Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi tự hỏi:
Những y phục của ta sao lại lọt vào tay họ? Hồng giáo chủ quả
nhiên thần thông quảng đại.
Hồng giáo chủ lại bảo Lục Cao Hiên:
- Ngươi đưa quần áo cho gã mặc vào.
Lục Cao Hiên vâng lời, cầm quần áo đưa cho Vi Tiểu Bảo.
Những quần áo này đã rách toạc nhiều chỗ khi Vi Tiểu Bảo chạy trong rừng
bị gai cào. Nhưng gã mặc vào rất vừa vặn. Gã đội mũ hoa bạc lên đầu, quả nhiên
là phẩm phục của đại thần ở triều đình nhà Thanh.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:
-Hồng giáo chủ! Bản lãnh của giáo chủ quả nhiên không phải tầm thường, bao
nhiêu quần áo của tại hạ vứt bỏ dọc đường, lão nhân gia đều lượm được hết.
Hồng giáo chủ tức giận vô cùng nhưng không nói gì, lại ra lệnh cho Lục Cao
Hiên:
- Xục tìm trong người gã thế nào cũng có mật chỉ của Hoàng đế Trung Quốc.
Vi Tiểu Bảo nói ngay:
- Bất tất phải xục tìm cho mất công. Tại hạ có gì trong mình đưa hết là xong.
Gã thò tay vào bọc móc ra một tập ngân phiếu có đến mười mấy vạn lạng
bạc.
Viên Tổng đốc này ở Liêu Đông đã lâu ngày biết đó toàn là ngân phiếu. Hắn
ngó thấy không khỏi thất kinh, nhìn Công chúa nói:
- Thằng nhỏ này quả nhiên có nhiều lai lịch. Gã đen theo rất nhiều ngân
phiếu cộng thành số bạc khá lớn.
Hồng giáo chủ lại bảo Lục Cao Hiên:
- Thằng quỷ con này xảo quyệt vô cùng! Ngươi cứ xục tìm thật kỹ.
Lục Cao Hiên và ủy Tôn Giả liền động thủ, móc hết những đồ vật ở trong
mình Vi Tiểu Bảo ra. Quả nhiên thấy một đạo mật dụ thủ bút của Khang Hy viết:
"Khâm sai đại thần, nhất đẳng Tử tước Khâm sai ban ngoại hiệu Ba Đồ Lỗ, đặc
cách được mặc áo choàng màu vàng, sung chức Ngự tiền thị vệ phó tổng quản,
kiêm nhiệm Kiêu Kỵ Doanh Chính Bạch Kỳ đô thống là Vi Tiểu Bảo được phái đi
công cán tại Liêu Đông. Hết thảy văn vũ quan viên dọc đường đều phải nghe
lệnh y điều động".
Đạo mật dụ này lại đóng ấn Quốc bảo.
Người phiên dịch dõng dạc đọc mật dụ bằng tiếng La Sát.
Tô Phi á Công chúa cùng Cao Lý Tân Tổng đốc đều tấm tắc khen là kỳ dị.
Hồng giáo chủ nói:
- Khải bẩm Công chúa! Hoàng đế Trung Quốc là một tiểu hài tử, nên thích
thu dụng hạng con nít làm quan lớn. Thằng lỏi này vẫnchơi bời đùa nghịch lại giỏi
nghề che tàn bợ đít, khéo thổi bóng trâu. Tiểu Hoàng đế sủng ái gã lắm.
Tô Phi á không hiểu những thành ngữ "Che tàn bợ đít", "Thổi bong bóng
trâu" là nghĩa làm sao, liền hỏi tên phiên dịch.
Tên phiên dịch giải thích cho Tô Phi á nghe. Nàng cười ha hả nói:
- Ta cũng ưa những kẻ che tàn bợ đít, thổi bong bóng trâu.
Vi Tiểu Bảo nghe nàng nói vậy vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt Hồng giáo
chủ rất khó coi.
Tô Phi á lại hỏi:
- Tiểu Hoàng đế Trung Quốc mấy tuổi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đại Hoàng đế Trung Quốc đã mười tám tuổi.
Tô Phi á cười nói:
- La Sát Đại Sa Hoàng là em ta cũng nhỏ tuổi, mới hai mươi chứ không phải là
một già lão.
