Vi Tiểu Bảo nhìn mặt tiểu Quận chúa trát đầy những bột rất khó coi nhưng nghe tiếng cười của cô như tiếng nhạc vàng thì trong lòng cực kỳ khoan khoái.
Gã kêu cô bằng "hảo má má" thì đúng là gã mắng cô là đỉ điếm con. Vì mẫu thân gã là một ả kỹ nữ.
Nhưng gã nghe tiếng cười ôn nhu khoan khoái thì trong lòng không khỏi hối hận.
Sau gã lại tự nhủ:
- Làm gái điếm cũng chẳng có chi là xấu. Mà má ta kiếm tiền ở Lệ Xuân viện vị tất đã hèn hạ hơn mụ Quận chúa con mẹ nó gì đó ở Mộc vương phủ.
Vi Tiểu Bảo lại gắp mấy miếng thịt đùi đút cho tiểu Quận chúa ăn và bảo cô:
- Nếu ngươi hứa lời không trốn chạy thì ta sẽ giải khai huyệt đạo ở nơi tay cho ngươi.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Làm sao mà ta chạy trốn được? Vả lại mặt ta đã chạm con rùa đen, trốn ra ngoài xấu ôi là xấu !
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Thị mà biết rõ trên mặt chưa chạm con rùa, nhất định thị muốn trốn đi .
Tiền lão bản cũng không nói rõ bao giờ sẽ đến đón thị ra.
Giam giữ một vị tiểu cô nương ở trong nội cung thì chỉ một người phát giác là mối can hệ không phải tầm thường. Biết làm thế nào cho phải?
Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ, bỗng ngoài cửa có tiếng người hô :
- Quế công công ! Tiểu nhân người nhà Khang thân vương có việc xin ra mắt.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ðược rồi! Hãy chờ ta một chút !
Gã hạ thấp giọng xuống nói:
- Có người tới đó. Ngươi đừng có lên tiếng . Ðây là đâu ngươi có biết không?
Tiểu Quận chúa lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta nói ra e rằng ngươi sợ quá đến ngất xỉu. Những người ở đây ai cũng muốn hại ngươi. Chỉ có mình ta thương xót ngươi mới tạm đưa ngươi vào đây . Nếu có kẻ biết ngươi ở trong này. Hừ hừ.. .
Gã tự hỏi:
- Ta biết tìm câu gì để hăm doạ thị một cách hay nhất. Không hiểu thị sợ nhất là cái gì?
Sau một lúc ngẫm nghĩ, gã nói:
- Bọn ác nhân kia muốn lột trần truồng ngươi ra đánh vào đít cho đến lúc ngươi đau quá không chịu nổi mới dừng tay.
Tiểu Quận chúa đỏ mặt lên. Khoé mắt nàng quả nhiên lộ vẻ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo thấy lời hăm doạ có công hiệu liền ra mở cửa.
Người đứng là một tên nội giám lỗi ngoài ba chục tuổi.
Hắn vấn an Vi Tiểu Bảo rồi kính cẩn nói:
- Tệ Vương gia nói : Lâu ngày không được gặp công công rất đem lòng mong nhớ.
Bữa nay có kê một ban hát để mời công công tới vương phủ xơi rượu nghe hát .
Vi Tiểu Bảo nghe nói có tuồng hát thì phấn khởi tinh thần, nhưng gã nghĩ đến trong nhà giấu một vị tiểu Quận chúa thì vừa sợ có người trông thấy, lại lo cô kêu la thì thật là bất tiện, nên gã ngần ngừ chưa trả lời ngay được .
Tên nội giám liền nói tiếp :
- Vương gia dặn lại tiểu nhân ráng mời cho được công công giá lâm.
Hôm nay tại vương phủ thật là náo nhiệt có bàn xúc xắc có chầu bài câu, lại có nhiều nữa chẳng thiếu thứ gì.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến tuồng hát mới phấn khởi tinh thần, bây giờ nghe đến đánh bạc càng làm rạo rực trong lòng. Từ ngày gã cầm đầu Thượng Thiện Giám, không được cờ bạc lu bù như ngày trước, mà bạn hữu cũng không dám đến kêu vì họ biết gã kề cận đức Hoàng thượng , gã chỉ buột miệng đẩy đưa một câu trước mặt long nhan là phải bay đầu.
Lâu nay Vi Tiểu Bảo thèm khát cờ bạc, bây giờ được dịp thì còn nghĩ gì đến tiểu Quận chúa, đại Quận chúa.
Gã vui vẻ đáp liền:
- Hay lắm! Ngươi hãy chờ ta một lúc, ta sẽ đi theo ngươi.
Vi Tiểu Bảo quay vào phòng, cởi trói cho tiểu Quận chúa, đặt cô xuống giường rồi cột chân tay lại, kéo chăn đắp cho cô, khẽ nói:
- Ta có việc phải ra đi một lát sẽ trở về.
Gã thấy tiểu Quận chúa lộ vẻ nghi ngờ ra khoé mắt liền nói tiếp:
- Chưa đủ trân châu để rửa mặt cho ngươi, ta cần đến tiệm châu báu mua thêm mấy hạt về nghiền ra mới có thể sửa bộ mặt cho ngươi thành tuyệt đẹp.
