Vi Tiểu Bảo nghe đến bốn chữ "hủy thi diệt tích" thì nghĩ thầm trong
bụng:
- Cái đó ta làm dễ như chơi, chẳng khó khăn gì. Chỉ trong khoảnh
khắc là tên rậm râu xứ Mông Cổ sẽ biến thành một vũng nước vàng. Nhưng thằng
cha đó biết rõ nột tình đại Hán gian Ngô Tam Quế câu kết với nước La Sát, thì
cần đưa gã đến Bắc Kinh cho tiểu Hoàng đế thân hành thẩm vấn mới là tuyệt diệu.
Gã nghĩ vậy liền đáp:
- Vụ đại Hán gian tạo phản chỉ có tên rậm râu xứ Mông Cổ này là bằng chứng
rất xác thực, chúng ta phải nghĩ cách đưa hắn đến Bắc Kinh khiến cho đại Hán
gian dù không phải phản thần cũng làm phản ngay. Tên Hãn Thiếp Ma này còn là
môn pháp bảo khiến cho Mộc Vương phủ phải vâng theo mệnh lệnh của Thiên Địa
Hội ta.
Việc bức bách Ngô Tam Quế chóng đi vào con đường tạo phản và việc làm
cho Mộc Vương phủ phải quy phục Thiên Địa Hội là một điều mà quần hùng lúc
nào cũng mong muốn. Bây giờ quần hùng nghe Vi Tiểu Bảo nói câu này đều chấn
động tâm thần, đồng thanh khen phải.
Từ Thiên Xuyên nói:
- Nếu Vi hương chủ không thức tỉnh bọn thuộc hạ thì thật là lầm lỡ đại sự.
Trong lòng mọi người càng ngày càng khâm phục gã thiếu niên mồm miệng lém
lảu.
Tiền lão bản nói:
- Công việc trước mắt là phải đối phó ngay với bọn thủ hạ của đại Hán gian
kẻo chúng hạ thủ phóng hỏa để sấn vào sục tìm. Sau nữa phải nghĩ cách đem tên
Hãn Thiếp Ma ra khỏi vùng quản hạt của đại Hán gian. Tại quan ải địa đầu hai tỉnh
Vân Nam và Quý Châu cuộc tra xét rất gắt gao. Việc rời khỏi thành Côn Minh
cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Tiền đại ca! Ngày trước đại ca dùng con Hoa điêu phục linh trư đem người
vào Hoàng cung. Bây giờ lại dùng con heo lớn hơn để đem người ra khỏi thành
Côn Minh được chăng?
Tiền lão bản cười đáp:
- Đem heo ra khỏi thành e rằng không được. Nhưng chúng ta có thể nghĩ
cách khác. Đặt hắn vào trong cỗ quan tài giả làm người chết để khiêng đi là một
biện pháp cũ quá rồi, cũng khó lòng che mắt được họ.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Cho hắn giả làm người chết là không hay đâu, phải để hắn sống nhăn răng
mới tốt. Tiền lão bản! Đại ca cạo râu tên đó đi và dùng mấy thứ thuốc bôi mặt
cho hắn để thay đổi tướng mạo. Lại mặc cho hắn bộ mũ áo quan binh của Kiêu Kỵ
doanh. Tại hạ lựa một tiểu đội Kiêu Kỵ doanh trở về Bắc Kinh nói là Công chúa
dâng lời thỉnh an lên Hoàng thượng, đồng thời tâu về việc lễ thành hôn đã chọn
được ngày lành sắp cử hành trình lên Thái hậu và Hoàng thượng. Chúng ta cho tên
rậm râu mà không có râu vào trong đội ngũ Kiêu Kỵ doanh thì bọn thuộc hạ của
Ngô Tam Quế liệu có dám dúng miệng vào chăng?
Ba người vỗ tay đều khen là diệu kế.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên hỏi:
- Trong thành Côn Minh có kỹ viện nào không?
Bọn Tiền lão bản ba người đưa mắt nhìn nhau tự hỏi:
- Phải chăng Vi Hương chủ muốn đi chơi điếm?
Tiền lão bản cười đáp:
- Cái đó dĩ nhiên là có.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Chúng ta mời Huyền Trinh đạo trưởng đi chơi điếm một phen, liệu y có chịu
đi không?