Vi Tiểu Bảo ngơ ngẩn nghĩ thầm:
- Cái gì mà một già lão? à phải rồi! Nàng nói lộn. Lão già biến thành già lão.
Gã liền trỏ vào Công chúa nói:
- Nàng Công chúa xinh đẹp nước La Sát cũng không phải là một già lão. Hay
quá!
Rồi gã trỏ vào chính mình nói tiếp:
- Đại quan của Trung Quốc cũng không phải là một già lão. Tôt lắm.
Sau gã trỏ vào Hồng giáo chủ nói theo:
- Những già lão ở Trung Quốc tồi lắm! Xấu lắm! Chẳng ra gì!
Tô Phi á nổi lên tràng cười ha hả, cười đến phải khom lưng xuống. Viên Tổng
đốc cũng là một thanh niên chừng ba chục tuổi không nhịn được cũng phải cười
rộ.
Hồng giáo chủ giận xám mặt lại, chỉ muốn phóng chưởng đánh chết Vi Tiểu
Bảo cho bõ ghét.
Tô Phi á hỏi:
- Thằng nhỏ đại quan ở Trung Quốc tới đây có việc gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hoàng đế Trung Quốc nghe nói mấy đại nhân của nước La Sát đến Liêu
Đông liền phái tại hạ đi coi. Hoàng thượng còn biết Hoàng đế La Sát là một thiếu
niên. Công chúa La Sát là một tiên nữ giáng trần, nên sai tiểu nhân đưa lễ kính
biếu Công chúa điện hạ và Tổng đốc đại nhân hai trăm hạt minh châu, hai trăm bộ
da điêu, hai trăm cân sâm. Không ngờ dọc đường bị bọn cường đạo ăn cướp mất
cả lễ vật...
Gã chưa dứt lời, Hồng giáo chủ không dằn nổi cơn giận, vung tay mặt lên
phóng chưởng nhằm đánh xuống đầu Vi Tiểu Bảo.
Lúc Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này đã chú ý coi chừng động tĩnh của Hồng giáo
chủ, gã vừa thấy lão giơ tay lên, lập tức thi triển khinh công "Thần hành bách biến"
đã được Cửu Nạn truyền cho, gã chuồn đến sau lưng Tô Phi á Công chúa.
Bỗng nghe tiếng "lát chát" vang lên. Một cái ghế gỗ bị chưởng lực của Hồng
giáo chủ đánh gẫy tan tành.
Cao Lý Tân giật mình kinh hãi, rút súng lục trỏ vào Hồng giáo chủ quát:
- Đứng yên! Không được nhúch nhích!
Vừa rồi Vi Tiểu Bảo nói một tràng dài. Công chúa không hiểu bảo tên phiên
dịch nói lại. Nàng nghe rồi nhìn Hồng giáo chủ cười nói:
- Lễ vật kia giáo chủ đã cướp đoạt của gã này còn lưu lại một nửa. Thế là xấu
lắm.
Hồng giáo chủ vội đáp:
- Không phải đâu. Thằng lỏi này nói nhăng. Công chúa không nên tin lời gã.
Lúc trước Vi Tiểu Bảo nằm trong rương lớn đã nghe Hồng giáo chủ nói đến
chuyện đưa lễ vật trân quý rất nhiều tặng cho Tổng đốc, gã liền tăng gấp đôi số
đó lên và nói là của Hoàng đế đưa tặng.
Hồng giáo chủ nghe gã bịa đặt, tức giận như người phát điên. Cao Lý Tân lại
giơ súng lục trỏ vào người lão khiến lão càng thêm bực mình. Súng ống của Tây
Dương tuy lợi hại thật, nhưng lão ỷ mình bản lãnh tinh thâm cũng chẳng sợ gì. Có
điều đang lúc mưu đồ đại sự, lão muốn trông cậy vào lực lượng của nước La Sát,
nên không thể nhân lúc nóng giận mà đắc tội với Tổng đốc. Lão liền từ từ lùi đến
bên cửa, chứ không phản kháng.
Cao Lý Tân thu súng lục về nói mấy câu.
