Vua Khang Hy mỉm cười hỏi:
- Vậy ngươi chuẩn bị dự cuộc đua với hắn đi! Tổ chức cuộc đua
thế nào?
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Bọn nô tài mỗi bên lựa mười con ngựa để đua mười kep. Số tiền đặt cuộc
là một vạn lạng bạc, bên nào được thì bên đó lấy.
Nhà vua lại hỏi:
- Chỉ đua mười keo thôi thì chưa chắc đã biết được những cái hay của giống
ngựa Vân nam. Ngươi có hiểu chúng đưa đến bao nhiêu ngựa không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài trông tàu ngựa có ước chừng năm, sáu chục con.
Nhà vua phán:
- Vậy ngươi đấu với hắn năm, sáu chục keo và cho chạy đường dài. Hay hơn
hết là đi về ngả Tây Sơn để ngựa chạy đường núi.
Nhà vua ngó sắc mặt Vi Tiểu Bảo có điều quái dị liền nói tiếp:
- Con mẹ nó! Làm gì mà phải lo lắng? Ngươi có thua trẫm cũng cho tiền chứ
sao?
Vi Tiểu Bảo không dám nói đến tai vua vụ cho ngựa của Ngô ứng Hùng ăn
chất độc. Mười phần gã ăn chắc đến chín. Những cuộc đua này gã thắng thì Hoàng
đế lại tưởng là giống ngựa Vân Nam chẳng ra gì rồi đưa đến kết quả làm hư việc
lớn khi hành quân giáp trận.
Gã nghĩ vậy nên mỉm cười, ngập ngừng tâu:
- Nô tài băn khoăn không phải vì vấn đề tiền bạc.
Bỗng vua Khang Hy ồ lên một tiếng rồi hỏi:
- Giống ngựa Vân Nam dai sức mà lại giỏi chịu đựng chay được đường dài thì
gã tiểu tử Ngô ứng Hùng cho vận từ Vân Nam tới đây một bầy để làm gì?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Nô tài chắc hắn muốn khoe ngựa ở Vân Nam nhà hắn là giống ngựa tuyệt
hảo để hãnh diện với mọi người.
Vua Khang Hy chau mày nói:
- Không phải thế! Đó là... đó là gã tiểu tử muốn trốn đi.
Vi Tiểu Bảo chưa hiểu rõ liền hỏi:
- Hoàng thượng muốn bảo hắn muốn trốn đi ư ?
Nhà vua đáp:
- Đúng thế!
Rồi lớn tiếng hô thái giám vào phán bảo:
- Các ngươi lập tức truyền chỉ cho Cửu môn đề đốc đóng hết cả chín cửa
thành lại, cấm hết mọi người không được ra ngoài. Đồng thời truyền phò mã Ngô
ứng Hùng vào cung ra mắt trẫm.
Mấy tên Thái giám lĩnh chỉ đi ngay.
Vi Tiểu Bảo hơi biến sắc hỏi:
- Tâu Hoàng thượng! Chẳng lẽ tên tiểu tử Ngô ứng Hùng dám trốn chạy ư?
Nếu vậy thì hắn lớn mật quá!
Nhà vua lắc đầu đáp:
- Trẫm chỉ mong lời phỏng đoán của mình là sai lầm, nếu không thì Ngô Tam
Quế sẽ cử binh lập tức. Hiện giờ chúng ta chưa bố trí được hoàn hảo.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Chúng ta chưa bố trí được hoàn hảo thì Ngô Tam Quế vị tất đã chuẩn bị
được đầy đủ.
Mặt rồng lộ vẻ lo âu, nhà vua nói:
- Không phải đâu! Ngô Tam Quế từ ngày mới đến Vân Nam đã chiêu binh mãi
mã, nẩy lòng tạo phản. Hắn đã chuẩn bị mười mấy năm trời, còn ta mới bắt tay vào
việc một hai năm thì kịp hắn thế nào được?
Vi Tiểu Bảo đành kiếm lời an ủi:
- Nhưng Hoàng thượng thông minh tài trí, chỉ chuẩn bị một năm cũng đủ đối
phó với hoạt động hai chục năm của Ngô Tam Quế.
