Ngô Tam Quế nói:
- Bữa nay Vi huynh đệ giúp giùm tiểu vương trong cơn hoạn nạn
này là chuyện tày đình, không thể dùng vàng bạc, châu báu để tạ ơn được. Có
điều huynh đệ thống lãnh quan binh khá nhiều, cần phải có gì để lấp miệng chúng
và để tỏ chút lòng thành của tiểu vương. Vậy tiểu vương về phủ rồi sai người đem
đến ngay.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu tướng xin đa tạ. Không hiểu thương thế của thế tử hiện giờ ra sao?
Chúng ta thử đến coi xem.
Ngô Tam Quế cũng nóng lòng về vết thương của con lão. Hai người liền cùng
nhau lại thăm.
Thầy thuốc lắc đầu nói:
- Tánh mạng không có gì đáng ngại, nhưng... nhưng...
Ngô Tam Quế gật đầu ngắt lời:
- Tánh mạng không việc gì là hay lắm rồi.
Lão sợ Vi Tiểu Bảo giữ con mình lại, vội truyền gia tướng lập tức đưa Ngô ứng
Hùng về phủ điều trị. Chính lão đứng ngăn chặn Vi Tiểu Bảo phòng ngừa gã biến
đổi tâm ý. Lão chờ bọn gia tướng đưa Ngô ứng Hùng dời khỏi An Phụ viên rồi mới
cáo biệt.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Sau khi tên tiểu Hán gian tỉnh lại, chắc hắn sẽ thuật rõ nội vụ cho cha hay,
nhưng cũng chẳng làm quái gì. Ai mà tin được một vị công chúa cành vàng lá ngọc
bỗng tự nhiên vô cố lại thiến chồng? Ngay tên đại Hán gian cũng chẳng tin nào,
chắc hẳn còn thống mạ tên nghịch tử nữa là khác.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thế rồi yên tâm trở về phòng mình.
Bọn Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đạo nhân đã hay tin. Ai nấy đều vỗ tay hí
hửng ra chiều khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo không nói rõ hết mọi chi tiết cho bọn họ nghe. Gã hỏi ngay tới
việc đi chơi kỹ viện thì quần hùng cho biết là đã y kế thi hành và mọi việc đều
được thuận lợi.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Đêm qua vừa xảy ra đại biến mà ta lập tức phái người lai kinh tất tên đại
Hán gian sinh lòng ngờ vực, cho là mình báo cáo mọi sự với Hoàng thượng. Vậy ta
hãy chờ vụ này yên tĩnh trở lại rồi sẽ cho đưa gã Mông Cổ rậm râu ra khỏi Vân
Nam.
Suốt một đêm lật đật, quần hùng toan cáo từ lui ra thì đột nhiên tên Ngự tiền
thị vệ hốt hoảng đến báo:
- Khải bẩm tổng quản! Bình Tây vương bị hành thích!
Vi Tiểu Bảo đang cầm trong tay chén canh Bách hợp để ăn, chợt nghe tin
này, bất giác giật bắn người lên.
Choang một tiếng, chén canh trên tay gã rớt xuống đất vỡ tan tành.
Gã hỏi ngay:
- Y bị hành thích có chết không? Thích khách là ai?
Gã không muốn cho Triệu Tề Hiền trông thấy quần hùng Thiên Địa hội đêm
khuya còn tụ tập trong phòng mình, liền nhảy vọt ra cửa hỏi:
- Đại... đại Hán... Bình Tây vương không việc gì chứ?
Triệu Tề Hiền đáp:
- Bình Tây vương không chết. Nghe nói lão nhân gia chỉ bị thương nhẹ. Thích
khách bị bắt ngay đương trường. Nguyên y là... nguyên y là... một vị cung nữ thân
cận của công chúa.
Vi Tiểu Bảo càng kinh hãi hơn hỏi:
- Là cung nữ hầu cận công chúa ư? Tên nào vậy? Tại sao ả lại hành thích Bình
Tây vương?
Triệu Tề Hiền đáp:
- Thuộc hạ không biết rõ tình hình một cách tường tận, vừa được tin này phải
tức tốc về đây báo cáo.
Vi Tiểu Bảo giục:
- Ngươi lại đi dò la cho rõ rồi về báo ngay!
