn làm tên thái giám chết rồi hay làm tên thái
giám còn sống?
Vi Tiểu Bảo ngó thấy thanh trủy thủ chiếu ánh hàn quang láp loáng, bất giác
rủa thầm:
- Con nha đầu chết chém này! Con quỉ sứ chết ôn chết dịch kia! Mi mà hành
động vô pháp vô thiên chỉ khẽ quệt lưỡi dao vào mình lão gia bất cứ chỗ nào,
lão gia cũng phải qui thiên...
Rồi gã tự nhủ:
- Chi bằng ta hăm doạ để thị chết khiếp mà không dám giết ta, rồi sẽ tìm kế
thoát thân.
Gã liền đáp:
- Bây giờ nô tài không làm thái giám chết mà cũng không phải thái giám sống.
Nô tài đã biến thành con quỉ hút máu , quỉ nhập tràng rồi.
Công chúa vung chân đá mạnh vào bụng gã một cái thật mạnh, miệng cô
quát mắng:
- Tên tiểu quỉ chết băm chết vằm này! Mi dám dọa ta ư?
Vi Tiểu Bảo đau quá rú lên một tiếng "úi chao!"
Công chúa lại thoá mạ:
- Tiểu quỉ! Ta chưa đá lòi ruột mi ra mà mi đã đau đớn đến thế ư? Này này ta
bảo! Mi thử đoán coi ta đá mấy cái ruột ngươi sẽ lòi ra ngoài? Mi đoán trúng ta sẽ
tha chết cho.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài đã bị cột chân tay chặt cứng, dĩ nhiên đầu óc không còn sáng suốt
nữa, nên bất cứ việc gì cũng không đoán trúng được.
Công chúa nói:
- Mi đã không đoán trúng thì ta thử đá mi một cước, hai cước, ba cước.
Cô vừa nói vừa vung chân đá vào bụng Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Không được rồi! Không được rồi! Công chúa mà đá nô tài một cước nữa thì
không lòi ruột mà chỉ vãi phân ra thôi.
Công chúa nghe nói giật nẩy mình quả nhiên không dám đá nữa. Cô nghĩ
bụng:
- Đá cho gã lòi ruột thì không sao, nhưng nếu vãi phân thì thối hoăng thiên
địa, không thể ngửi được, chẳng có chi là tốt đẹp.
Vi Tiểu Bảo quay ra năn nỉ:
- Hảo công chúa! Nô tài năn nỉ công chúa buông tha mai đi. Tiểu Quế Tử này
sẽ nghe theo hết những lời công chúa sai bảo, lại tỷ võ với công chúa nữa.
Công chúa lắc đầu đáp:
- Bây giờ ta không thích tỷ võ mà chỉ muốn đánh người.
Soạt một tiếng! Công chúa rút cây roi dưới đệm ra vụt vào tấm thân trần
truồng của Vi Tiểu Bảo chan chát. Cô vụt liên hồi mười mấy roi liền. Lập tức máu
vấy loang lổ.
Công chúa nhìn thấy máu tươi bất giác nở mặt nở mày ra chiều rất thích thú.
Cô cúi xuống đưa tay sờ những vết thương trên mình gã.
Vi Tiểu Bảo đau quá, toàn thân nóng ran như lửa đốt. Gã lại năn nỉ:
- Hảo công chúa! Bữa nay công chúa đánh thế đủ rồi, nô tài... nô tài có điều
gì đắc tội với công chúa đâu?
Công chúa đột nhiên nổi giận đùng đùng, vung cước đá mạnh vào mũi gã.
Máu mũi chảy ra như suối, cô hằn học nói:
- Mi không đắc tội với ta ư? Hoàng đế ca ca đem ta gả cho thằng lỏi thối tha
Ngô ứng Hùng cũng hoàn toàn do quỉ kế của ngươi mà ra.
Vi Tiểu Bảo vội đáp:
- Không phải đâu! Không phải đâu! Đó là thánh ý quyết định, không liên can
gì đến nô tài.
Công chúa hằn học hỏi:
- Ngươi còn chối cãi nữa ư? Trước nay Thái hậu thương ta thế nào mà tại sao
ta đi lấy chồng xa xôi tận Vân Nam lại không nói một tiếng? Thậm chí ta vào từ giã
để lên đường, Thái hậu cũng không nhìn nhõi gì đến. Thái hậu... Thái hậu... chính là
mẫu thân sinh hạ ra ta sao lại vô tình đến thế?
Cô nói tới đây, trong lòng đau xót không thể nhịn được, bất giác bưng mặt
khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Thái hậu này là người khác rồi. Mụ điếm già đã cút mất, chỉ còn chân Thái
hậu. Lão nhân gia giận thị thấu xương, dĩ nhiên không thèm nhìn nhõi gì đến. Nhưng
vụ bí mật này ta không thể tiết lộ được.
Công chúa khóc một hồi rồi hằn học nói:
- Mọi sự tại mi chẳng ra gì. Hoàn toàn là tại mi không tốt.
Cô nói tới đây lại vung chân đá loạn xà ngầu vào người gã .
Vi Tiểu Bảo chợt động linh cơ hỏi:
- Công chúa! Công chúa đã không chịu lấy Ngô ứng Hùng sao không nói
trước cho nô tài hay, để nô tài tìm biện pháp đối phó?
