Vi Tiểu Bảo nói:
- Khi tại hạ còn ở Lệ Xuân viện thường nghe người ta nói những
gì: "Hoa chúc động phòng đầy hỷ khí, đêm đêm thay đổi mặt tân lang". Tại hạ
chẳng thấy chi là không hay cả.
Trần Viên Viên liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo thấy gã tuyệt nhiên không có ý chê
bai, nàng chép miệng đáp:
- Vi đại nhân còn nhỏ tuổi lại là nam nhân nên không hiểu rõ chỗ đau khổ của
người đàn bà.
Rồi nàng gảy đàn tỳ bà, cất tiếng hát:
Tiếng tăm đồn đại khắp gần xa
Cùng bạn đồng hành gái giặt sa
Số phận hồng nhan ai có biết
Ngàn thu đài các khách vương gia
Nàng ngưng tiếng đàn lại nói:
- Ngô Mai Thôn tài tử biết tiện thiếp tuy tiếng tăm đồn đại khắp thiên hạ,
người ngoài cho là giàu sang sung sướng, mà thực ra trong lòng đau khổ vô cùng!
Người đời mai mỉa những gì "hồng nhan hoạ thuỷ", làm mất giang sơn của nhà Đại
Minh.
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ngô tài tử biết tiện thiếp là đứa con gái yếu ớt, chẳng làm gì được. Hay dở
đều phải trông vào công việc của bọn nam tử hán.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đúng thế! Binh mã nhà Đại Thanh kéo cả hàng ngàn hàng vạn đến tấn công,
một người kiều diễm thướt tha như vương phi thì ngăn cản làm sao nổi bọn họ?
Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Bà này vừa đàn hát lại vừa nói chuyện, chẳng khác gì thầy đồ ở Tô Châu
ngâm thơ giảng tích. Ta đối đáp với bà mấy câu cũng biến thành đệ tử của thầy
đồ. Giả tỷ bà cùng ta đến Dương Châu mở quán trà thì tiếng tăm lừng lẫy toàn
thành, trong quán chật ních quan khách, không chừng họ chen lấn nhau xô đổ cả
quán.
Lại nghe Trần Viên Viên cất tiếng hát:
Đổi bậc thay ngôi nghĩ lại sầu
Ngán cho châu ngọc đất Lương Châu
Xin ai chớ hát Ngô cung khúc
Sông Hán quanh năm chảy một chiều
Trần Viên Viên hát đến chữ cuối cùng, tiếng hát ngân nga hồi lâu không dứt.
Tiếng đàn tỳ bà chuyển lên cao vút, át tiếng hát đi không nghe thấy nữa.
Sau một lúc, tiếng đàn tỳ bà gảy chậm lại rồi dần dần im bặt.
Bầu không khí trong phòng yên lặng như tờ.
Trần Viên Viên bỗng buông tiếng thở dài. Dòng châu tầm tã tuôn không dứt.
Nàng nghẹn ngào nói:
- Tiện thiếp đã phô bày nghề mọn xấu xa...
Nàng từ từ đứng dậy treo cây tỳ bà lên tường rồi trở lại ngồi xuống bồ
đoàn.
Trần Viên Viên lại nói:
- Đoạn hát sau cùng nói về việc Ngô Phù Sai người chết nước mất. Ngày ấy
tiện thiếp không hiểu rõ tại sao khúc hát cho mình lại nhắc tới Ngô cung? Dù có
muốn tỷ tiện thiếp với Tây Thi thì bên trên cũng đã nói rồi. Ngô cung! Ngô cung!
Chẳng lẽ người ta muốn nói vương cung của Bình Tây vương...
Nàng thở dài nói tiếp:
- Mấy năm gần đây tiện thiếp mới hiểu ra ý tứ bài thơ, vì thấy vương gia một
mặt thao luyện binh mã, một mặt xa xỉ quá độ. E rằng... e rằng tương lai... hỡi ơi...
Tiện thiếp đã khuyên can vương gia mấy lần thì lại làm cho vương gia nổi nóng. Vì
thế tiện thiếp mới xuất gia tại Tam Thánh am, để tóc tu hành, sám hối những tội
nghiệt trong đời mình. Tiện thiếp chỉ mong mọi người đều bình yên và tiện thiếp
sống cho qua kiếp này khỏi gặp tai nạn là lấy làm mãn nguyện.
Nàng ngừng lại một chút rồi ngập ngừng:
- Ngờ đâu... ngờ đâu A Kha... A Kha...
Trần Viên Viên nói đến đây rồi nghẹn ngào không thốt nên lời được nữa.
Vi Tiểu Bảo mải nghe đàn hát hàng nửa ngày, cũng vì đàn ngọt hát hay lọt
vào tai làm cho gã tâm thần thư thái quên cả việc mình đến đây để dò hỏi.
Bây giờ gã nghe Trần Viên Viên nhắc tới hai chữ A Kha, lập tức nhảy bổ lên
hỏi:
- A Kha làm sao? Nàng có hành thích Bình Tây vương thật không? Vụ này
khiến cho tại hạ rất đỗi hoài nghi, vì A Kha là con gái của vương phi, tức quận
chúa của vương gia thì sao lại hành động như vậy?