Nhà vua vung chân đá rứ vào người gã và cười nói:
- Ta đá ngươi một cước liệu có bằng Ngô Tam Quế đá ngươi hai chục cước
không? Con mẹ nó! Ngươi đừng có khinh thường Ngô Tam Quế. Thằng cha đó rất
giỏi nghề dụng binh xuất trận. Lý Tự Thành lợi hại là thế mà còn bị hắn đả bại.
Hiện nay trong triều không có tướng nào đối thủ với hắn được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta ỷ vào số đông để thủ thắng. Hoàng thượng phái mười vị tướng
quân xuất trận thì con mẹ nó, mười người đánh một chẳng chột cũng què.
Nhà vua lắc đầu nói:
- Vụ này cần có một tên làm đại nguyên soái mới được. Giả tỷ trong bọn
thủ hạ ta có một tên Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân hay Mộc Anh thì chẳng lo.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hoàng thượng ngự giá thân chinh còn hay hơn bọn Từ Đạt, Thường Ngộ
Xuân, Lý Văn Trung, Mộc Anh. Ngày trước Minh thái tổ cũng đã ngự giá thân chinh
đánh Trần Hữu Lượng.
Vua Khang Hy nói:
- Ngươi chỉ biết nịnh bợ, nói những điều gì Điểu, Sâng, Dủy, Thang thông
minh tài trí. Nếu thật là người thông minh thì trước hết phải tự biết mình. Hành quân
lâm trận há phải việc tầm thường? Ta chưa từng chiến đấu bao giờ thì đối phó với
Ngô Tam Quế làm sao nổi? Mấy chục vạn binh mã mà không có người chỉ huy khôn
ngoan tất chẳng tránh khỏi thất bại tan tành.
Nhà vua ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ngày trước nhà Minh đã gặp cuộc biến ở Thổ Mộc Bảo, Hoàng đế tin lời
của tên thái giám Vương Chấn ngự giá thân chinh khiến cho mấy chục vạn đại quân
hoàn toàn tan vỡ bởi tên thái giám ngu xuẩn hồ đồ. Cả Hoàng đế cũng bị địch
quân bắt sống.
Vi Tiểu Bảo giật bắn người lên vội nói:
- Tâu Hoàng thượng! Nô tài chỉ là một tên thái giám giả hiệu mà thôi.
Vua Khang Hy cười khanh khách đáp:
- Ngươi bất tất phải sợ hãi. Dù ngươi có là thái giám thật hiệu thì ta cũng
chẳng phải là hôn quân như Minh Anh Tôn, nghe ngươi một cách hồ đồ.
Lát sau thái giám vào báo: Quan Cửu môn đề đốc đã phụng chỉ đóng cửa
thành.
Nhà vua yên tâm được một phần thì tên thái giám khác vào tâu:
- Phò mã đi săn chưa về mà các cửa thành đều đóng chặt, không thể ra
ngoài tuyên triệu được.
Vua Khang Hy nghe báo, đẩy bàn ra, đứng phắt dậy la lên:
- Quả nhiên hắn chạy trốn rồi.
Ngài lại hỏi thái giám:
- Công chúa Kiến Ninh đâu?
Thái giám đáp:
- Tâu Hoàng thượng! Công chúa hiện còn ở trong cung.
Nhà vua hằn học nói:
- Tên tiểu tử đó tuyệt không còn chút tình nghĩa phu thê nào hết.
Vi Tiểu Bảo tâu:
- Nô tài xin rượt theo tiểu tử kia.
Nhà vua hỏi thái giám:
- Phò mã ra khỏi cửa thành vào hồi nào?
Thái giám đáp:
- Tâu Hoàng thượng! Nô tài đến phủ phò mã tuyên chỉ thì viên tổng quản nói
là phò mã đi săn, ra khỏi cửa thành vào lúc sáng sớm.
Vua Khang Hy hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Thằng lỏi này đáo để thiệt! Hắn nhân bữa nay trẫm triệu công chúa vào
cung liền thừa cơ tẩu thoát.
Ngài nhìn Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Hắn đã đi sáu bảy giờ rồi, có rượt theo cũng không kịp. Hắn cho đưa mấy
chục ngựa từ Vân Nam tới là để thay đổi ở dọc đường đặng trốn về Côn Minh.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Quả nhiên Hoàng đế liệu việc như thần. Ngài vừa nghe nói hắn cho đưa
ngựa từ Vân Nam đến đã đoán ngay được là hắn định trốn chạy.
