Mọi người nghe cô la hoảng đều nhìn ra biển thì không thấy tông tích
con thuyền lớn đậu ở ngoài bãi đâu nữa. Ai nấy giật mình kinh hãi, vận
hết mục lực nhìn tận đằng xa, chỉ thấy làn nước biếc mông mênh đến tận chân trời.
Trên mặt biển mấy chục con bạch âu bay liệng tưng bừng.
Tô Thuyên co giò chạy lên sườn núi đảo mắt nhìn xung quanh một lượt thì cả
bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc vẫn chẳng thấy bóng con thuyền kia đâu.
Phương Di chạy lên sơn động kiểm tra lại chỗ dấu lèo lái cùng dụng cụ thì
quả nhiên đúng như cô dự liệu, tất cả đã không cánh mà bay hết rồi.
Mọi người chúm dúm vào một chỗ, ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều hoang
mang lo sợ.
Đêm hôm trước tám người cười nói đùa giỡn thỏa thích, canh khuya mới đi
ngủ, quên cả cắt người luân lưu canh gác, nên bị bọn thuyền phu lấy cắp hết đồ
đạc xuống thuyền đi mất. Từ nay mọi người bị giam hãm trên hòn đảo cô quạnh,
khó có cơ hội thoát thân.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới Thi Lang và Trịnh Khắc Sảng, nhất định chúng sẽ đem
binh trở lại trả thù, trong lòng hồi hộp, tự hỏi:
- Bọn mình có tám người thì chống làm sao nổi? Dù kể cả Tô Thuyên, Công
chúa, A Kha sinh ba đứa hài nhi khôn lớn rồi, cũng chỉ được mười một người mà
chống lại quan binh hàng ngàn hàng vạn thì khác gì trứng chọi với đá?
Tô Thuyên an ủi mọi người, nói:
- Việc đã xảy ra thế này, nóng nẩy cũng bằng vô dụng. Chúng ta thủng thẳng
nghĩ kế tự giải cứu mới được.
Mọi người trở về nhà. Ai nấy lớn tiếng nguyền rủa, thóa mạ bọn thuyền phu.
Nhưng chửi bới hàng giờ hết cả mọi điều, không còn câu gì mới mẻ để thóa mạ
nữa.
Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Công việc hiện giờ là phải đề phòng quân Thanh trở lại, Tiểu Bảo! Đệ đệ
tính sao đây?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Quân Thanh mà trở lại nhất định nhân số rất đông. Chúng ta không đánh lại
nổi, chỉ còn đường lẩn tránh. Mong sao bọn chúng không tìm thấy, cho là ta đã
cưỡi thuyền xa chạy cao bay.
Tô Thuyên gật đầu nói:
- Đệ đệ nói rất có lý. Nhất quyết quân Thanh không đoán ra được thuyền
của chúng ta bị bọn thuyền phu lấy cắp đem đi.
Vi Tiểu Bảo lại nổi lòng cao hứng nói:
- Giả tỷ ta là Thi Lang thì quyết không trở lại nữa. Trở lại để làm gì? Dĩ nhiên
chúng ta đã bôi mỡ vào chân chạy biệt tích rồi thì còn trở lại để bắt ai?
Công chúa nói:
- Nếu hắn tâu trình Hoàng đế ca ca, Hoàng đế ca ca tất phái người ra coi.
Dù chúng ta có chạy trốn rồi, họ cũng tìm kiếm hành tung, xem bọn ta chạy về
Phương nào.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Thi Lang không tâu trình Hoàng thượng đâu mà ngại.
Công chúa trợn mắt lên hỏi:
- Tại sao vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nếu hắn tâu trình, tất Hoàng thượng hỏi tại sao không bắt chúng ta giải về
thì hắn chỉ còn đường thừa nhận đã thua trận, chẳng hóa ra hắn tự rước lấy cái khổ
nhục vào mình?
Tô Thuyên cười nói:- Phải lắm! Phải lắm! Bản lãnh làm quan của Vi Tiểu Bảo thật cao minh. Làm
quan thường nói dối người trên, chứ không lừa gạt kẻ dưới. Đó là yếu quyết của
đường sĩ hoạn.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Thuyên tỷ tỷ mà làm quan thì chắc là đại thăng quan, đại phát tài.
