Vi Tiểu Bảo ở kỹ viện từ thũa nhỏ bị người ta khinh khi kêu bằng "quân chó đẻ" , "phường khốn kiếp" và ai cũng thóa mạ không ngớt miệng . Từ khi gã được nhà vua quyến cố thì bất luận là ai ở trong hoàng cung cũng ra chiều kính cẩn đối với gã .
Gã là một đứa nhỏ 14,15 tuổi có bao giờ được người ta tôn kính như vậy ? Bây giờ gã thấy Sách Ngạch Ðồ vào phủ Ngao Bái , bốn mặt tám phương đều kính nể lão , văn võ quan viên đối với lão cực kỳ khép nép . Thế mà lão đối với gã lịch sự vô cùng , gã không khỏi khoan khoái trong lòng và sinh ra mối hão cảm đối với lão .
Gã liền hỏi :
-Sách Ðại nhân có điều chi cứ dạy bảo ? Xin cứ nói rõ cho tại hạ nghe .
Sách Ngạch Ðồ cười đáp :
-Dạy bảo thì không dám . Có điều lão phu nhiều tuổi hơn chút chợt nghĩ ra một điều ...Quế công công ! Hai pho kinh này chính đức Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đã phán bảo phải lấy đưa về nội cung . Ðồng thời Ngao Bái lại dấu ở trong kho báu vật thì chắc không phải chuyện tầm thường . Chúng ta đều không hiễu nên muốn mở coi , cả lão phu cũng vậy , nhưng e rằng trong sách có ghi chép những văn tư quan hệ . Hoàng thái hậu không ưa bọn ta là kẽ vi thần mà lại dòm dỏ vào . Vụ này...vụ này...
Vi Tiểu Bảo là người thông minh lanh lợi . Gã thấy Sách Ngạch Ðồ nhắc tới chuyện quan hệ của nó không phải tầm thường lền tĩnh ngộ ngay . Gã giật mình kinh hãi vội đút sách vào túi đặt lên bàn đáp :
-Phải lắm ! Phải lắm ! Sách Ðại nhân ! Tại hạ không hiễu đạo lý xuýt nữa tự gây vạ lớn . Xin đa tạ đại nhân có lòng chỉ giáo .
Sách Ngạch Ðồ cười nói :
-Quế công công dạy quá lời . Hoàng thượng sai anh em ta làm việc với nhau thì việc của công công cũng là việc của lão phu . Sao còn có chuyện riêng tây ? Nếu Quế công công không coi lão phu như người nhà hoặc ngược lại thì lão phu đã chẳng dám nói thật tình như vậy .
Vi Tiểu Bảo nói :
-Ðại nhân là một vị quan lớn tại triều . Còn tại hạ ...bất quá là...một tên tiểu thái giám thì nào tại hạ dám coi Sách đại nhân như người nhà ?
Sách Ngạch Ðồ giơ tay vẫy bọn quan quân rồi hô to :
-Các ngươi hãy ra cả ngoài kia để chờ bọn ta . Nếu ta không gọi thì đừng vào .
Các quan viên khom lưng nói :
-Dạ dạ ! Xin tuân lịnh lão gia .
Rồi rút lui ra ngoài .
Sách Ngạch Ðồ nắm tay Vi Tiểu Bảo nói :
-Quế công công ! Công công đừng nói thế . Nếu Quế công công mà hợp ý cùng Sách mỗ thì chúng ta kết làm anh em được chăng ?
Vi Tiểu Bảo giật mình , ấp úng hỏi lại :
-Tại ...hạ,,,kết bái...với Sách đại gia ?....Tại hạ đâu có xứng đáng ?
Sách Ngạch Ðồ đáp :
-Quế huynh đệ ! Nếu huynh đệ còn nói vậy là tổn thọ cho Sách mỗ lắm đấy . Không hiễu tại sao Sách mỗ vừa thấy Quế huynh đệ là sinh lòng yêu mến ngay . Anh em mình vào phật đường làm lễ kết bái huynh đệ . Từ nay trở đi bất cứ việc gì cũng lấy tình thân như anh em một nhà mà đối đãi với nhau . Có điều đừng để cho Hoàng thượng biết và cũng dừng lộ chuyện với ai thì chẳng sợ chi hết .
Lão nắm chặc tay Vi Tiểu Bảo ra vẽ rất ân cần và nói bằng một giọng nói rất thành thật .
