Lý Lực Thế Và Quan An Cơ khom lưng vâng lời.
Trần Cận Nam lại quỳ xuống thắp hương dõng dạc khấn:
- Thuộc hạ là Trần Cận Nam xin lập thệ trước linh vị Vạn Vân Long đại ca . Ðệ tử của thuộc hạ là Vi Tiểu Bảo nếu hành vi phạm luật hoặc không đủ tài đức để anh em phục tùng thì thuộc hạ lập tức truất phế ngôi hương chủ của gã ở Thanh Mộc đường, quyết chẳng thiên lệch. Anh em thuộc hạ tuân giữ lời thề phong gã làm hương chủ thì sau này có truất phế gã cũng là tuân giữ lời thề. Trần Cận Nam này nếu trái lời thề nguyền xin hương hồn Vạn đại ca chứng giám khiến thuộc hạ bị sét đánh, hoặc năm ngựa phân thây, hay chết về nanh vuốt bọn Thát Ðát .
Ông nói xong lạy mấy lạy rồi cắm hương vào lò.
Quần hào đều đồng thanh xưng tụng:
- Tổng đà chủ xử sự như vậy thật là chí công, ai cũng kính phục .
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Ðược lắm ! Mình tưởng họ thật tình cho làm chức hương chủ, xú chủ gì đó, té ra họ đưa mình qua sông rồi chặt gãy cầu. Bữa nay họ phong làm hương chủ cho khỏi trái lời thề. Ngày mai họ tìm cách phế mình đi cũng là tuân giữ lời thề. Khi đó Lý đại ca cũng được mà Quan phu tử cũng hay lên làm hương chủ mới là hợp lý.
Gã liền lớn tiếng :
- Thưa sư phụ ! Ðệ tử không làm hương chủ.
Trần Cận Nam ngạc nhiên hỏi:
- Sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Ðệ tử không biết làm và cũng không muốn làm.
Trần Cận Nam nói :
- Không biết thì học hỏi dần dần, ta sẽ dạy cho. Hai vị Lý, Quan cũng nhận lời giúp đỡ ngươi.
Hương chủ là một ngôi cao trong Thiên Ðịa Hội, sao ngươi lại không muốn làm?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Bữa nay lên làm, mai bị truất phế, thật là mất mặt. Ðệ tử không làm hương chủ thì việc gì cũng ù ù cạc cạc là xong. Một khi lên làm hương chủ mọi người đều gõ vào đầu chẳng tử tế gì. Người ta đã bới lông tìm vết, kiếm mẩu xương trong cái trứng thì chỉ nửa ngày là mèo lại hoàn mèo . Chi bằng không làm nữa là hơn.
Trần Cận Nam nói:
- Trong trứng gà làm gì có xương, họ muốn tìm cũng chẳng thấy.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Khi trứng gà biến thành con gà con là có xương rồi. Dù cho không có xương lúc người ta muốn tìm trước hết hãy đập cái vỏ trứng là tiểu tử đây rồi sẽ tính. Lòng đỏ lòng trắng quấy lộn tùng phèo.
Mọi người nghe gã nói không nhịn được đều cười ồ cả lên.
Trần Cận Nam hỏi:
- Thiên Ðịa Hội chúng ta làm việc đâu phải trò trẻ nít? Chỉ cần ngươi đừng có hành vi tệ bại, là ai cũng kính trọng ngươi thành một vị hương chủ chân chính, chẳng ai bắt tội ngươi đâu. Dù người ta không kính trọng cũng nể ngươi là đệ tử của ta.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Ðược rồi ! Tiểu tử xin nói trước , sau này nếu các vị không muốn để tiểu tử làm hương chủ là tiểu tử thôi ngay. Xin đừng buộc tội bừa bãi để đánh đập, để chửi mắng, hay để hạ sát.
Trần Cận Nam chau mày hỏi:
- Ngươi đừng có mặc cả nữa . Nếu ngươi không làm việc tệ hại thì còn ai đánh giết ngươi được? Quân Thát Ðát mà đánh giết ngươi, quần hào sẽ trả thù cho ngươi.