Tô Thuyên mỉm cười nghĩ bụng:
- Những người ở Thần Long giáo đều hành động kiểu này thì chốn quan
trường cũng vậy, chẳng khác nhau mấy tý.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Thị Lang mà nói ra, Hoàng thượng quở trách hắn là đồ vô dụng còn khá,
nhưng ngài phái hắn dẫn binh đi tróc nã, chắc hắn tiên đoán bọn ta đã viễn tẩu
cao phi, còn bắt làm sao được? Như thế chẳng là hắn tự rước lấy phiền lụy vào
mình? Sao bằng ngậm miệng ăn tiền?
Quần nữ nghe gã nói có lý mới bớt nỗi lo âu.
Phương Di hỏi:
- Còn tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng thì sao? E rằng hắn không dằn nổi mối căm
tức này.
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn A Kha.
Mọi người hiểu ngay chỗ ngụ ý về cái nhìn của cô, miệng lẩm bẩm:
- Khi nào hắn chịu bỏ con người nguyệt thẹn hoa nhường như A Kha mà
không đem binh trở lại cướp lấy?
A Kha mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống khẽ nói:
- Nếu hắn trở lại, tiểu muội... tiểu muội sẽ tự tử, quyết không đi theo hắn.
Cô nói bằng một giọng rất cương quyết.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:- A Kha trước kia đối với ta rất đỗi vô tình, ta phải nghĩ ra bao nhiêu ngụy
kế lừa gạt mới nắm được vào tay. Bây giờ nghe nàng nói câu này ta tưởng tìm
được mười con thuyền lớn cũng không sướng bằng.
Gã khoái quá, không sao nhịn được, liền ôm choàng lấy A Kha, hôn vào má
cô đánh "chụt" một cái rồi nói:
- Hảo A Kha! Hắn không trở lại nữa đâu. Hắn đã mắc nợ đến ba trăm tám mươi
vạn lạng bạc thì mật có lớn bằng cái đấu, cũng chẳng dám chạm mặt trái chủ.
Công chúa xen vào:
- Trời ơi! Người ngu quá! Hắn đã dẫn binh tới bắt người, lại còn sợ món nợ kia
ư? Hắn mà tới đây chẳng những đoạt A Kha đem đi, mà còn bắt người phải mua gia
gia, má má, nhưng nhưng, ngoại bà của ngươi với giá bảy trăm sáu mươi vạn lạng
bạc, tức là gấp đôi số tiền nợ cũ. Gã cũng chặt đầu ngón tay ngươi và bắt ngươi
viết văn tự thiếu nợ.
Vi Tiểu Bảo càng nghe càng phẫn nộ. Nếu những việc này gã có thể đối phó
được thì chẳng lấy gì làm bực tức, nhưng Trịnh Khắc Sảng mà làm đúng theo lời
Công chúa đem gia gia, má má, nhưng nhưng, ngoại ngoại của gã mà bán cho bắt
gã phải mua, gã không biết đối phó bằng cách nào. Mặt khác má má gã chẳng kể
làm gì, gia gia gã là ai gã có biết đâu? Đã không biết gia gia là ai thì dĩ nhiên
chẳng thể biết nhưng nhưng là ai. Đem hai người chính gã cũng chẳng biết là ai
bán cho gã thì gã sao chịu nổi?
Vi Tiểu Bảo giận quá lớn tiếng quát:
- Đừng nói nữa! Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng mà dẫn quân đến đây thì ta
không bán một người nào khác chỉ bán một nhân vật đáng tiền nhất. Y là cành
vàng lá ngọc, là ngự muội của đức đương kim Hoàng thượng với giá một ngàn vạn
lạng bạc. Ngoài ra ta còn đòi hắn món nợ cũ ba trăm tám mươi vạn lạng nữa. Món
này thật là lãi lớn!
Công chúa tru lên khóc, bưng mặt chạy đi.