Nguyên Sách Ngạch Ðồ thấy Ngao Bái bị hạ rồi , tất hoàng thượng sẽ trọng dụng mấy người thân tín làm đại thần để giao phó công việc . Ðây là lần đầu vua Khang Hy ra chiều thân thiện với lão . Lão đoán chừng nay mai sẽ được thăng lên chức quan cao . Nhưng làm quan tại triều muốn được nhà vua sũng ái thì phải hiễu rõ tâm tính của ngài . Lão nhận thấy mấy câu binh vực vào tai nhà vua sẽ được lợi vô cùng . Mà cũng không cần gã phải nói tốt cho mình , chỉ cốt sao gã tiết lộ những thị hiếu của nhà vua cùng những điều ngài không ưa cho lão biết là lão sẽ lựa chiều làm vừa dạ được ngay .
Sách Ngạch Ðồ sinh trưởng trong nhà quan lớn , phụ thân lão là Sách Ni đã làm người đứng đầu trong bốn vị Cố mệnh đại thần nên biết rõ cách thăm dò ý tứ nhà vua . Ðó là yếu quyết duy nhất để làm quan to .
Hiện giờ lão gặp cơ hội hiếm có cho lão . Lão chỉ cần lung lạc được tên tiểu thái giám này là ngày sau bước hiển đạt không biết đến đâu mà nói . Cả đến việc bới tường phong hầu cũng không khó khăn gì .
Sách Ngạch Ðồ chợt động tâm linh liền đề nghị kết nghĩa chi lan với Vi Tiểu Bảo .
Vi Tiểu Bảo tuy là người minh mẫn , nhưng chưa hiễu chút gì trong bước đường quan lại và việc triều chính . Gã cho là ông quan lớn này thực tình yêu mến gã thì trong lòng ngấm ngầm đắc ý .
Gã ngập ngừng đáp :
-Cái đó ...cái đó thật tình tại hạ không nghĩ tới .
Sách Ngạch Ðồ kéo tay gã thân mật nói :
-Ði đi ! Chúng ta vào trước phật đường .
Người Mãn Châu rất sùng tín đạo Phật nên trong các phủ văn võ đại thần đều có thiết lập bàn thờ Phật .
Hai người đến trước phật đường , Sách Ngạch Ðồ thắp hương rồi kéo Vi Tiểu Bảo quì xuống trước bàn thờ Phật , lão lạy mấy lạy rồi khấn :
-Ðệ tử là Sách Ngạch Ðồ , bửa nay cùng...cùng...
Lão quay lại hỏi :
-Quế huynh đệ ! Danh hiệu của Quế huynh đệ là gì ? Ðến bây giờ Sách mỗ vẫn chưa hay , mà cũng không thĩnh giáo , mới thật là hồ đồ .
Vi Tiểu Bảo ấp úng đáp :
-Tại hạ...tại hạ...là Quế Tiểu Bảo .
Sách Ngạch Ðồ cười nói :
-Tên hay quá , Quế huynh đệ đúng là vật báu trong loài người .
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
-Ngày mình còn ở Dương Châu mọi người đều kêu bằng "Thằng chó đẻ Vi Tiểu Bảo kia" thì hai chữ Tiểu Bảo có tốt đẹp gì đâu ?
Lại nghe Sách Ngạch Ðồ nói tiếp :
-Ðệ tử là Sách Ngạch Ðồ bửa nay cùng Quế Tiểu Bảo kết nghĩa đệ huynh . Từ đây hai người cùng hưởng phước lành cùng chia hoạn nạn . Tuy không sinh cùng năm , cùng tháng , cùng ngày , nhưng thề chết cùng ngày cùng tháng cùng năm . Nếu ai quên điều nghĩa khí thì trời tru đất diệt , vỉnh viển không có ngày ngóc đầu lên được .
Lão thề rồi lại dập đầu lạy mấy lạy .
Ðoạn quay sang bảo Vi Tiểu Bảo :
-Quế huynh đệ ! Huynh đệ cũng tuyên thệ đi !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
-Tuổi lão lớn hơn mình nhiều , nếu chết cùng ngày với lão thì mình thua thiệt to .
Nhưng sau hắn lại tự nhủ :
-Mình có phải là Quế Tiểu Bảo cóc đâu mà ngại , cứ thề trăng thề cuội thì có chết ai ?
Gã nghĩ vậy liền dập đầu trước tượng Phật hô lớn :
-Ðệ tử là Quế Tiểu Bảo , trước nay vốn làm tiểu thái giám trong hoàng cung . Ai nấy kêu bằng Tiểu Quế Tử . Nay đệ tử cùng Sách Ngạch Ðồ đại nhân , Sách lão ca kết thành huynh đệ , cùng hưởng phúc lành cùng chi chia hoạn nạn . Tuy không sanh cùng năm cùng tháng cùng ngày , nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm . Nếu Tiếu Quế Tử không nghĩ đến nghĩa anh em thì sẽ bị trời tru đất diệt . Tiểu Quế Tử vỉnh viển không còn ngày nào ngóc đầu lên được .