Gã thấy nhà vua vẻ mặt đăm chiêu, không dám nịnh hót rông càn.
Đột nhiên gã chợt nhớ ra điều gì liền cười nói:
- Xin thánh thượng an tâm, nô tài có cách bắt hắn trở lại.
Nhà vua hỏi ngay:
- Ngươi có biện pháp gì? Không được nói nhăng nói càn. Nếu giống ngựa ở
Vân Nam quả nhiên dai sức mà hắn dời xa Bắc Kinh rồi cải trang thì rượt theo
chẳng tài nào đuổi bắt được.
Vi Tiểu Bảo không chắc tên mã phu của mình đã cho toán ngựa Vân Nam của
Ngô ứng Hùng ăn bã đậu hòa thuốc độc được chưa nên chẳng dám huênh hoang
khoác lác gì trước mặt Hoàng đế.
Gã liền tâu:
- Kẻ vi thần đã ăn lộc chúa phải dốc dạ trung quân. Nô tài xin hết sức rượt
theo, nếu không kịp cũng phải đành chịu.
Vua Khang Hy gật đầu nói:
- Hay lắm!
Ngài liền cầm bút viết một đạo thượng dụ, kiềm ngọc ấn vào, sai quan Cửu
môn đề đốc mở cửa thành cho Vi Tiểu Bảo ra. Ngài lại dặn:
- Ngươi đem nhiều binh sĩ ở Kiêu Kỵ Doanh đi theo, nếu Ngô ứng Hùng
chống đối thì cứ việc vây đánh.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nô tài xin tuân dụ.
Gã đón lấy thượng dụ chạy như bay ra cửa cung.
Công chúa đang chờ vừa thấy gã chạy ra liền la gọi:
- Tiểu Quế Tử! Ngươi làm gì mà vội vã thế?
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng đáp:
- Không thể chần chờ được! Đức lang quân của điện hạ chạy đi rồi.
Gã vừa nói vừa chạy không dừng bước lại.
Công chúa tức mình thóa mạ:
- Tên thái giám chết đâm kia! Không còn thói phép nào nữa. Hãy đứng lại
cho ta hỏi.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Nô tài đi bắt ông chồng về cho điện hạ, phải đeo sao đội nguyệt, ngựa
không dừng vó.
Gã nói loạn ẩu xong mấy câu thì người đã chạy xa rồi.
Vi Tiểu Bảo ra ngoài cửa cung liền nhảy vọt lên ngựa chạy về phủ, thấy Triệu
Lương Đống cùng bọn Trương Dũng ba người đang ngồi uống rượu trong khách
sảnh thì không khỏi sửng sốt. Gã lập tức trở gót đi triệu mấy chục tên thân binh,
thét chúng bắt trói bọn Trương Dũng lại.
Toán thân binh liền vâng lệnh thi hành.
Trương Dũng ngang nhiên hỏi:
- Xin đô thống đại nhân cho biết bọn tiểu tướng đã phạm tội gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Coi thượng dụ đây! Ta không rảnh để giải thích cho các ngươi.
Gã vừa nói vừa tay cầm thượng dụ giơ lên. Gã lại hạ lệnh:
- Điều động ngay một ngàn quân sĩ ở Kiêu Kỵ Doanh, năm mươi tên ngự tiền
thị vệ đến trước phủ chờ lệnh cùng chuẩn bị ngựa cưỡi.
Bọn thân binh vâng lệnh đi ngay.
Vi Tiểu Bảo lại nhìn Triệu Lương Đống nói:
- Tên tiểu tử Ngô ứng Hùng chạy trốn rồi. Ngô Tam Quế dấy binh tạo phản.
Chúng ta phải xuất hành rượt theo.
Triệu Lương Đống la lên:
- Thằng lỏi con đó lớn mật quá! Ty chức sẵn sàng chờ lệnh.
Vi Tiểu Bảo lại dặn bọn thân binh:
- Các ngươi hãy giữ kỹ ba tên này. Triệu tổng binh! Chúng ta đi thôi.
