Trần Viên Viên nghe những tiếng choang choảng của khí giới hai bên đụng
nhau mà phát khiếp. Nàng ngửng đầu trông lên thì thấy Lý Tự Thành, Ngô
Tam Quế chợt nhảy lên cao, chợt hụp xuống thấp, chiến đấu cực kỳ ác liệt.
Hai lão này tuy tuổi già mà thân thủ vẫn còn mau lẹ phi thường.
Trần Viên Viên sợ nhất là bọn đàn ông đánh giết nhau. Mặt nàng lộ vẻ chán
ngán, trong lòng lại nhớ lại những chuyện đã qua.
Ngày ấy Lý Tự Thành bị thua liểng xiểng. Bao nhiêu binh mã dưới trướng tan
vỡ hết. Trong đêm tối ta và y cũng thất lạc nhau.
Bọn bộ hạ Ngô Tam Quế bắt được ta lền đưa về dâng cho chủ soái. Dĩ
nhiên Ngô Tam Quế cực kỳ hoan hỷ. Hắn bảo ta: ⬢Người thiên hạ đều thóa mạ
hắn là đại Hán gian, nhưng đã vì ta thì dù mang bao tiếng xấu hắn cũng vui lòng⬢.
Thành ý của hắn đã khiến ta xiết bao cảm kích.
Ta nghĩ rằng: Ngô Tam Quế là đại Hán gian cũng vậy mà là đại trung thần cũng
thế, cốt sao hắn đối với ta một dạ chân thành là đủ làm cho ta thỏa mãn. Huống
chi hắn lại vì ta mà chẳng cần điều chi nữa. ở đời ít thấy người nào làm được như
vậy.
Hồi đó ta yên trí là từ đấy về sau ta sẽ được hưởng những ngày thanh nhàn
yên ổn. Nào nhất phẩm phu nhân, nào đường đường mệnh phụ ta cũng không
màng. Chỉ mong sao khỏi phải chuyển từ tay người đàn ông này qua tay người đàn
ông khác.
Nhưng ta về ở Côn Minh được có mấy năm. Ngô Tam Quế được phong làm
Phiên vương. Theo thể lệ triều đình thì bậc thân vương thê tử cũng được tấn
phong.
Em Ngô Tam Quế là Ngô Tam Mai đến nói với ta: "Việc tấn phong thê tử khiến
Vương gia rất phiền não".
Theo lẽ thì người được tấn phong là ta, nhưng vì chỗ xuất thân của ta khắp
thiên hạ đều biết. Nếu đưa danh tự của ta để Hoàng thượng gia phong thì không
khỏi có chỗ tiết mạn triều đình.
Ngô Tam Mai vừa cho ta hay Ngô Tam Quế buồn phiền về việc tấn phong thê
tử, dĩ nhiên ta hiểu ngay mình xuất thân là một tên kỹ nữ ty tiện, không đáng được
hưởng phong cáo của triều đình.
Ta không muốn để người vì mình mà lâm vào tình trạng nan giải, nên không
chờ Ngô Tam Mai nói hết đã gạt đi và bảo y vụ này giải quyết dễ lắm. Xin Vương
gia lựa chọn một người thục nữ danh gia nào khác để tâu Hoàng thượng tấn phong
cho khỏi thương tổn đến thanh danh của Vương gia.
Ngô Tam Quế liền xin lỗi ta và rất ân hận về vụ này.
Hừ! Được tấn phong hay chẳng tấn phong thì đối với ta có điều chi trọng
đại. Ta chỉ cần tình ý của Vương gia đối với ta cứ giữ nguyên như vậy là xong.
Ngờ đâu việc đời có mấy khi chiều ý người. Ta phải ra ngoài vương phủ để
Vương gia chính thức làm lễ hôn phối và lập người tấn phong. Giữa lúc đó thì Lý
Tự Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.
Ta giật nẩy mình vì thấy y đã xuất gia làm hòa thượng.
Trước đây ta vẫn yên trí là y đã chết rồi, ta đau lòng mất mấy ngày. Ngờ đâu
y vẫn còn sống.
Lý Tự Thành bảo ta sở dĩ y phải mặc quần áo nhà sư để che mắt thế gian,
đồng thời vì y không muốn ăn mặc theo phục sắc của bọn Thát Đát.
Y còn cho ta hay mấy năm trời ngày nào cũng nhớ tới ta và đến ở Côn Minh
đã ba năm với hy vọng có cơ hội được gặp mặt ta một lần. Y phải chờ đợi cho tới
ngày nay.
Hỡi ơi! Y đối với ta chân tình như vậy, so với Ngô Tam Quế còn thiết tha hơn
nhiều.
Lý Tự Thành đêm nào cũng tới bầu bạn với ta cho tới khi mang thai rồi sinh
hạ một đứa con gái.