Tiền lão bản lắc đầu cười đáp:
- Đạo trưởng là người xuất gia, chắc y không chịu đi. Nếu Hương chủ muốn
đến kỹ viện thì để thuộc hạ phụng bồi cũng được.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Dĩ nhiên Tiền đại ca cũng đi, nhưng Huyền Trinh đạo trưởng người cao lớn,
trong bọn anh em ta đây chỉ có thân hình y là tương xứng với tên rậm râu.
Ba người nghe nói mới vỡ lẽ ra Vi Tiểu Bảo muốn dùng Huyền Trinh đạo nhân
giả làm Hãn Thiếp Ma.
Mã Ngạn Siêu cười nói:
- Đây là đại sự của Thiên Địa Hội mà cũng là việc lớn nhà nước thì nhà tu
đành phải vâng lệnh đi chơi điếm.
Bốn người đều cười ồ.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Các vị đi mời đạo trưởng đóng bộ áo của tên rậm râu vào, đồng thời lấy
bộ râu của Hãn Thiếp Ma cạo ra dán vào cằm cho y. Ngoài ra các vị phải mặc
theo sắc phục bọn gia tướng trong Bình Tây Vương phủ. Chúng ta tìm vào một đại
kỹ viện uống rượu phá quấy. Sau khi rượu say rồi, anh em quay ra tranh cướp
những ả mày ngài rồi xảy ra cuộc ẩu đả. Tiền đại ca vung đao hạ sát đạo trưởng...
Tiền lão bản giật mình kinh hãi, nhưng rồi lão nghĩ ra ngay đây chỉ là chuyện
giả vờ, chứ không phải giết người thật, liền cười đáp:
- Mưu kế của Vi hương chủ thật là tuyệt diệu! Huyền Trinh đạo trưởng cùng
thuộc hạ lúc đánh ghen phải ô lý ô lố, a ba tư lý, xổ một tràng tiếng Mông Cổ...
nhưng còn phải dự bị một xác chết.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Đúng thế! Các vị ra ngoài kiếm trong thành Côn Minh lấy một tên thân thể
cao lớn mà lại râu rậm tùy tiện bắt giết đi rồi đem thi thể đến giấu ở gần kỹ viện.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp:
- Sau khi Tiền đại ca giết đạo trưởng rồi, đánh đuổi bọn kỹ nữ ra ngoài để
đạo trưởng xoay mình sống lại và đem râu cùng quần áo mặc vào cho xác chết.
Mã Ngạn Siêu cười nói:
- Có điều phải băm nát mặt mũi xác chết, mà chỉ để bộ râu rậm dưới gầm
giường cho bọn thuộc hạ Ngô Tam Quế vào tìm lôi ra. Như vậy bọn chúng sẽ đồ
rằng hung thủ giết người rồi cố ý làm cho mất chân tướng của kẻ bị nạn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Mã đại ca suy nghĩ còn thấu đáo hơn cả tại hạ. Vậy chúng ta chuẩn bị đi rồi
tìm đến kỹ viện.
Quần hùng Thiên Địa Hội vâng mệnh đi chơi kỹ viện. Vi Tiểu Bảo ăn cơm tối
rồi chờ một lúc nữa mới vào phòng Kiến Ninh Công chúa.
Công chúa đang chờ đợi nóng ruột thấy gã vào, lộ vẻ tức giận hỏi:
- Sao đến giờ ngươi mới tới?
Vi Tiểu Bảo làm bộ hằn học nói:
- Lão công công của Công chúa kéo ta lại nói chuyện, thốt ra những lời đại
nghịch vô đạo. Ta tranh luận với hắn hàng nửa ngày. Nếu không nhớ đến Công
chúa thì bây giờ hãy còn cãi nhau.
Công chúa hỏi:
- Hắn nói thế nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn bảo Hoàng thượng đem lòng nghi ngờ hắn là gian thần, nên hắn rất lấy
làm bất mãn. Ta hỏi hắn Hoàng thượng có dạ hoài nghi thì sao còn đem Công chúa
gả cho con lão? Hắn nói: Hoàng thượng nhất định chẳng thích gì hắn mà có ý gia
hại.