Gã sực nhớ ra điều gì, bỗng bật tiếng la hoảng?
- Trời ơi! Hỏng bét! Hỏng bét!
Trần Viên Viên hỏi:
- Việc chi mà hỏng bét?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không có chi cả.
Nguyên gã chợt nghĩ tới A Kha chẳng coi mình vào đâu. Nàng là quận chúa
của Bình Tây vương mà gã bất quá là con một ả kỹ nữ thì tư cách hai bên xa cách
nhau một trời một vực, hôn sự của gã với A Kha làm sao thành tựu được?
Trần Viên Viên nói:
- A Kha năm mới lên hai, một hôm vào lúc nửa đêm đột nhiên mất biến. Vương
gia phái người xục tìm khắp nơi trong thành mà chẳng thấy tông tích y đâu. Tiện
thiếp sinh dạ hoài nghi... hoài nghi...
Rồi nàng đỏ mặt lên, quay mặt ra phía khác.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hoài nghi chuyện gì?
Trần Viên Viên đáp:
- Tiện thiếp hoài nghi đây chắc là kẻ thù của vương gia đánh cắp con nhỏ,
hoặc để uy hiếp, không thì bắt cóc để đòi tiền chuộc.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Trong vương phủ biết bao nhiêu là cao thủ thị vệ cùng gia tướng mà có
người lẻn vào bắt A Kha sư tỷ đem đi, không một ai hay biết, thì bản lãnh người
đó thật là quỷ khốc thần sầu.
Trần Viên Viên đáp:
- Đúng thế! Khi đó vương gia nổi nóng quá chừng, lập tức hạ sát hai tên thủ
lãnh thị vệ đội, lại cách chức hai viên đề đốc và tri phủ trong thành Côn Minh.
Sau mấy ngày điều tra vẫn chẳng thấy tăm tích chi hết. Vương gia lại muốn giết
người, nhưng tiện thiếp hết sức khuyên can, lão nhân gia mới chịu thôi. Mười mấy
năm nay thuỷ chung vẫn chẳng nhận được tin tức gì về A Kha. Ai cũng cho là y
chết rồi...
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thảo nào A Kha bảo y họ trần, thì ra y theo họ của vương phi.
Trần Viên Viên nghiêng mình đi cất giọng run run hỏi:
- Y... y bảo... y họ Trần ư? Sao y lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo động tâm nghĩ thầm:
- Đại Hán gian ngày nào cũng như ngày ấy, đêm nào cũng như đêm ấy, sợ có
người đến hành thích, cuộc phòng bị cực kỳ nghiêm mật. Vào vương phủ để bắt
một đứa nhỏ đem ra, tưởng còn khó hơn hành thích đại Hán gian. Khắp thiên hạ,
ngoại trừ Cửu Nạn sư phụ, tưởng không còn ai làm được.
Gã đáp:
- Chắc người bắt y đem đi đã nói cho y hay.
Trần Viên Viên gật đầu, ngập ngừng hỏi:
- Phải rồi! Nhưng tại sao... người đó lại không bảo họ... họ...
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
- Không bảo họ Ngô ư? Hừ... cái họ của Bình Tây vương chẳng vẻ vang gì, vì
lẽ người ta gán cho vương gia những điều tiếng không hay, nên chỉ cho nàng biết
họ của mẫu thân.
Trần Viên Viên bâng khuâng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn xuất thần, dường
như nàng không nghe thấy những lời nói của Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Rồi sau sao nữa?
Trần Viên Viên đáp:
- Trong lòng tiện thiếp thường nhớ tới y, chỉ cầu trời phù hộ cho y khỏi
chết, rồi cũng có ngày mẫu tử tương phùng...
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Chiều hôm kia trong vương phủ có tin đưa ra nói là vương gia gặp thích
khách bị đâm trọng thương. Tiện thiếp lật đật về vương phủ coi thương thế. Té ra
vương gia gặp thích khách là chuyện thực, nhưng lão nhân gia không bị thương.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi hỏi:
- Vương gai bị thương rất nặng ở nơi ngực là chuyện giả vờ hay sao?
Trần Viên Viên đáp:
- Vương gai cho hay lão nhân gia giả vờ bị thương nặng để cừu nhân trở lại
vọng động sẽ nghĩ cách quăng một mẻ lưới bắt hết.
Vi Tiểu Bảo sợ quá cặp mắt thất thần, miệng lẩm bẩm:
- Quả nhiên là giả trá. Đáng lẽ... ta phải biết trước điểm này.
Rồi gã tự nhủ:
- Đúng là đại Hán gian đã nẩy lòng ngờ vực ta rồi.
Trần Viên Viên kể tiếp:
- Tiện thiếp hỏi thích khách là con người thế nào thì vương gia không nói gì,
dẫn tiện thiếp vào sương phòng. Một thiếu nữ chân tay đều đeo xiềng khoá ngồi
ở trên giường. Tiện thiếp không cần nhìn đến lần thứ hai cũng biết y là con gái
mình rồi, vì y vẫn giống hệt như tiện thiếp ngày trước. Y ngó thấy tiện thiếp cũng
ngẩn mặt ra, đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Phải chăng bà là má má của tiện nữ?