Ta không thể cùng y xum họp được nữa, phải lập tức dọn về Vương phủ. Ta
nói cho Vương gia hay là lúc nào cũng nhớ tới y nên cần phải ở gần y.
Vương gia đối với người vợ được tấn phong vẫn không thực lòng hoan hỷ. Y
sung sướng đón ta về phủ. Ta sinh con rồi, không hiểu y có nghi ngờ gì không?
Tướng mạo đứa nhỏ rất giống ta. Khi nó lên hai tuổi thì đột nhiên một hôm
vào lúc nửa đêm không thấy đâu nữa.
Dĩ nhiên ta nhớ con không biết đến đâu mà kể, nhưng tưởng là Lý Tự Thành
sai thủ hạ đến mắt trộm đem đi.
Ta nghĩ rằng đứa nhỏ là con y thì y đem đi cho đỡ thê lương tịch mịch. Y có
đứa con nhỏ ở bên mới bớt nỗi quạnh hiu cô đơn. Ngờ đâu sự thực lại không
đúng như vậy.
Trần Viên Viên nghĩ tới đây đột nhiên có giọt nước bắn vào lưng bàn tay
nàng. Nàng giơ tay lên nhìn thì ra là một giọt máu.
Trần Viên Viên giật mình kinh hãi, ngó ra đấu trường thì thấy Ngô Tam Quế
mặt đầy những máu mà vẫn múa mâu chiến đấu. Giọt máu này dĩ nhiên của hắn bắn
tới.
Bọn quan binh ở ngoài phòng lớn tiếng la hét rất là huyên náo. Có người
muốn xông vào đánh Cửu Nạn và Lý Tự Thành, nhưng lại sợ thương tổn đến Vương
gia, không dám xông vào trợ chiến.
Ngô Tam Quế hơi thở cấp bách, trong khóe mắt lộ vẻ khủng khiếp.
Bất thình lình lão vung mâu phóng chênh chết tới nhằm đâm vào ngực Trần
Viên Viên.
Trần Viên Viên bật tiếng la hoảng:
- Trời ơi!
Trong đầu nàng thoáng qua ý nghĩ:
- "Lão muốn giết ta".
Lại nghe đánh "choang" một tiếng, ngọn mâu của Ngô Tam Quế đã bị Lý Tự
Thành gạt qua một bên.
Ngô Tam Quế như người phát điên, múa trường mâu đâm tới tấp mà chiêu nào
cũng nhằm Trần Viên Viên phóng tới.
Lý Tự Thành lớn tiếng quát mắng, liều mạng chống đỡ cho nàng.
Vi Tiểu Bảo ẩn ở phía sau sư phụ lấy làm kỳ tự hỏi:
- Sao hắn không giết nhà sư mà lại định đâm chết vợ?
Rồi gã chợt hiểu ra, miệng lẩm bẩm:
- A phải rồi! Hắn căm hận vợ tư thông với nhà sư nên giết đi cho bõ ghét.
Cửu Nạn đã nhìn thấy tâm ý của Ngô Tam Quế, bà mắng thầm:
- "Tên gian tặc này quả nhiên xảo quyệt. Y không đánh nổi Lý Tự Thành liền
thi hành độc kế đâm Trần Viên Viên khiến địch nhân phải phân tâm."
Quả nhiên Lý Tự Thành vì muốn cứu Trần Viên Viên đâm ra rối loạn trong
lòng. Trượng pháp của lão đột nhiên để lộ sơ hở.
Ngô Tam Quế bỗng xoay mũi mâu đâm đánh "sột" một tiếng trúng vào đầu
vai Lý Tự Thành.
Lý Tự Thành tay mặt bất lực đành để rơi cây thiền trượng.
Ngô Tam Quế thừa thế xông lại chí mũi mâu vào ngực lão, nổi tiếng cười hung
ác hỏi:
- Tên nghịch tặc này? Sao không quỳ xuống đầu hàng đi?
Lý Tự Thành đáp:
- Dạ! Dạ!
Lão co gối quỳ ngay xuống.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- "Ta tưởng Lý Tự Thành khẳng khái thế nào, té ra cũng chỉ là phường tham
sinh..."
Gã còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy Lý Tự Thành trằn người đi một cái tránh
thoát mũi mâu. Lão lượm cây thiền trượng dưới đất quét ngang một cái trúng đùi
Ngô Tam Quế.
Lý Tự Thành nhảy vọt lên vung trượng đánh trúng vào vai Ngô Tam Quế. Lão
lại giơ trượng giáng xuống đầu địch nhân.