Vi Tiểu Bảo trút bao nhiêu tai họa lên đầu Tiểu Quế Tử . Miệng gã nói liếng thoắng khiến Sách Ngạch Ðồ không biết đâu mà nghe cho hết và không thể hiễu chổ dụng ý của Vi Tiểu Bảo .
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng :
-Vừa rồi ta không thề chết cùng năm cùng tháng cùng ngày mà chỉ khấn chết cùng ngày cùng tháng thì chẳng lo gì . Tỹ như gã chết mồng 3 tháng 3 thì mình có về chầu trời cùng ngày mồng 3 tháng 3 như hàng mấy chục năm hay trăm năm sau thì cũng chẳng tua thiệt gì .
Sách Ngạch Ðồ nghe Vi Tiểu Bảo tuyên thệ xong , hai người quay vào nhau lạy tám lạy rồi đứng lên cười ha hả .
Sách Ngạch Ðồ cười nói :
-Huynh đệ ! Chúng ta đã làm lễ kết nghĩa đệ huynh thì tình thân mật còn thắm thiết gấp mười anh em ruột , từ nay hiền đệ muốn ca ca giúp đở việc gì thì cứ nói ra , đừng có ngại chi hết .
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
-Cái đó Sách đại ca bất tất phải nhắc tiểu đệ . Từ ngày lọt lòng mẹ , tiểu đệ đã không hiểu hai chữ e ngại là gì .
Sách Ngạch Ðồ cười khanh khách nói :
-Và anh em ta kết nghĩa chi lan bửa nay , hiền đệ không nên tiết lộ với người ngoài để họ khỏi phòng ngừa chúng ta . Vả lại theo qui cũ qui định thì chúng ta làm ngoại thần không thể thân thiết với hiền đệ trong nội quan được . Ðây là mối tình phát ra tự đáy lòng xui khiến chúng ta kết nghĩa chi lan .
Vi Tiểu Bảo nói :
-Phải rồi ! Phải rồi ! Ðây là phát ra tự đáy lòng .
Sách Ngạch Ðồ lại cười nói :
-Khi ở trước mặt người ngoài , tiểu huynh vẫn kêu hiền đệ bằng Quế công công và hiền đệ vẫn kêu tiểu huynh bằng Sách đại nhân . Mai mốt hiền đệ đến nhà ca ca , ca ca sẽ mời hiền đệ xơi rượu coi hát , để anh em vui chơi một bửa .
Vi Tiểu Bảo cả mừng , rượu thì gã không uống được mấy , nhưng coi hát thì gã ưa lắm , ưa hơn cả những thứ khác . Bất giác gã vỗ tay reo :
-Hay lắm ! Hay lắm ! Cái gì chứ coi hát thì tiểu đệ chịu lắm . Ðại ca định hôm nào cho coi hát ?
Sách Ngạch Ðồ đáp ;
-Hiền đệ đã ưa môn đó thì thường tới nhà ca ca . chỉ cần hiền đệ được rãnh bửa nào cho ca ca biết là ca ca chuẩn bị ngay .
Vi Tiểu Bảo hỏi :
-Vậy ngày mai được không ?
Sách Ngạch Ðồ đáp :
-Tuyệt diệu ! Ngày mai vào khoảng giờ dậu tiểu huynh chờ hiền đệ ở cửa cung ?
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- Tiểu đệ ra khỏi cung có sao không ?
Sách Ngạch Ðồ đáp :
-Dĩ nhiên không sao cả . Ban ngày hiền đệ chầu hầu hoàng thượng nhưng đến tối thì còn ai dám hỏi gì tới hiền đệ nữa ? Nhất là hiền đệ đã thăng lên thủ lãnh thái giám , là một nhân vật rất được hoàng thượng chú ý thì còn ai mà dại gì gây chuyện với hiền đệ ?
Vi Tiểu Bảo hớn hở tươi cười . Gã đã định ngày mai chuồn khỏi hoàng cung không bao giờ trở lại . Nhưng gã nghe Sách Ngạch Ðồ nói địa vị gã không phải tầm thường , có thể tự do xuất nhập cung , thì gã không vội tính nước bỏ đi nữa , liền cười nói :
-Hay lắm ! Vậy chúng ta cứ thế . Từ nay anh em chúng ta cùng hưởng hạnh phúc cùng chia hoạn nạn .
Sách Ngạch Ðồ dắt tay Tiểu Bảo nói :
-Bây giờ chúng ta lại vào phòng Ngao Bái , Sách Ngạch Ðồ coi kỹ lại những đồ vật mới lấy ở dưới hầm lên rồi hỏi :
-Hiền đệ ! Hiền đệ ! Thích thứ gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
-Tiểu đệ chả hiễu thứ gì quí trọng hết