Công chúa dương mắt lên đáp:
- Ngươi gạt ta chăng? Còn có biện pháp gì nữa? Đây là chỉ ý của Hoàng đế
ca ca thì ai dám trái lệnh?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Dĩ nhiên mọi người đều phải tuân thủ chỉ dụ của Hoàng thượng. Nhưng có
một vị Hoàng thượng cũng không còn cách nào bắt y được nữa.
Công chúa lấy làm kỳ hỏi:
- Nhân vật đó là ai vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đó là Diêm La Vương.
Công chúa chưa hiểu ý gã, liền hỏi lại:
- Diêm La Vương thì làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Công chúa không ưng đi Vân Nam lấy chồng mà lại không dám kháng ý chỉ
của Hoàng thượng, nhưng có thể thỉnh cầu Diêm La Vương giúp đỡ bắt tên tiểu tử
Ngô ứng Hùng đi thì công chúa không phải lấy gã nữa.
Công chúa sửng sốt hỏi:
- Làm gì có biện pháp xảo diệu như vậy? Có lý đâu Ngô ứng Hùng lúc này tự
nhiên ngã lăn ra chết được?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Gã không xuống chầu Diêm Vương thì chúng ta đưa gã đi là xong.
Công chúa hỏi:
- Ngươi nói thế là sát hại y hay sao ?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không phải hạ sát. Thường có người đột nhiên lăn ra chết một cách bất
minh bạch. Chẳng ai hiểu được vì duyên cớ gì?
Công chúa trợn mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo một lúc. Đột nhiên cô quát hỏi:
- Ngươi bảo ta mưu sát thân phu chăng ? Không được! Không được! Ngươi đã
nói gã tiểu tử Ngô ứng Hùng đó bảnh trai lắm mà, bao nhiêu cô gái trong thiên hạ
đều muốn lấy gã. Ngươi mà giết chết gã , ta không chịu bỏ qua.
Cô nói rồi lại vung roi lên vụt liên hồi xuống mình gã .
Vi Tiểu Bảo đau quá kêu thét lên.
Công chúa cười hỏi:
- Ngươi đau lắm ư? Ngươi càng đau đớn bao nhiêu, ta càng thích thú bấy
nhiêu. Có điều ngươi la làng để người ngoài nghe tiếng thì không phải khí phách
của bậc đại anh hùng.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài vốn chẳng phải là anh hùng hào kiệt chi hết, mà chỉ là con chó đực.
Công chúa lại thóa mạ:
- Con mẹ nó! Té ra mi là một con chó đực.
Vi Tiểu Bảo thấy một vị công nương cành vàng lá ngọc dòng dõi quyền quí
nhất thiên hạ mà thốt ra những lời thô tục như vậy thì không khỏi sửng sốt.
Công chúa tiện tay lượm lấy một chiếc vớ ở chân Vi Tiểu Bảo nhét vào
miệng gã . Cô lại vung roi lên quất lên quất xuống người gã cực kỳ tàn nhẫn.
Vi Tiểu Bảo bị đánh một hồi liền giả vờ chết giấc. Hai mắt trợn trừng toàn
lòng trắng. Gã nằm yên không nhúc nhích.
Công chúa lại quát mắng:
- Quân tiểu tặc này! Mi giả vờ chết ư? Ta thử cầm đao đâm vào bụng mi ba
nhát, nếu quả thật mi chết rồi thì không còn cục cựa gì được nữa.
Vi Tiểu Bảo than thầm:
- Vụ này không thể để thị thử được.
Gã liền giãy giụa mấy cái.
Công chúa nổi tràng cười khanh khách, lại vung roi đánh, cây bì tiên đập
vào da thịt gã nghe chan chát.
Công chúa đánh gã mười mấy roi nữa rồi quẳng bì tiên xuống đất
- Bây giờ đến đoạn Gia Cát Lượng thiêu đốt quân đằng giáp.
Vi Tiểu Bảo bồn chồn trong dạ than thầm:
- Bữa nay lão gia gặp phải con điên này là vì tổ tôn mười chín đời nhà lão gia
đã gây nên tiền oan nghiệp chướng.
Lại nghe công chúa tự nói một mình:
- Quân đằng giáp mà không mặc áo giáp thì làm sao đốt cháy được? Vậy ta
tẩm dầu vào người gã mới có thể đốt thành ngọn đuốc.
Cô nói rồi trở gót ra ngoài để đi lấy dầu. Vi Tiểu Bảo cố gắng giẫy dụa,
nhưng chân tay bị trói rất chặt, không sao thoát ra được. Trong lúc nguy cấp, gã
la thầm:
- Lão gia bái sư không biết bao lần mà không ích lợi gì. Lần đầu tiên là lão
con rùa Hải Đại Phú. Sau đó Trần tổng đà chúa sư phụ, rồi Hồng giáo chủ sư phụ,
nào Hồng phu nhân sư phụ, nào tiểu Hoàng đế sư phụ, nào Trừng Quan sư điệt
lão hoà thượng sư phụ, nào lão ni cô sư phụ. Cả một chuỗi dài sư phụ mà chẳng ai
dạy công phu thực dụng cho