Nên biết lúc gặp tình thế bất lợi phải trá hàng để xả hơi và chờ thời cơ hành
động là một sách lược rất thiện nghệ của Lý Tự Thành. Ngày trước lão dấy binh
tạo phản, bị vây hãm ở Xa Sương Giáp, huyện Hưng An, tỉnh Thiểm Tây hồi thánh
bảy năm Sùng Trinh thứ bảy. Lão lâm vào tuyệt địa hết đường chạy thoát, quân
không lương thảo, ngựa hết cỏ ăn. Lão chịu thu làm quan quân triều đình để chờ
mở đường rồi lại tạo phản. Bữa nay lão quỳ gối trá hàng Ngô Tam Quế cũng chỉ là
việc trùng thi cố kỹ mà thôi.
Cửu Nạn than thầm:
- "Hai thằng cha này xảo quyệt nham hiểm thế này, không trách giang sơn
nhà Đại Minh ta mất về tay chúng".
Bà thấy chiêu trượng thứ ba của Lý Tự Thành mà giáng xuống thì đầu Ngô Tam
Quế phải nát như tương.
Trần Viên Viên đột nhiên nhảy xổ vào phủ người che lên trên Ngô Tam Quế,
lớn tiếng la:
- Tướng công hãy giết tiện thiếp trước đi.
Lý Tự Thành kinh hãi vô cùng vì cây trượng giáng xuống cực kỳ lợi hại mà vai
bên phải lão đã bị thương nên không thu kình lực về được. Lão liền dùng tay trái
đẩy chệch đi.
"Chát" một tiếng, cây thiền trượng giáng xuống tường.
Lão liền hỏi:
- Viên Viên! Nàng làm gì vậy?
Trần Viên Viên đáp:
- Tiện thiếp cùng y là vợ chồng, cùng ăn ở với nhau ngoài hai chục năm.
Ngày trước y... y thật lòng yêu thương tiện thiếp. Tiện thiếp không thể để y phải
chết vì mình được.
Lý Tự Thành quát lớn:
- Tránh ra! Giữa ta và y có mối thù sâu tựa bể...
Trần Viên Viên ngắt lời:
- Vậy tướng công giết cả tiện thiếp đi là xong.
Lý Tự Thành thở dài nói:
- Té ra... té ra nàng vẫn có lòng với hắn.
Trần Viên Viên không đáp. Nàng nghĩ thầm trong bụng:
- "Giả tỷ Ngô Tam Quế có giết lão thì ta cũng cùng chết với lão"
Bọn quan binh bên ngoài thấy Ngô Tam Quế nằm lăn dưới đất hô hoán om
sòm, liền tới tấp vào gần.
Một tên võ tướng lớn tiếng quát:
- Các vị buông tha Vương gia mau, thì bọn ta tha chết cho.
Tên võ tướng này chính là Hạ Quốc Tương, con rể Ngô Tam Quế. Gã lại hô
lớn:
- Đồng bạn các vị đều ở trong tay bọn ta rồi. Nếu động đến một sợi lông
của Vương gia thì bao nhiêu cái đầu đều rớt hết.
Vi Tiểu Bảo ngó ra ngoài thì thấy bọn Mộc Kiếm Thanh, Mộc Kiếm Bình, Ngô
Lập Thân ở Mộc Vương phủ, bọn Từ Thiên Xuyên, Mã Ngạn Siêu, Huyền Trinh đạo
nhân cùng quần hùng Thiên Địa Hội, bọn Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền trong
đội Ngự tiền thị vệ và cả tá lãnh, tham lãnh trong Kiêu Kỵ Doanh đều đứng đó.
Mỗi người đều bị một tên gia tướng của Bình Tây Vương phủ đứng kèm sau lưng và
đều bị gươm đao kề cổ.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- "Dù sư phụ có đem được ta trốn ra khỏi thành Côn Minh thì bao nhiêu
bạn hữu đều phải chết hết. Việc giết Ngô Tam Quế không nên cấp bách trong
lúc nhất thời."
Gã liền rút đao trủy thủ chí vào lưng Ngô Tam Quế nói:
- Vương gia! Bao nhiêu người cùng chết với nhau cũng chẳng ích gì. Chi
bằng chúng ta hãy thương lượng cùng nhau?
Ngô Tam Quế hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Thương lượng cách nào?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Vương gia ưng chịu để mọi người dời khỏi đây thì gia sư cũng tha mạng
cho.
Lý Tự Thành xen vào:
- Tên gian tặc này là kẻ tiểu nhân lòng dạ phản phúc. Lời hứa của hắn
không tin được đâu.
Cửu Nạn thấy số người bên ngoài bị giữ rất đông, bà biết bữa nay không thể
giết Ngô Tam Quế được, liền nói:
- Ngươi hạ lệnh tha mọi người thì ta tha chết cho.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng hỏi:
- A Kha đâu? Nữ thích khách đâu?