Triệu Tề Hiền vâng dạ trở gót. Y vừa đi được mấy bước thì Trương Khang
Niên chạy tới nói:
- Khải bẩm tổng quản! ả cung nữ hành thích Bình Tây vương tên gọi Ngọc Khả.
Vi Tiểu Bảo nghe nói bỗng loạng choạng người đi, run lên hỏi:
- Sao y... y... lại làm thế?
Nguyên Ngọc Khả chính là A Kha đổi tên. Chữ Kha bổ đôi thành Ngọc Khả.
Trương Khang Niên đáp:
- Bình Tây vương đã đem y vào phủ tra xét. Lão nhân gia nói là sẽ thân hành
thẩm vấn cho ra người sai khiến.
Vi Tiểu Bảo nghe nói ý trung nhân bị bắt, ruột rối như mớ bòng bong, chẳng
nghĩ ra được chủ ý gì.
Trương Khang Niên nói:
- Mọi người đều cho là chẳng có ai sai khiến y hết. Ngọc Khả là một vị tiểu
cô nương 16, 17 tuổi, hết dạ trung thành với công chúa. Cô thấy công chúa thụ
nhục tự tử, tất nhiên đem lòng phẫn nộ mà ra tay trả thù cho công chúa.
Vi Tiểu Bảo khác nào người lạc vào trong vùng tối đen, nghe Trương Khang
Niên nói vậy liền nhìn thấy tia sáng. Gã nói ngay:
- Phải rồi! Phải rồi! Đúng là như vậy. Một vị tiểu cô nương xinh đẹp đến thế
lại chẳng có thù oán gì với Bình Tây vương chúng ta dại gì mà phái cô đi làm việc
tày đình.
Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên đưa mắt nhìn nhau nghĩ bụng:
- Vi Tổng quản dường như ăn nói hồ đồ mất rồi. Có lý nào chúng ta lại phái
người đi hành thích Bình Tây vương?
Trương Khang Niên đáp:
- Tưởng Bình Tây vương cũng chẳng đem lòng ngờ vực cho ai hết. Việc này
mà đồn đại ra ngoài chẳng tốt đẹp gì. Chắc lão nhân gia sẽ hạ sát cô cung nữ kia
đi cho liễu sự.
Vi Tiểu Bảo lại cất tiếng run run nói:
- Không giết y được! Không giết y được! Nếu hắn giết y thì lão gia phải liều
mạng với con rùa đen.
Hai gã Trương, Triệu lại nhìn nhau, sinh dạ hoài nghi tự hỏi.
- Chẳng lẽ Vi Tổng quản thấy cong chúa thụ nhục mà phẫn hận phái ả cung
nữ kia đi hành thích?
Nhưng hai gã chỉ thõng tay đứng yên không dám nói gì.
Vi Tiểu Bảo la:
- Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Trương Khang Niên thấy Vi Tiểu Bảo tâm thần hoảng hốt, lòng dạ bồn chồn,
liền an ủi gã:
- Vi Tổng quản! Nếu việc này quả nhiên xảy ra và tố cáo đến tai Hoàng
thượng, Hoàng thượng sẽ truy cứu gốc ngọn thì cha con Ngô Tam Quế gây nên tội
lỗi trước. Ngô ứng Hùng cưỡng gian công chúa mà tha được ư? Huống chi Ngô Tam
Quế lại không chết, dù lão có tra ra người sai phái, chúng ta nhất định không nhìn
nhận thì lão cũng chẳng làm gì được.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu, nhăn nhó cười đáp:
- Người sai khiến cung nữ đi hành thích quả không phải là tiểu đệ. Chúng ta
là chỗ anh em, chẳng lẽ còn lừa dối nhau?
Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên nghe gã nói vậy liền vững tâm trở lại,
đều thở phào một cái nhẹ nhõm.
Triệu Tề Hiền nói:
- Vậy thì dễ quá rồi. Chúng ta cứ việc trùm chăn ngủ kỹ, giả vờ chẳng biết gì
là xong.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Không được! Nhị vị đại ca! Xin hai vị chịu khó một chuyến, cầm danh thiếp
của tiểu đệ đến gặp Bình Tây vương nói là vụ Ngọc Khả hành thích Vương gia thật
đáng tội chết! Tiểu đệ căm giận vô cùng, nhưng vì thị là cung nữ hầu cận của công
chúa, vậy xin Vương gia tha thị ra cho các vị đưa về. Tiểu đệ sẽ bẩm rõ với công
chúa để nàng trách mắng, đánh đòn Ngọc Khả cho Vương gia được hả giận.