Tiểu Quận chúa ngập ngừng:
- Ngươi... đừng đi nữa. Trân châu lại là của rất báu. . .
Vi Tiểu Bảo cười ngắt lời:
- Không cần đâu, mình đã có tiền chỉ cết sao ngươi dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, còn phí thêm mấy ngàn lượng bạc có chi đáng kể.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ta ở đây... một mình sợ lắm!
Vi Tiểu Bảo thấy cô năn nỉ đáng thương sinh lòng không nỡ một chút, nhưng bảo gã bỏ một canh, thì dù tiểu Quận chúa có đáng thương gấp mười lần cũng bằng vô dụng.
Gã lại gắp cá khô cho cô ăn, và cầm bốn tấm bánh trên cao để kề vào miệng cô nói:
- Ngươi cứ há miệng ra là đớp được bánh rồi. Nhưng phải cẩn thận bánh rớt xuống là ngươi không ăn được nữa.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ngươi... Ngươi đừng đi được không?
Trong miệng cô có bánh, tiếng nói nhỏ quá cơ hồ nghe không rõ.
Vi Tiểu Bảo giả vờ không nghe thấy, mở rương lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào túi áo .
Gã mở cửa ra ngoài khoá trái cửa lại rồi lật đật theo tên nội giám đến phủ Khang Thân Vương.
Vi Tiểu Bảo vừa đến trước phủ Khang Thân Vương đã thấy cổng lớn mở rộng .
Hai hàng thị vệ đều mặc áo gấm huy hoàng, lưng đeo đao kiếm, khí vũ hiên ngang.
Lần này Vi Tiểu Bảo thấy cách phòng bị trong vương phủ sâm nghiêm hơn lần trước nhiều.
Nguyên từ ngày bị bọn Thanh Mộc đường ở Thiên Ðịa Hội vào tấn công vương phủ gây ra cuộc thất bại, nên cách phòng thủ được tăng cường .
Vi Tiểu Bảo vừa tiến vào cổng lớn, Khang Thân Vương liền chạy ra nghinh tiếp .
Vương gia cúi lom khom ôm lấy lưng Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Quế huynh đệ ! Lâu ngày không gặp, Quế huynh đệ càng ngày càng cao, càng ngày càng đẹp.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Vương gia vẫn vui vẻ a?
Khang thân vương cười đáp :
- Vui cái gì? Quế huynh đệ không hay đến đây chơi. Tiểu huynh được gặp huynh đệ nhiều thì vui nhiều, ít gặp huynh đệ thì buồn lắm.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Vương gia muốn tại hạ năng lui tới, đó là một điều tại hạ cầu còn không được.
Khang thân vương hỏi:
- Quế huynh đệ nói thật chăng? Sao cũng có ngày tiểu huynh xin đức Hoàng thượng cho mượn huynh đệ đem về đây để chúng ta uống rượu coi hát năm bảy ngày hay mười ngày cho thoả thích.
Chỉ sợ Hoàng thượng thiếu tiểu huynh đệ cũng không được.
Vương gia dắt tay Vi Tiểu Bảo sánh vai đi vào .
Bọn thị vệ khom lưng hành lễ , Vi Tiểu Bảo rất lấy làm sung sướng.
Gã ở trong Hoàng cung tuy được người tâng bốc , nhưng gã bất quá là một tên thái giám thì chỉ có thuộc hạ xu nịnh, đâu được như lúc này dắt tay Vương gia cùng đi, oai phong biết chừng nào .
Hai người vào đến cửa giữa thì hai vị đại quan Mãn Châu bước ra nghinh tiếp
Một vị là Giai Ða, Cửu Môn Ðề Ðốc ở thành Bắc Kinh.
Còn một vị nữa là Sách Ngạch Ðồ đã kết nghĩa huynh đệ với gã.
Sách Ngạch Ðồ nhảy vọt lại bồng Vi Tiểu Bảo lên cười hô hố nói:
- Nghe nói bữa nay Vương gia mời hiền đệ, tiểu huynh liền đóng vai tân khách bất thường.
Anh em mình gặp nhau cho thoả thích một hôm.
Còn Cửu Môn Ðề Ðốc Giai Ða vốn chưa quen biết Vi Tiểu Bảo nhưng cũng nghe tiếng gã là một tên nội thị rất sủng ái của đức Hoàng đế đã động thủ bắt Ngao Bái.
Giai Ða liền xúm cả lại.
Bốn người tiến vào nhà đại sảnh.
Phường nhạc đứng ở dưới hành lang tấu nhạc đón tiếp .
Vi Tiểu Bảo chưa từng được người đón tiếp long trọng như thế bao giờ, dĩ nhiên gã nở mặt nở mày những muốn khoa chân múa tay.
Bốn người vào đến toà thị sảnh thì thấy hai mươi mấy vị quan viên đã đứng chờ sẵn ở trong sân để nghinh tiếp .
Những người này cũng đều là quan lớn vào hạng Thượng Thư, Thị Lang, Tướng Quân, Ngự Tiền thị vệ vân vân.