Hạ Quốc Tương hô:
- Dẫn thích khách vào!
Hai tên gia tướng Bình Tây Vương phủ đẩy một thiếu nữ ra. Chính là A Kha.
Hai tay nàng bị cột, bên cổ cũng lấp loáng một lưỡi cương đao.
Trần Viên Viên nói:
- Vi đại nhân! Xin đại nhân...cứu cho đứa con nhỏ của tiện thiếp.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- "Thế này mới thật là kỳ! A Di chẳng năn nỉ ông chồng, cũng không cầu cứu
tình nhân, lại đi cầu cứu nơi mình. A Kha có phải là con chung của mình với y đâu?"
Nhưng gã thấy vẻ mặt A Kha khổ sở rất đáng thương, gã đã định bụng dù
mình có phải hy sinh tính mạng cũng quyết phải giải cứu cho cô.
Gã liền đáp:
- Nếu hai vị ưng thuận gả A Kha cho tại hạ làm vợ thì nhất định tại hạ phải
giải cứu cho y. Có ai lại bỏ mặc vợ chết bao giờ?
Cửu Nạn trừng mắt nhìn gã ra chiều tức giận quát:
- Lúc này mà ngươi còn buông lời khinh bạc được ư?
Trần Viên Viên tuy mới gặp Vi Tiểu Bảo, nhưng nàng đã hiểu tính nết gã sâu
xa hơn Cửu Nạn nhiều. Nàng tự nhủ:
- "Gã tiểu tử lém lảu này mà không biết đường mượn gió bẻ măng, buông
câu nước đục thì làm sao còn nhỏ tuổi thế đã làm đến quan lớn?"
Nàng liền đáp:
- Được rồi! Tiện thiếp ưng thuận gả gã cho đại nhân là xong.
Vi Tiểu Bảo quay sang hỏi Lý Tự Thành:
- Còn hòa thượng thì sao?
Lý Tự Thành tức giận muốn quát mắng, nhưng lão thấy Trần Viên Viên nét mặt
lo âu cầu khẩn, lão đành dằn lửa giận xuống, hắng dặng một tiếng rồi đáp:
- Nàng đã nói sao thì ta theo vậy.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì nhìn Ngô Tam Quế hỏi:
- Thưa Vương gia! Giữa Vương gia và tiểu tướng ai giữ phận người nấy,
không đụng chạm gì tới quyền lợi của nhau. Sao Vương gia không làm cho tốt đẹp
mọi bề? Vương gia cứ giữ cương vị Bình Tây Vương, còn tiểu tướng vẫn chỉ là Đô
thống, được chăng?
Ngô Tam Quế đáp:
- Hay lắm! Tiểu vương có chỗ nào không phải với Vi Đô thống đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu vậy Vương gia hãy buông tha hết bạn hữu của tiểu tướng. Tiểu tướng
cũng năn nỉ xin sư phụ buông tha Vương gia. Cái đó kêu bằng có đi có lại, chẳng
ai thiệt gì. Vương gia đừng nghĩ là mình sát hại người ta mà người ta chẳng làm
được gì. Canh bạc này không ai thắng ai bại, còn hơn để bao nhiêu cái đầu đều
rơi cả xuống đất.
Ngô Tam Quế đáp:
- Vậy cứ làm theo lời Vi Đô thống.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Xin Vương gia cho triệu Thế tử đến đây, đồng thời thỉnh cả Công chúa
đến nữa. Tiểu tướng còn muốn phiền Vương gia đưa bọn tiểu tướng ra khỏi thành
Côn Minh, lại xin Thế tử bồi tiếp Công chúa cùng lên Bắc Kinh bái đường thành
thân.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Thưa Vương gia! Tiểu tướng xin nói trước một cách thành thực là tiểu
tướng vẫn không yên lòng, nên phải mượn Thế tử làm con tin. Tiểu tướng sợ Vương
gia lát nữa sinh lòng hối hận phái binh rượt theo thì bọn tiểu tướng phải đưa Thế
tử ra chém đầu. Thế là Ngô ứng Hùng, Vi Tiểu Bảo, còn có cả Kiến Ninh Công
chúa nữa, mấy người lý lố loạn xà ngầu đến bệ kiến đức Diêm Vương để kiện cáo
nhau.
Ngô Tam Quế nghĩ thầm:
- "Thằng lỏi này quả là tinh ranh. Gã nói huỵch toẹt ra là không thể buông
tha mình một cách dễ dàng. Hiện giờ mình lâm vào tình trạng nguy ngập, thoát thân
sớm được lúc nào hay lúc ấy."
Lão liền quả quyết tuyên bố:
- Chúng ta cứ thế mà làm cho lẹ đi.
Rồi lão