Trương Dũng la lên:
- Vi đô thống! Nếu đô thống không cho ty chức xuất lực thì khó lòng bắt
nổi Ngô ứng Hùng.
Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi lại:
- Tại sao vậy?
Trương Dũng nói:
- Vi đô thống không hiểu hắn chạy đường nào?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Trương đề đốc biết đường nào hay sao?
Trương Dũng đáp:
- Đúng thế! Ngô Tam Quế phái bọn ty chức lai kinh. Lão nói là để triều kiến
Hoàng thượng. Bây giờ bọn ty chức mới biết lão mưu đồ phản nghịch. Thưa đô
thống đại nhân! Trước nay ty chức vẫn không phục Ngô Tam Quế, nhất quyết
không chịu hòa mình vào dòng nước dơ bẩn với lão. Lão điều động bọn ty chức
ba người dời khỏi Vân Nam vì lão biết rõ bọn ty chức không theo lão hành động
phản nghịch, sẽ làm hư đại sự của lão.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Những lời Trương đề đốc nói đó chân hay giả ta biết thế nào được?
Vương Tiến Bảo nói theo:
- Năm ngoái Ngô Tam Quế đã định giết ty chức, may nhờ Trương đề đốc hết
sức bảo đảm mới khỏi mất đầu.
Trương Dũng lại hỏi:
- Nếu bọn ty chức ba người đồng mưu với Ngô ứng Hùng thì sao còn ở lại
đây, không chạy trốn cùng hắn?
Vi Tiểu Bảo nghe nói có vẻ hợp lý, trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Hay lắm! Nếu các vị không vào hùa với Ngô Tam Quế, thì để khi trở về ta
sẽ tra hỏi kỹ càng.
Đoạn gã bảo Triệu Lương Đống:
- Triệu tổng binh! Đuổi người là việc gấp. Chúng ta đi thôi.
Trương Dũng nói:
- Đô thống đại nhân ! Vương phó tướng rành coi vết chân ngựa, nhất là vết
móng ngựa Vân Nam, y chỉ ngó qua là biết liền.
Vi Tiểu Bảo gật đầu đáp:
- Bản lãnh này chắc cũng có chỗ tác dụng. Nhưng cho y đi theo lỡ ra giữa
đường y giỡ quẻ là mình mắc bẫy thì làm thế nào?
Tôn Tư Khắc từ nãy giờ vẫn yên lặng, bỗng lên tiếng:
- Đô thống đại nhân! Đại nhân cột tiểu tướng lại, rồi đem theo Trương đề
đốc và Vương phó tướng. Nếu hai vị đó có hành động khác lạ thì chém đầu tiểu
tướng đi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hay lắm! Tướng quân quả là một người nghĩa khí. Vụ này ta chưa có chủ ý
gì. Bây giờ hãy bói một quẻ xem nào? Trương đề đốc! Ta cùng đề đốc gieo ba
tiếng thò lò. Đề đốc thắng thì ta theo ý các vị, bằng đề đốc thua thì ta mượn thủ
cấp của các vị.
Gã không để Trương Dũng nói gì nữa, lớn tiếng hô:
- Gia nhân đâu? Lấy bộ thò lò ra đây!
Vương Tiến Bảo nói:
- Tiểu tướng có đem theo bộ đổ thò lò bên mình. Đô thống cởi trói để tiểu
tướng lấy ra cho các vị đánh cuộc.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ, nhưng gã cũng sai thân binh cởi trói cho Vương Tiến
Bảo.
Vương Tiến Bảo thò tay vào bọc, quả nhiền bốc ra ba con thò lò gieo
xuống mặt bàn cho nó réo lên những tiếng lách cách. Thủ pháp gã rất thuần thục.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao trong mình phó tướng lại có bộ thò lò?
Vương Tiến Bảo đáp:
- Tiểu tướng bản tính ham mê cờ bạc, nên bao giờ cũng đem theo bộ thò
lò. Nếu không có người đánh thì tay mặt đánh với tay trái.
Vi Tiểu Bảo trong lòng cao hứng hỏi:
- Hai tay cùng của mình cả mà đánh bạc với nhau thì cách thanh thoán thua
được thế nào?
Vương Tiến Bảo đáp:
- Tai trái thua thì tay mặt đánh tay trái một quyền. Tay mặt thua thì