Hai gã Trương, Triệu vâng dạ đi ngay, nhưng bụng bảo dạ:
- Mình làm việc này là thừa, cứ để Ngô Tam Quế thủ tiêu tên cung nữ đó môộ
cách bí mật, thần không hay quỷ không biết, là ai nấy đều thái bình vô sự.
Vi Tiểu Bảo lật đật đến phòng Cửu Nạn. Gã đẩy cửa bước vào thấy bà vận
công vừa xong còn ngồi trên giường. Gã hỏi ngay:
- Sư phụ!... Sư phụ đã biết việc gì xảy đến cho sư tỷ chưa?
Cửu Nạn hỏi lại:
- Chuyện chi mà ngươi có vẻ hoảng hốt như vậy?
Vi Tiểu Bảo ngập ngừng đáp:
- Sư tỷ... sư tỷ đi hành thích đại Hán gian, bị... bị bắt rồi.
Cửu Nạn dương cặp mắt bâng khuâng lên hỏi:
- Đã đâm chết được hắn chưa?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hắn không chết... mà sư tỷ bị bắt rồi.
Cửu Nạn "hừ" một tiếng ra chiều thất vọng nói:
- Thật là đồ vô dụng!
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ, nghĩ bụng:
- Nàng là đồ đệ của sư phụ, nay nàng bị Hán gian bắt mà sao sư phụ vẫn hờ
hững như không?
Vi Tiểu Bảo xoay chuyển ý nghĩ, như chợt hiểu, liền hỏi:
- Thưa sư phụ! Phải chăng sư phụ đã có kế cứu sư tỷ?
Cửu Nạn trừng mắt nhìn gã đáp:
- Chẳng có kế chi hết! Con nha đầu đó thật là vô dụng.
Vi Tiểu Bảo trong khi đi đường đã nhận thấy Cửu Nạn vẫn lãnh đạm với vị sư
tỷ này, chẳng có vẻ yêu thương chi hết, mà bà lại có vẻ ưa thích gã hơn. Nhưng dù
bà không ưa, chẳng lẽ thấy nàng sắp chết mà không giải cứu?
Gã nghĩ vậy liền nói:
- Nghe tình hình đại Hán gian dường như muốn hạ sát sư tỷ. E rằng bây giờ y
đang bị hắn đánh thừa sống thiếu chết để tra khảo... cho biết rõ người sai khiến
y là ai.
Cửu Nạn lạnh lùng đáp:
- Chính ta đã sai y làm việc này. Tên đại Hán gian kia có bản lãnh thì cứ để
hắn đến đây bắt ta là xong.
Cửu Nạn sai đồ đệ đi hành thích Ngô Tam Quế là sự thường. Vi Tiểu Bảo
nghe bà nói vậy chẳng ngạc nhiên chút nào. Nguyên bà là công chúa con gái của
Sùng Trinh hoàng đế nhà Minh . Giang sơn nhà Minh mất vì tay Ngô Tam Quế nên
việc bà căm giận hắn thấu xương cũng là lẽ thường.
Hôm lên Ngũ Đài sơn, chính Cửu Nạn đã định sai A Kha hành thích vua Khang
Hy nhưng bản lãnh cô hãy còn tầm thường.
Ngô Tam Quế có rất nhiều cao thủ dưới trướng đi theo luôn bên mình. Dù A
Kha có hạ sát được hắn cũng khó lòng trốn thoát.
Cửu Nạn sai nàng đi làm việc này thì có khác gì bảo nàng đưa mình vào chỗ
chết?
Vi Tiểu Bảo trong lòng nghi hoặc mà không dám hỏi thẳng Cửu Nạn.
Gã đáp:
- Nhất định sư tỷ không xưng ra sư phụ.
Cửu Nạn hỏi:
- Có chắc thế không?
Rồi bà nhắm mắt lại và ngồi yên.
Vi Tiểu Bảo cũng không dám nói gì nữa. Gã ra khỏi phòng nghĩ thầm:
- Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền đến đòi A Kha ở nơi Ngô Tam Quế,
chắc hắn không chịu trả người một cách mau chóng.