Mộc Kiếm Bình vội rượt theo để an ủi nàng. Cô dỗ dành là vì Vi Tiểu Bảo
quyết chẳng có lòng dạ như vậy, bất quá gã hăm dọa nàng mà thôi.Vi Tiểu Bảo nổi nóng một lúc rồi cũng đành thúc thủ vô sách chẳng biết làm
gì.
Mọi người đều nghe theo lời chỉ huy của Tô Thuyên, chiếm trong rừng rậm
trong đảo thấy một sơn động rất lớn. Quần nữ quét dọn để bố trí làm chốn an
thân. Từ đó không ai bước chân về chỗ ở cũ.
Mọi người chỉ mong Thi Lang hoặc Trịnh Khắc Sảng trở lại thấy trên đảo tuyệt
không có vết chân người liền cho là bọn mình đã viễn tẩu cao phi, rồi chúng bỏ
đi không sục tìm nữa là phước lớn.
Những ngày đầu ai nấy trong lòng đều hồi hộp, ngày đêm luân lưu canh gác
và cắt người ra bãi biển nhìn xem có thấy bóng thuyền bè gì không. Nhưng sau
vài tháng đừng nói không thấy thuyền bè của triều đình Mãn Thanh hay của Đài
Loan, mà cả đến những thuyền chài lưới cũng tuyệt không có cái nào. Mọi người
dần dần quên nỗi lo sợ, đoán là Thi Lang không dám đa sự, còn Trịnh Khắc Sảng
ngồi cái mủng nhỏ ra giữa biển khơi tất bị sóng đánh chìm rồi.
Tám người ở trên đảo bắt cá hoặc đuổi thú, bắn chim, hái trái cây làm đồ
nhật dụng, tuy suốt ngày bận rộn, nhưng được thái bình vô sự.
May ở chỗ trên đảo rất nhiều điểu thú, dưới biển chẳng thiếu cá tôm. Tám
người đều có võ công, nên những việc săn thú bắt cá rất dễ dàng. Về phần lương
thực không lo thiếu thốn.
Mùa thu qua mùa đông tới. Khí trời một ngày một giá lạnh, Tô Thuyên, Công
chúa, A Kha ba người mỗi ngày một lớn bụng.
Phương Di vội lột da thú để chế áo mùa đông cho cả tám người. Cô còn
chuẩn bị cho ba đứa nhỏ sắp sinh mỗi đứa một tấm áo.
Lại qua nửa tháng nữa, đột nhiên trời xuống tuyết dữ. Mới một ngày một đêm
mà trên đảo chỗ nào cũng trắng xóa.
Tám người đã chuẩn bị cá muối, thịt khô đầy đủ. Củi đuốc cùng cỏ khô chất
đống trong động thật là sung túc.
Ban ngày ngồi nói chuyện phiếm. Đầu đề không ngoài ba đứa trẻ sắp ra đời.Một hôm trời tối rồi, mưa tuyết đã ngừng, nhưng gió bắc thổi rất mạnh, không
ngớt lọt qua khe cửa bằng vách ván vào trong động.
Song Nhi ngồi bỏ củi vào đống lửa, Vi Tiểu Bảo lấy xúc xắc cho quần nữ
gieo.
Năm cô gieo rồi. Mộc Kiếm Bình gieo được ba điểm là nhỏ nhất. Đêm nay
cầm chắc cô phải thua.
Tăng Nhu cười nói:
- Nhất định Kiếm Bình muội tử thua rồi, ta khỏi cần gieo nữa.
Mộc Kiếm Bình không chịu vừa cười vừa giục:
- Gieo lẹ đi! Gieo lẹ đi! Biết đâu tỷ tỷ gieo được hai điểm thì sao?
Tăng Nhu cầm xúc xắc trong tay học lối Vi Tiểu Bảo ghé miệng thổi vào một
hơi toan liệng ra thì một con gió bắc thổi tới. Trong tiếng gió dường như phảng
phất có lẫn tiếng người.
Mọi người nghe thấy đều tái mặt.
Tô Thuyên đã nằm lăn ra ngủ cũng ngồi bật dậy.
Tám người ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ trong giây lát, mặt người nào người nấy cắt
không còn hột máu.