Người phiên dịch nhắc lại bằng tiếng Trung Quốc:
- Tổng đốc đại nhân xin giáo chủ bất tất phải nóng giận. Đại nhân biết thằng
nhỏ này nói láo. Tô Phi á Công chúa bí mật công du, Hoàng đế Trung Quốc
quyết chẳng thể nào hay tin được. Dĩ nhiên Hoàng đế Trung Quốc cũng không
đời nào đưa lễ biếu tặng một viên Tổng đốc La Sát.
Hồng giáo chủ nghe nói hết giận mỉm cười đáp:
- Tổng đốc đại nhân quả là anh minh, nhìn rõ sự việc chân hay giả, không để
thằng lỏi con lừa bịp.
Cao Lý Tân hỏi đến lai lịch của Vi Tiểu Bảo thì Hồng giáo chủ liền đem những
vụ gã giết đại thần Ngao Bái trong trường hợp nào, đưa ngự muội là Kiến Ninh
Công chúa đến Vân Nam hoàn hôn ra sao, gã nịnh hót làm nhiều điều tệ nhũng và
được vua Khang Hy sủng ái thế nào, nhất nhất thuật lại cho Cao Lý Tân nghe. Lão
còn tra thêm dầu mỡ cho câu chuyện thêm ly kỳ.
Hồng giáo chủ chờ người thông ngôn phiên dịch xong lai lịch của Vi Tiểu
Bảo rồi kết luận:
- Thằng lỏi này là cánh tay mặt của Hoàng đế. Chúng ta đem giết gã đi, nhất
định tiểu Hoàng đế phải tức giận. Chúng ta khởi binh hành động, sự thành công
càng thêm mau lẹ.
Lão nói tới đâu, người thông ngôn dịch tới đó ra tiếng La Sát.
Tô Phi á Công chúa cười khanh khách nhìn Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Không ngờ thằng quỷ con này mà lại gây nên nhiều chuyện đến thế!
Cao Lý Tân trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Hoàng đế Trung Quốc yêu quý thằng nhỏ này lắm ư?
Hồng giáo chủ đáp:
- Đúng thế! Nếu không thì gã còn nhỏ tuổi như vậy sao đã làm đến quan lớn?
Cao Lý Tân nói:
- Nếu vậy không nên giết thằng nhỏ này, mà chỉ đưa tin cho Hoàng đế Trung
Quốc để y phái người đem thật nhiều vàng bạc châu báu đến chuộc là hơn.
Tô Phi á cả mừng, khẽ hôn vào má Vi Tiểu Bảo (???) một cái và nói mấy câu.
Mấy câu này không cần phiên dịch cũng biết là Công chúa khen gã thông
minh.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:
- Chỉ mong họ đừng giết mình là được. Họ muốn tiểu Hoàng đế đem vàng bạc
châu báu đến chuộc là một việc rất dễ dàng.
Hồng giáo chủ lộ vẻ không vui nhưng cũng không làm thế nào được.
Vi Tiểu Bảo cầm nắm ngân phiếu chia làm ba tập. Tập dầy nhất đưa cho Tô
Phi á Công chúa, tập thứ hai đưa tặng Cao Lý Tân. Còn tập thứ ba mỏng nhất gã
tặng cho người thông ngôn và còn lấy thêm trong túi áo một trăm lạng cho y. Chỗ
còn thừa gã chuồn vào bọc mình.
Tô Phi á, Cao Lý Tân và tên thông ngôn đều rất khoan khoái.
Tô Phi á lại bảo người thông ngôn xem lại xem được bao nhiêu lạng rồi phái
người vào trong quan ải tìm cách đổi lấy bạc.
Người thông ngôn tính ra được hơn mười vạn lạng. Công chúa sung sướng như
mở cờ trong bụng, liền ôm Vi Tiểu Bảo lên hôn vào hai bên má và bảo:
- Tiền bạc thế này là đủ rồi, tha cho thằng nhỏ này về quách.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Bây giờ họ thả mình, tất cũng bị Hồng giáo chủ giết chết.
Gã liền nói:
- Công chúa là người xinh đẹp nhất trần gian, tại hạ chưa từng thấy ai đẹp
như vậy, muốn ở lại đây nhìn ngắm thêm mấy ngày.