Ông dừng lại một chút rồi nói:
- Tiểu Bảo ! Bậc đại trượng phu phải có gan dạ dám làm nên việc phi thường . Ngươi đã gia nhập Thiên Ðịa Hội phải hứng khởi xung phong làm việc nghĩa trừ hại cho dân, mà ngươi cũng chỉ nghĩ đến mình, thì đâu phải là hành vi cũng những bậc anh hùng hào kiệt?
Vi Tiểu Bảo nghe bốn chữ "Anh hùng hào kiệt" lại nhớ tới thày đồ giảng sách nói đến những bậc đại anh hùng.
Gã phấn khởi đáp :
- Ðúng thế! Lời giáo huấn của sư phụ thật là đích đáng. Dù phải chém đầu, vỡ mặt thì 18 năm sau mới lên trang hảo hán.
Ðây là nói về những anh hùng hảo hán phải đưa ra pháp trường hành tội.
Vi Tiểu Bảo chỉ nhớ lõm bõm, nói năng tuy không đắc thế, nhưng quần hào cũng vỗ tay ran sảnh đường.
Trần Cận Nam mỉm cười nói:
- Làm hương chủ là một đại hỷ sự, chứ không phải điệu ra pháp trường chém đầu. Ngươi hãy coi chín vị hương chủ ai cũng hoan hỷ vui tươi, ngươi phải bắt chước các vị mới được.
Quan An Cơ đến trước Vi Tiểu Bảo chắp tay nói :
- Thuộc hạ là Quan An Cơ xin tham kiến hương chủ của bản đường.
Vi Tiểu Bảo quay lại hỏi Trần Cận Nam:
- Tiểu tử phải làm sao bây giờ?
Trần Cận Nam đáp :
- Ngươi đáp lễ đi !
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp lễ nói:
- Quan phu tử Quan phu tử mạnh giỏi a !
Trần Cận Nam nlửn cười nói:
- Ba chữ "Quan phu tử" là trong anh em lúc bình thời mới kêu đến ngoại hiệu đó. Còn khi chính thức thi lễ thì phải kêu bằng Quan nhị ca.
Vi Tiểu Bảo liền đổi lại:
- Kính chào Quan nhị ca.
Lần này Lý Lực Thế bị Quan An Cơ tranh phần thi lễ trước , liền tiến lên làm lễ tham kiến.
Chín vị hương chủ cũng thứ tự làm lễ ra mắt Vi Tiểu Bảo .
Quần hào trở vào sảnh đường, Tổng đà chủ và mười vị đường chủ thương nghị việc lớn.
Thanh Mộc đường đứng đầu Hậu ngũ đường. Kể cả Tiền ngũ đường thì Thanh Mộc đường ở hàng thứ 6 trong Thiên Ðịa Hội.
Chỗ ngồi của Vi Tiểu Bảo là ở ghế đầu mé hữu.
Hương chủ Xích Hoả đương râu bạc chùng xuống trước ngực phải ngồi ở mé dưới gã.
Bọn Lý Lực Thế, Quan An Cơ lui ra ngoài hết. Trong sảnh đường chỉ còn lại Trần Cận Nam và mười hương chủ, cả thảy mười một nhân vật đầu não trong Thiên Ðịa Hội.
Trần Cận Nam trỏ cái ghế giữa bỏ trống nói:
- Ðây là toà vị của Chu Tam thái tử.
Ông lại trỏ cái ghế ở bên nói:
- Ðây là toà vị của Trịnh vương gia ở Ðài Loan. Khi Thiên Ðịa Hội chúng ta tụ hội mà hai vị đó vắng thì ghế bỏ không.
Ông giải thích mấy câu này cho Vi Tiểu Bảo hiểu rồi nói tiếp :
- Xin các vị huynh đệ hãy đem tình hình các tỉnh ra tường thuật lại trước hội nghị.
Năm phòng trước gồm có năm đường.