Ruột nóng như lửa đốt, gã bước lui rồi lại bước tới trong sảnh đường. Gã
nhìn thấy trời chiều mỗi lúc một sáng dần.
Vi Tiểu Bảo đã sai ba bọn thị vệ đi dò la tin tức mà chưa thấy tốp nào trở
về báo cáo.
Gã không dằn lòng được nữa, liền điểm một đội Kiêu Kỵ doanh binh tự mình
thống lãnh đi về phía Bình Tây vương phủ. Khi còn cách Vương phủ ba dặm thì
đóng lại ở trong chùa Pháp Tuệ.
Vi Tiểu Bảo lại sai thị vệ cưỡi ngựa đi thám thính.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn
dập. Trương Khang Niên chạy về đến trước Vi Tiểu Bảo báo cáo:
- Thuộc hạ cùng Triệu Tề Hiền vâng lệnh Tổng quản cầm thiếp đến xin ra mắt
Bình Tây vương, nhưng chưa được Vương gia tiếp kiến. Triệu Tề Hiền còn đang
chờ đợi ở cửa phòng.
Vi Tiểu Bảo vừa bồn chồn vừa tức giận, giậm chân thoá mạ:
- Con mẹ nó! Ngô Tam Quế làm gì mà khệnh khạng thế?
Trương Khang Niên nghĩ bụng:
- Y là bậc vương gia trọng trấn một phương. Trong thiên hạ y chỉ dưới quyền
một mình Hoàng thượng. Vậy y không thèm tiếp mấy tên thị vệ vô danh cũng là lẽ
thường.
Vi Tiểu Bảo hậm hực nói:
- Ta phải thân hành đi gặp hắn. Các vị hãy theo ta!
Vi Tiểu Bảo quay lại ra lệnh cho một tên tham lãnh trong Kiêu Kỵ doanh:
- Hãy điều động hết đội ngũ đến chờ lệnh ở bên ngoài cái ổ chó của Ngô
Tam Quế!
Tên tham lãnh vâng dạ đi ngay.
Bọn Trương Khang Niên đều lộ vẻ kinh hãi. Chúng ngó thấy Vi Tiểu Bảo đằng
đằng sát khí, tựa hồ muốn khai chiến với Ngô Tam Quế ngay tức khắc lại càng run
sợ, vì nhân mã dưới trướng Bình Tây vương đông như kiến, còn quan binh từ Bắc
Kinh đưa tới để hộ tống công chúa chỉ có trên hai nghìn người. Nếu xảy cuộc
động thủ thì e rằng không đầy một giờ là bên mình phải chết hết, chẳng còn sót
một mống.
Trương Khang Niên vội khuyên can:
- Tổng quản là một vị khâm sai đại thần vâng chỉ của đức Hoàng thượng đến
Côn Minh. Vậy có việc gì hai bên thương lượng cùng nhau cho ổn thoả. Bình Tây
vương chắc phải nể mặt Tổng quản mà không dám trái ý. Theo ngu kiến của thuộc
hạ thì ta cứ hành động hoà hoãn...
Vi Tiểu Bảo đang cơn tức giận không chờ Trương Khang Niên hết lời đã cất
tiếng thoá mạ:
- Con mẹ nó! Ngô Tam Quế đã là cái thá gì mà ngang tàng như vậy? Nếu mình
trùng trình mãi thì hắn đem... đem... Ngọc Khả giết đi, còn cứu mạng cho y làm sao
được?
Trương Khang Niên thấy vẻ mặt gã hầm hầm, thanh âm gay gắt, nên không dám
nói gì nữa. Y tự hỏi:
- Hạ sát một tên cung nữ thì làm gì mà to chuyện thế! Thị có phải là em gái
Tổng quản đâu mà đến nỗi phải gây sóng gió, nổi can qua?
Vi Tiểu Bảo lại hô lớn:
- Dắt ngựa mau! Dắt ngựa mau!
Gã tung mình lên ngựa chạy như bay đến Bình Tây vương phủ.
Bọn thị vệ trong vương phủ thấy Khâm sai đại nhân tới, một mặt chạy ra đón
chào, một mặt phi báo cho Ngô Tam Quế.
Chỉ trong giây lát đã thấy hai tên tổng binh là Hạ Quốc Tương và Mã Bảo
chạy ra nghênh tiếp.
Hạ Quốc Tương là con rể Ngô Tam Quế,