Tiện thiếp gật đầu, trỏ vào vương gia giới thiệu:
- Đây là gia gia ngươi.
A Kha tức giận nói:
- Không phải! Hắn là đại Hán gian, chứ chẳng phải gia gia của tiện nữ. Hắn sát
hại gia gia của tiện nữ, nên tiện nữ phải trả thù cho gia gia.
Vương gia hỏi:
- Gia gia ngươi là ai?
A Kha đáp:
- Sư phụ không nói cho ta hay. Lão nhân gia bảo, ta cứ gặp má má là má má
sẽ bảo cho biết.
Trần Viên Viên nói tiếp:
- Vương gia lại hỏi sư phụ y là ai, y không chịu nói. Sau mới tiết lộ ra vâng
lệnh của sư phụ đến hành thích vương gia.
Vi Tiểu Bảo đã hiểu rõ nguyên do nội vụ, hay ít ra là mười phần y đã biết
được đến bảy tám. Gã đoán sư phụ căm hận Ngô Tam Quế đến cùng cực, nếu chỉ
giết một mình hắn đi thì chưa đủ tiêt hận. Vì thế nên bà bắt con gái lão đem đi
truyền dạy võ công để cô ra tay đâm chết phụ thân.
Vi Tiểu Bảo đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Gã lẩm bẩm:
- Phải rồi! Sư phụ vốn chẳng thích gì A Kha. Tuy lão nhân gia có dạy nàng
những chiêu thức võ thuật nhưng lại không dạy cách rèn luyện nội công chút nào.
Vì thế nên chiêu thức của nàng tuy rất cao minh mà lại chẳng có một chút hoả hầu.
Gã nghĩ tới cách rửa hận của Cửu Nạn cực kỳ thâm độc, bất giác run người
lên.
Trần Viên Viên nói:
- Sư phụ của y suy nghĩ sâu xa, lại căm hận vương gia đến cực điểm mới bày
ra kế hoạch này. Giả tỷ A Kha đâm chết được vương gia là hay lắm rồi. Bằng hành
thích không xong thì vương gia cũng biết kẻ hành thích y là con gái ruột của mình
thì trong lòng đau đớn vô cùng, có khi còn khổ sở hơn là chính mình bị đâm
chết...
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Bây giờ thế là mọi việc đều hoàn hảo. Y không đâm tới vương gia, lại được
một nhà đoàn tụ. Vương phi nói rõ đầu đuôi cho A Kha biết, há chẳng khiến cả
nhà vui vẻ sung sướng.
Trần Viên Viên thở dài đáp:
- Nếu được như vậy thì ai cũng tạ ơn trời phật đã chu toàn cho.
Vi Tiểu Bảo nói:
- A Kha là con ruột của vương phi thì bất cứ ai trông thấy một lần cũng nhận
ra ngay, vì vương phi có tấm dung nhan chim sa cá lặn thì sinh hạ cô con gái cũng
phải nguyệt thẹn hoa nhường.
Gã tả hình dung người đẹp chỉ xoay quanh ở tám chữ "chim sa cá lặn, nguyệt
thẹn hoa nhương", ngoài ra không tìm được từ ngữ nào khác.
Gã ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Vương gia không chịu buông tha A Kha, chẳng lẽ lại trách phạt đánh mắng y
ư? Ngày y mới lên hai đã bị người ta đánh cắp đem đi thì hiểu thân thế mình làm
sao được? Trách phạt y trong trường hợp này há chẳng là bất nhân ư?
Trần Viên Viên đáp:
- Vương gia đã bảo: "Ngươi không nhận ta là phụ thân thì dĩ nhiên chẳng phải
con gái ta. Đừng nói ngươi chẳng phải là con gái ta, mà thật tình có là con gái ta
đi nữa mà phạm thượng tác loạn, hành động vô pháp vô thiên ta cũng xử tử chứ
không để sống những hạng loạn thần tặc tử này làm gì". Vương gia nói rồi sờ tay
lên mũi.
Vi Tiểu Bảo mỉm cười hỏi:
- Vương gia thích sờ tay lên mũi mình lắm phải không?
Trần Viên Viên cất tiếng run run đáp:
- Đại nhân chưa rõ. Đây cũng là một thói quen của vương gia. Hễ vương gia
sờ tay lên mũi là muốn giết người đó. Trước nay chưa sai lần nào.
Vi Tiểu Bảo la hoảng:
- Trời ơi! Vậy thì làm thế nào được? Vương gia... vương gia đã giết A Kha
chưa?
Trần Viên Viên đáp:
- Hiện giờ thì chưa. Vì vương gia còn muốn điều tra xem người đứng đằng sau
giật dây A Kha là nhân vật nào? Gia gia của A Kha là ai?
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Vương gia phải bệnh đa nghi rất trầm trọng, thành ra hơi lẩn thẩn. Tại hạ vừa
ngó thấy vương phi đã biết ngay vương phi là má má của A