Phòng đầu là Liên Hoa đường cai quản tỉnh Phúc Kiến, phòng thứ hai là Hồng Thuận đường, cai quản tỉnh Quảng Ðông . Phòng thứ ba là Gia Hậu đường, cai quản tỉnh Quảng Tây. Phòng thứ tư là Tham Thái đường, cai quản tỉnh Hồ Nam Hồ Bắc . Phòng thứ năm là Hoành Hoá đường, cai quản tỉnh Triết Giang.
Năm phòng sau thì phòng đầu là Thanh Mộc đường, cai quản tỉnh Giang Tô. Phòng thứ hai là Xích Hoả đường, cai quản tỉnh Quý Châu. Phòng thứ ba là Tây Kim đường, cai quản tỉnh Tứ Xuyên. Phòng thứ tư là Huyền Thuỷ đường cai quản tỉnh Vân Nam. Phòng thứ năm là Hoàng Thổ đường cai quản tỉnh Hà Nam, miền Trung Châu.
Chú thích của tác giả:
Trong Thiên Ðịa Hội quả có tiền ngũ phòng, hậu ngũ phòng, tức thập đường.
Thái Ðức Trung, Phương Ðại Hồng, Mã Siêu Hưng cũng có tên trong lịch sử và địa khu quản hạt cũng đúng như sách sử chép.
Từ đây sắp xuống để tiện việc tự sự trong tiểu thuyết, dù có sự canh cải, xin miễn thuyết minh.
Nhắc lại Thái Ðức Trung nghe Tổng đà chủ bảo trình bày về công việc các tỉnh y liền đem nội vụ của Thiên Ðịa Hội ở tỉnh Phúc Kiến ra trình bày.
Tiếp theo là Phương Ðại Hồng trình bày nội vụ tỉnh Quảng Ðông.
Vi Tiểu Bảo nghe một lúc nhưng chẳng hiểu gì và không cảm thấy mảy may hứng thú.
Ðến những người sau gã nghe tai nọ xọ ra tai kia. Trong lòng gã liền nghĩ về chuyện đánh bạc vui chơi.
Mãi đến lúc hương chủ Huyền Thuỷ đường là hậu tứ phòng là Lâm Vinh Siêu thuyết trình về tỉnh Vân Nam bằng giọng nói rất hùng hồn, miệng không ngớt thoá mạ.
Vi Tiểu Bảo mới chú ý lắng nghe. Gã nghe Lâm nói:
- Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế chỗ nào cũng chống đối bọn ta. Từ năm ngoái đến năm nay chưa được 10 tháng mà anh em đã lên tới số 179 vị bị quân chó đẻ giết chết . Con mẹ nó ! Lão gia cùng tên cẩu tặc quyết chẳng đội trời chung . Thuộc hạ đã mấy phen phái người đi hành thích, nhưng chung quanh tên Hán gian này rất nhiều cao nhân. Cả ba lần hành thích đều bị mất tay. ..
Hắn trỏ vào cánh tay trái buộc treo lên cổ, nói tiếp :
- Mùa xuân đầu năm nay, con bà nó, lão gia lại bị chặt một cánh tay. Tên đại Hán gian này làm ác đã nhiều, tất có một ngày toàn gia hắn bị Thiên Ðịa Hội chúng ta băm nát ra như tương .
Vừa nghe nói đến Ngô Tam Quế, mọi người khí tức xông lên tận cổ.
Vi Tiểu Bảo khi còn ở Dương Châu đã nghe người ta nói đến Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh qua ải vào cướp giang sơn của người Hán.
Ngô Tam Quế là tên tội đầu trong bọn Thát Ðát đến thành Dương Châu gian dâm phụ nữ, cướp của đốt nhà.
Ngô Tam Quế giúp nhà Mãn Thanh đánh thiên hạ được phong làm Bình Tây Vương, vĩnh viễn trấn thủ ở Vân Nam.
Người Hán nào nghe nhắc đến ba chữ Ngô Tam Quế cũng nghiến răng căm hận.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo nghe vị Lâm hương chủ này ngoác miệng ra mà thoá mạ Ngô Tam Quế cũng không lấy chi là kỳ.