Công chúa nổi giận đùng đùng, đập tay xuống bàn quát:
- Lão con rùa nói nhăng nói càn, ta phải vặt râu lão mới được. Ngươi... ngươi
đi kêu hắn lại đây cho ta.
Vi Tiểu Bảo cũng làm mặt giận, cất tiếng thóa mạ:
- Tổ bà nó! Khi ta nghe hắn nói vậy đã rút đao ra toan liều mạng với hắn. Ta
nói : Hoàng thượng thương yêu Công chúa vô cùng! Công chúa vừa xinh đẹp vừa
lanh lợi. Con lão không xứng đáng với nàng phần nào đâu...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ta còn bảo lão: Lão lớn mật dám nói những điều như vậy thì Công chúa
không chịu lấy con lão đâu. Sáng mai Công chúa sẽ về Bắc Kinh ngay. Một nhân
tài như Công chúa thì trong thiên hạ biết bao nhiêu người tranh giành đòi lấy nàng
làm vợ. Ta còn định nói một câu nữa, nhưng chưa thốt ra. Ta muốn bảo thẳng vào
mặt lão con rùa: Vi Tiểu Bảo này muốn lấy Công chúa còn chưa được.
Công chúa nghe nói tới đó, mặt mày hớn hở hỏi:
- Phải lắm! Phải lắm! Sao ngươi không nói cho hắn nghe? Tiểu Bảo! Sáng mai
chúng ta trở về Bắc Kinh. Ta sẽ tâu với Hoàng đế ca ca nhất định phải lấy ngươi.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Lão con rùa thấy ta nổi giận, liền nhũn như con chi chi. Hắn bảo những câu
nói nhăng nói càn vừa rồi, chẳng qua là chuyện giỡn cợt, xin đừng coi là chuyện
thật, nhất là đừng để lọt tai Công chúa. Ta bảo hắn: Vi mỗ dốc dạ trung thành với
Hoàng thượng cùng Công chúa. Trước nay không dám lừa dối một câu nào.
Công chúa ôm lấy cổ gã, khẽ hôn một cái nói:
- Ta đã biết ngươi đối với ta cực kỳ trung thực.
Vi Tiểu Bảo cũng hôn vào má Công chúa rồi nói:
- Lão con rùa nghe ta nói vậy sợ quá, còn thiếu quỳ xuống mà lạy. Hắn đưa
tặng ta hai khẩu súng của người La Sát và năn nỉ giấu diếm câu chuyện vừa qua.
Gã nói rồi lấy súng ra nhồi thuốc, nạp đạn đưa cho Công chúa. Công chúa
nhằm vườn hoa phát xạ.
Công chúa nghe súng nổ đánh "đoàng" một tiếng. Một cành cây bị gãy. Nàng
thè lưỡi ra nói:
- Ghê gớm quá!
Vi Tiểu Bảo nói:
- Súng này có một đôi. Công chúa lấy một cây, ta dùng một cây.
Công chúa thở dài đáp:
- Đôi súng này một cây thư một cây hùng để nằm với nhau trong hộp gỗ thân
nhiệt vô cùng! Bây giờ phân ra thì chúng phải cô đơn lạnh lẽo. Ta không lấy, để
ngươi dùng cả.
Nàng nói câu này là nghĩ tới chỉ dụ của Hoàng thượng chẳng thể nào canh cải
được. Chuyện lấy Vi Tiểu Bảo rút cục là câu nói bỏ đi.
Vi Tiểu Bảo ôm lấy Công chúa vỗ về nàng và nói vào tai chẳng thiếu lời trêu
cợt.
Công chúa thấy mối tình nồng mặn bất giác hai má đỏ bừng, miệng không
ngớt cười khanh khách.
Vi Tiểu Bảo cởi áo xiêm cho nàng rồi lấy tấm chăn gấm trùm lên con người
trần như nhộng.
Gã tự hỏi:
- Sao bọn thủ hạ của tên đại Hán gian còn chưa phóng hỏa?
Gã ngồi xuống cạnh giường khẽ vuốt ve mặt Công chúa, lắng nghe những
thanh âm bên ngoài.