Mộc Kiếm Bình khẽ gọi một tiếng rồi chui đầu vào lòng Phương Di.
Sau một lúc, tiếng gió đem theo tiếng người hô hoán rất lớn. Lần này ai cũng
nghe rõ. Người bên ngoài hô:
- Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử! Ngươi ở chỗ nào? Tiểu Huyền Tử nhớ ngươi quá.
Vi Tiểu Bảo nhảy bổ lên cất tiếng run run:
- Tiểu... Tiểu Huyền Tử đến kiếm ta rồi.
Công chúa hỏi:
- Tiểu Huyền Tử là ai?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Là... là...Ba chữ Tiểu Huyền Tử chỉ có mình gã biết là Vua Khang Hy. Từ trước đến nay
gã chưa nói chuyện vụ này với ai.
Chính Vua Khanh Hy lại càng giữ kín không để một người nào biết.
Nay đột nhiên có người nói đến mà thanh âm lại vang dội như vậy, trách nào
chẳng khiến cho Vi Tiểu Bảo bở vía.
Toàn thân gã run bần bật vì cảm thấy sự thật rất cổ quái. Bất giác gã lẩm
bẩm:
- Nhất định Khang Hy tiểu Hoàng đế chết rồi. Y hiện hồn lên đảo Thông Cật
này kiếm ta, vì hồn y nhớ lại thời gian ta chơi thân với y ngày trước.
Gã nghĩ như vậy, bất giác hai mắt đẫm lệ, từ trong động chạy ra hô hoán:
- Tiểu Huyền Tử! Tiểu Huyền Tử kiếm ta đấy ư? Tiểu Quế Tử ở đây này.
Thanh âm kia lại réo lên:
- Tiểu Quế Tử! Tiểu Quế Tử! Ngươi ở chỗ nào? Tiểu Huyền Tử mong nhớ
ngươi lắm!
Thanh âm quá lớn tựa hồ không phải là ở miệng một người phát ra, mà phải
hàng mấy trăm người đồng thanh hô hoán. Nhưng nếu là hàng trăm người hàng ngàn
người đồng thời kêu réo lại chẳng thể tề chỉnh đến như vậy. Bằng là tiếng của
một người thì dù ai có nội lực cao thâm đến đâu cũng quyết không thể phát ra
thanh âm như sấm sét, làm kinh thiên động địa đến thế được.
Vi Tiểu Bảo đoán chắc là quỷ hồn của Vua Khang Hy. Gã trong lòng đau xót,
hai hàng nước mắt tuôn như mưa. Gã tự nhủ:
- Quả nhiên Tiểu Huyền Tử đối với ta bằng điều nghĩa khí cực kỳ thâm trọng.
Sau khi y chết rồi, linh hồn còn tìm đến ta.
Bình nhật gã sợ nhất là ma quỷ, nhưng hiện giờ gã quyết tâm cùng Tiểu Huyền
Tử hội diện một phen, liền co giò vọt về phía phát ra thanh âm. Miệng gã hô lớn:
- Tiểu Huyền Tử! Tiểu Huyền Tử! Đừng bỏ đi. Tiểu Quế Tử đây này!
Trên đảo khắp chỗ đầy tuyết phủ, đường trơn như mỡ đổ, Vi Tiểu Bảo trượt
chân té lộn mấy lần. Gã lồm cồm đứng dậy được lại thục mạng chạy tới.Vừa chuyển qua sườn núi, gã đã ngó thấy bên bãi cát ánh lửa thấp thoáng,
đầy đặc như sao. Mấy trăm người tay cầm đèn đuốc sắp thành hàng rất tề chỉnh.
Gã giật mình kinh hãi la lên:
- Trời ơi!
Rồi xoay mình chạy trốn.
Trong đám đông một người vọt ra hô hoán:
- Vi Đô thống! Vi Đô thống! Thế là thuộc hạ kiếm thấy Đô thống rồi.
Vi Tiểu Bảo vừa khoa chân bước được hai bước liền biết rõ tình thế trước
mắt không còn cách gì tẩu thoát, vì tông tích mình đã bị phát giác. Bên đối
Phương mấy trăm người sục tìm thì ở