Lâm Vmh Siêu mở đầu thoá mạ rồi tám vị hương chủ kia cũng lên tiếng chửi bới.
Bọn họ nguyên là quân nhân, mấy năm gần đây trà trộn vào chốn giang hồ, giọng nói thô lỗ đã quen.
Giờ ở trước mặt tổng đà chúa đã cố gắng giữ mồm giữ miệng.
Bây giờ mà cất tiếng thoá mạ không còn ai giữ lịch sự nữa.
Vi Tiểu Bảo cả mừng . Gã nghe những lời thô tục khác nào cá gặp nước, không nhịn được, cũng chõ miệng vào chửi bới.
Về cách thoá mạ thì Vi Tiểu Bảo so với 9 vị hương chủ, gã còn có phần lắm điều hơn.
Mỗi câu gã đi đường quanh tuôn ra nhiều từ ngữ rất khác lạ.
Còn 9 vị hương chủ bất quá chỉ bi bô một hồi, nên không tinh tế bằng gã.
Trần Cận Nam xua tay nói:
- Ðủ rồi ! Ðủ rồi ! Trong thiên hạ kể có hàng ngàn hàng vạn người thoá mạ Ngô Tam Quế nhưng thằng cha đó vẫn làm Bình Tây Vương bình yên vô sự.
Thoá mạ thế nào cũng không làm cho hắn chết được, mà hành thích cũng không phải là một biện pháp để thâu lượm kết quả hay.
Hương chủ Hoành Hoá đường là Lý Thức Khai, người thấp lùn, gầy nhom tiếng nói nhỏ nhẹ, thoá mạ cũng không nhiều lời bây giờ lại lên tiếng:
- Theo ngu kiến của thuộc hạ thì dù chúng ta có kéo đại quân đến Vân Nam giết được Ngô Tam Quế đi nữa cũng chẳng được lợi gì mấy cho đại cuộc. Ngô Tam Quế là một tên Hán gian, tội nghiệt rất thâm trọng mà chém một đao kết quả tính mạng hắn thì không khỏi làm phước cho hắn.
Trần Cận Nam gật đầu nói:
- Lời nói của Lý hương chủ thật là hữu lý! Không hiểu Lý hương chủ có cao kiến gì chăng?
Lý Thức Khai đáp :
- Ðây là một công cuộc trọng đại, cần phải đông anh em thương nghị kế hoạch lâu dài. Thuộc hạ cũng không nghĩ ra được diệu kế gì, xin nghe lời minh thị của Tổng đà chủ.
Trần Cận Nam nói:
- Lý hương chủ thốt ra lời: "Ðây là một công cuộc cực kỳ trọng đại, cần phải thương nghị kế hoạch lâu dài" cũng đủ tỏ ra là cao kiến rồi. Người ta thường nói: "Nhất nhân kế đoản, nhị nhân kế trường" chúng ta những 10 người. Ồ không phải, 11 người. Hãy yên lặng mà suy nghĩ kỹ càng thì được thêm nhiều ý kiến. Chúng ta mà giết được Ngô Tam Quế thì chẳng những trả thù được cho các vị huynh đệ trong Thiên Ðịa Hội bị hắn giết chết, mà còn rửa hận cả cho hàng ức hàng vạn đồng bào người Hán bị hắn tàn hại.
Việc này bản toà suy nghĩ đã lâu, Ngô Tam Quế đã thâm căn cố đế ở tỉnh Vân Nam, thế lực to lớn. Nếu chỉ lấy sức của Thiên Ðịa Hội mà chống đối hắn thì e rằng không đánh hắn được.
Lâm Vĩnh Siêu nói:
Muôn ngàn lưỡi đao liều mạng với hắn thì chỉ cần đâm trúng một nhát.
Thái Ðức Trung nói:
- Lâm hương chủ đã đâm rồi đó mà Ngô Tam Quế có ngã đâu, chính mình lại bị chặt tay.
Lâm Vĩnh Siêu tức giận hỏi:
- Lão mạt sát ta phải không?
Thái Ðức Trung biết mình lỡ lời liền cười đáp :
- Tiểu đệ nói