Công chúa mũi thở khụt khịt, miệng ú ớ:
- Ta... ta muốn ngủ thôi.
Tai nghe trong vườn hoa trống đã điểm canh một, Vi Tiểu Bảo chờ đợi nóng
ruột.
Đột nhiên hiệu đồng la nổi lên "phèng phèng". Rồi tiếng mười mấy người la
lớn:
- Cháy! Cháy to rồi!
Công chúa giật mình kinh hãi ngồi nhỏm dậy ôm lấy cổ Vi Tiểu Bảo, cất giọng
run run hỏi:
- Phát hỏa ư?
Vi Tiểu Bảo tức giận nói:
- Con mẹ nó! Đây nhất định là lão con rùa phóng hỏa. Hắn định đốt chết
chúng ta để bịt miệng cho khỏi tiết lộ câu chuyện đại nghịch bữa nay.
Công chúa lại càng khiếp sợ, miệng lắp bắp:
- Thế thì... thế thì làm thế nào bây giờ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Công chúa đừng sợ! Vi Tiểu Bảo này một lòng son sắt, dốc dạ trung trinh.
Dù tính mạng tại hạ không còn cũng quyết hy sinh để bảo vệ cho Công chúa bình
an vô sự.
Gã khẽ cựa mình thoát khỏi vòng tay Công chúa chụp lấy hộp gỗ đựng súng.
Bỗng nghe tiếng người nhộn nhịp cùng tiếng la ó om sòm và tiếng gọi nhau
ơi ới:
- Phát hỏa rồi! Lấy nước! Lấy nước! Mau mau đi bảo vệ Công chúa!
Vi Tiểu Bảo ra ngoài cửa sổ nhìn thấy trong vườn hoa có mười mấy người hối
hả chạy tới. Gã lẩm bẩm:
- Bọn thủ hạ của tên đại Hán gian sao mà chạy lẹ thế? Té ra chúng đã vào ẩn
nấp trong bóng tối khu An Phụ viên từ trước rồi, nên vừa nghe tin phát hỏa đã
xuất hiện lập tức ở đây.
Gã quay vào bảo Công chúa:
- Công chúa! Lửa cháy chẳng lấy gì làm dữ dội. Công chúa bất tất phải lo sợ.
Mục đích chính của lão con rùa là bắt giam.
Công chúa run sợ hỏi:
- Bắt... bắt cái gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn thấy nàng cùng ta thân thiết với nhau sinh lòng ngờ vực mà đến tróc
nã.
Gã vừa nói vừa mở cửa phòng ra rồi bảo nàng:
- Công chúa cứ đắp chăn nằm yên, bất tất phải ngồi dậy. Ta đứng ở ngoài
cửa này, hễ thấy lửa cháy gần tới nơi là vào cõng nàng trốn chạy.
Công chúa rất lấy làm cảm kích cất tiếng run run gọi:
- Tiểu Bảo! Ngươi... ngươi tử tế với ta quá!
Vi Tiểu Bảo đứng ngoài cửa lớn tiếng la:
- Anh em phải bảo vệ Công chúa là việc khẩn yếu!
Gã vừa hô hoán đã thấy bọn vệ sĩ cùng gia tướng ở phủ Bình Tây Vương
chạy lại hô:
- Thưa Vi Đô thống! Trong vườn phát hỏa rồi. Thế tử thân hành đến bảo vệ
Công chúa.
Bỗng thấy góc Tấy Bắc có hai hàng đèn lồng dẫn một người tới nơi.
Chỉ trong chớp mắt đoàn người đã đến trước mặt. Người đi đầu chính là Ngô
ứng Hùng.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Chỉ vì muốn sục tìm tên rậm râu xứ Mông Cổ mà tiểu Hán gian thân hành
xuất mã dẫn quân tới. Như vậy đủ biết chúng coi trọng vọng tên rậm râu kia. Hiển
nhiên chúng câu kết với xứ Mông Cổ và nước La Sát để tạo phản không còn nghi
ngờ gì nữa.
Bỗng nghe Ngô ứng Hùng từ đằng xa lớn tiếng hỏi:
- Công chúa điện hạ có bình yên chăng?
Một tên vệ sĩ