Tô Phi á cười khanh khách đáp:
- Sáng mai chúng ta phải về Mạc Tư Khoa rồi.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu Mạc Tư Khoa ở địa phương nào, liền nói ngay:
- Nàng Công chúa mỹ lệ đi Mạc Tư Khoa thì tên quan lớn trẻ nít này cũng xin
theo đến Mạc Tư Khoa. Nàng Công chúa mỹ lệ lên cung trăng trên trời thì tên đại
quan trẻ nít cũng theo lên cung trăng trên trời.
Tô Phi á thấy gã ăn nói hoạt bát lấy làm vui dạ liền gật đầu đáp:
- Được rồi! Ta dẫn ngươi đi Mạc Tư Khoa.
Cao Lý Tân nhíu cặp lông mày toan lên tiếng cản trở, nhưng hắn lại nghĩ thầm:
- Thằng nhỏ này làm đến quan lớn, bên mình tùy tiện đem theo đến mấy chục
vạn lạng bạc, thì mình muốn đòi Hoàng đế Trung Quốc phải đem một trăm vạn lạng
đến chuộc, chắc y cũng chịu liền.
Cao Lý Tân bản tính tham lam. Hắn nghĩ vậy rồi không muốn tha Vi Tiểu Bảo
một cách dễ dàng.
Hắn liền nói theo:
- Phải lắm! Chúng ta đưa gã về Mạc Tư Khoa.
Đoạn hắn nhìn Hồng giáo chủ xua tay một cái.
Hồng giáo chủ không làm sao được đành phải cáo từ. Lúc lão ra cửa còn
dương cặp mắt hầm hầm mà nhìn Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nhìn lão nhăn mặt, thè lưỡi miệng hô:
- Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề.
Hồng giáo chủ căm giận đến cực điểm, dẫn bọn Lục Cao Hiên băng băng đi
ngay.
Nguyên Hoàng đế nước La Sát xưng là Sa Hoàng. Năm nay Sa Hoàng hai mươi
mốt tuổi, tên gọi Tây áo Đô Tam Thế. Tô Phi á là tỷ tỷ của nhà vua.
Tây áo Đồ Tam Thế đầu óc rất thông minh, nhưng bị tàn tật ngay từ lúc mới
sinh, hành động khó khăn. Y vẫn nằm trên giường để giải quyết mọi việc lớn nhà
nước. Bờ cõi nước La Sát rộng mênh mông, việc cai trị lại càng khó khăn.
Nước La Sát có đội quân Kha Tát Khắc rất tinh nhuệ và súng ống cực kỳ lợi
hại.
Quốc thổ của Tây áo Đồ Tam Thế từ đông qua tây dài tới hàng vạn dặm,
nhân chúng rất phức tạp. Việc đông chinh tây phạt đều trông vào đội kỵ binh Kha
Tát Khắc. Còn súng ống thì do toán thân binh của Hoàng đế điều khiển để bảo
vệ kinh sư.
Tô Phi á tính tình phóng túng từ thuở nhỏ. Phong tục của người La Sát khác
xa lễ nghĩa của Trung Hoa. Nam nữ giao tiếp trước nay vẫn được tùy tiện.
Tô Phi á Công chúa lại là người xinh đẹp nên những bậc vương công, tướng
quân trong triều phần đông là tình nhân của nàng.
Cao Lý Tân Tổng đốc bảnh trai và lãng mạn càng được Công chúa ưa thích.
Hắn được phái qua mặt đông xây đắp thành trì ở hai nơi Ni Bố Sở, Nhã Tát Khắc,
để dòm dỏ những xứ Mông Cổ, Liêu Đông của Trung Quốc.
Công chúa tưởng nhớ tình nhân nên chẳng quản ngại đường xa muôn dặm đi
theo từ Mạc Tư Khoa đến Liêu Đông.
Tô Phi á tính tình hiếu động. Tuy nàng rất thích Cao Lý Tân nhưng chẳng đời
nào nghĩ đến chuyện tòng nhất nhì chung.
Một hôm nàng phát giác ra đường địa đạo ở trong phòng ngủ Cao Lý Tân,
không khỏi động tính hiếu kỳ liền lần mò xuống xem.
Nguyên đường địa đạo này thông ra khu ngoại thành Nhã Tát Khắc liên lạc với
Tiếu Cương. Tổng đốc Cao Lý Tân làm đường hầm này là đề phòng khi trong thành
xảy ra biến cố có đường thoát ra ngoài.
Hôm ấy Tô Phi