Sách Ngạch Ðồ giới thiệu từng nhân vật một với Vi Tiểu Bảo.
Một tên nội giám lật đật chạy vào chắp tay bẩm:
- Thưa tứ vị vương gia ! Thế tử của Bình Tây Vương đã tới.
Khang thân vương cười nói:
- Hay lắm! Quế huynh đệ ! Huynh đệ hãy ngồi chơi để tiểu huynh ra đón khách.
Ðoạn vương gia trở gót ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
Thế tử của Bình Tây Vương là ai? Phải chăng là con trai Ngô Tam Quế?
Hắn đến đây làm chi?
Sách Ngạch Ðồ cười nói:
- Hảo huynh đệ ! Cung hỷ bữa nay hiền đệ lại được dịp phát tài.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Chưa hiểu khí vận ra sao?
Sách Ngạch Ðồ cười đáp:
- Khí vận nhất định là hên rồi.
Ngoài chuyện đánh bạc phát tài số còn chưa rõ một món bổng lớn không chạy đâu cho thoát .
Vi Tiểu Bảo hỏi:
Thế nghĩa là làm sao?
Sách Ngạch Ðồ ghé vào tai gã khẽ đáp:
- Ngô Tam Quế sai con lai kinh tiến cống. Các đại quan trong triều đều có phần hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ồ ! Ngô Tam Quế sai con lai kinh tiến cống, nhưng tiểu đệ lại không phải là quan lớn trong triều.
Sách Ngạch Ðồ nói:
- Hiền đệ là quan lớn trong cung, so với quan lớn trong triều còn oai phong hơn nhiều.
Con Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng rất tinh minh mẫn cán, hiểu việc đời lắm.
Sách Ngạch Ðồ lại hạ thấp giọng xuống dặn :
- Lát nữa bất luận Ngô Ứng Hùng đưa lễ trọng hậu thế nào cho hiền đệ, hiền đệ cũng đừng lộ vẻ hoan hỷ, chỉ hững hờ nói: "Thế tử đến Bắc Kính đường xa vất vả quá ! "
Nếu gã thấy hiền đệ vui mừng liền cho là chuyện xong rồi, không có "hạ hồi phân giải" .
Hiền đệ mà lộ vẻ lãnh đạm là gã nhất định tưởng hiền đệ chê lễ vật tầm thường và hôm sau tất đem đến một phần trọng hậu nữa.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách khẽ nói:
- Té ra đó là phương pháp "Gõ cần bẩy" .
Sách Ngạch Ðồ đáp:
- Cần bẩy ở Vân Nam không phải là thùng rỗng, không gõ cũng hoài.
Ông già gã bá chiếm mấy tỉnh miền Vân Quý, hút không biết bao nhiêu máu mủ của lê dân.
Nếu anh em mình không xài phí giúp hắn thì một là coi hắn quá tầm thường, hai là có điều lầm lỗi với trăm họ ở hai tỉnh Vân Nam, Quý Châu.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Ðúng thế!
Hai người đang nói chuyện thì Khang thân vương dẫn Ngô Ứng Hùng tiến vào.
Thế tử Bình Tây Vương độ 24, 25 tuổi.
Tướng mạo anh tuấn, chân bước mau lẹ. Ðúng là dòng dõi tướng môn.
Khang thân vương đầu tiên dắt Vi Tiểu Bảo lại giới thiệu:
- Tiểu điện hạ ! Vị này là Quế công công, giúp đức Vạn tuế rất đắc lực trong việc bắt Ngao Bái ở Ngự thư phòng. Vì có công lớn trong vụ này nên được đức Vạn tuế rất tin yêu.
Ngô Tam Quế đặt rất nhiều tai mắt ở Bắc Kinh.
Trong kỉnh thành có động tĩnh gì, hàng ngày đều có người đưa tin đến Côn Minh.
Việc vua Khang Hy bắt Ngao Bái là một việc lớn đáng kể vào hàng đầu trong mấy năm nay.
Ngô Ứng Hùng đã biết rõ tình hình.
Gã cùng phụ thân thương nghị lâu ngày đều hiểu rằng vua Khang Hy, một vị tiểu Hoàng đế, muốn trừ khử quyền thần mà kín đáo không lộ ra ngoài mặt. ông vua nhỏ tuổi này khí phách anh hùng làm cho chúng sợ khó lòng vẹn đạo thần tử.
Lần này Ngô Ứng Hùng thân hành tiến kinh đem đồ cống hiến tuy gọi là triều kiến thiên tử mà thực ra để chính mắt gã quan sát tính cách nhà vua cùng những vị đại thần được trọng dụng là những nhân vật thế nào . Gã lựa chiều để củng cố địa vị của cha con gã.
Bữa nay Ngô Ứng Hùng đến phó yến ở phủ Khang Thân vương không ngờ lại gặp viên thái giám rất sủng ái của vua Khang Hy.
Gã mừng rỡ không biết đến thế nào mà nói, vội giang hai tay ra nắm lấy tay mặt Vi Tiểu Bảo giật