Bọn Phong Tế Trung bốn người cùng ra tay một lúc nắm được Lý Tây Hoa. Kế đó y cựa thoát nhảy vọt cao lên, bao nhiêu cử động chỉ diễn ra trong giây lát.
Sau lưng không có mắt mà Lý Tây Hoa cũng nhận được chiêu số từng người không sai trật chút nào, tựa hồ những môn võ công đó của chính gã phát ra.
Liễu Ðại Hồng nói:
- Lý huynh! Chẳng những thân thủ Lý huynh đã cao thâm mà nhãn quang cũng đến trình độ phi thường.
Lý Tây Hoa xua tay đáp:
- Liễu lão gia tử quá khen mà thôi. Những chiêu số thi triển vào mình tiểu đệ bất luận chiêu nào cũng có thể giết người được. Nhưng các vị chỉ điểm tới liền dừng tay lại, không làm cho tiểu đệ bị thương chút nào. Tiểu đệ rất lấy làm cảm kích các vị đã nương tay!
Bọn Phong Tế Trung nghe nói rất lấy làm hài lòng.
Nên biết Lý Tây Hoa nói vậy là đúng sự thật. Trong bốn chiêu "Vân trung hiện trảo", "Ðoàn thể thủ" , "Bạch thủ viên đào" , "Tiểu quỷ phản thành hoàng" chiêu nào cũng có thể biến thành sát thủ rất lợi hại, chỉ tăng thủ kình một chút là xong. Lý Tây Hoa nêu ra điểm này quả làm cho bốn người thêm phần hãnh diện.
Trần Cận Nam hỏi:
- Lý huynh quang lâm, không hiểu có điều chi dạy bảo?
Lý Tây Hoa đáp:
- Trước hết tại hạ có lời xin lỗi quý vị. Nguyên tại hạ rất ngưỡng mộ thanh danh của Trần Tổng đà chủ lại hay tin dịp này Trần Tổng đà chủ đến Bắc Kinh nên cố tìm tới nơi chiêm ngưỡng dung quang. Vì không có người giới thiệu, tại hạ phải mạo muội vào đây một cách đột ngột. Lúc tại hạ ngồi trên nóc nhà đã nghe lén câu chuyện giữa quý vị. Tại hạ cũng căm hận tên gian tặc Ngô Tam Quế thấu xương, giận mình không thể băm xác hắn ra làm muôn đoạn. Trong khi bồng bột không nhịn được tại hạ đã thốt lời huyênh hoang vô lễ. Mong liệt vị thứ tội cho.
Y nói rồi đứng dậy khom lưng hành lễ.
Quần hùng cũng đứng lên đáp lại.
Mộc Kiếm Thanh nói:
- Các hạ coi Ngô tặc là kẻ thù thì chúng ta vừa là đồng đạo, vừa là đồng chí, việc liên kết với nhau cung mưu đồ tru diệt tên đại gian tặc đó chẳng có điều chi trở ngại.
Lý Tây Hoa đáp:
- Ðúng thế! Ðúng thế! Lúc nãy tiểu vương gia cùng Trần Tổng đà chủ đang vỗ tay tuyên thệ dở dang rồi bị tại hạ đường đột cắt ngang vụ đó, vậy bây giờ hai vị tiếp tục đi! Sau khi hai vị vỗ tay xong, tại hạ cũng vỗ tay ba phát được chăng?
Liễu Ðại Hồng hỏi:
- Theo lời các hạ thì giả tỷ các hạ giết được Ngô Tam Quế quần hào trong Thiên Ðịa Hội và Mộc vương phủ đều phải nghe theo mệnh lệnh của các hạ hay sao?
Lý Tây Hoa đáp:
- Tại hạ không dám thế. Bất quá là một kẻ hậu sinh tiểu tử, tại hạ chỉ mong được theo gót các vị anh hùng lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Khi nào dám ra hiệu lệnh cho hào kiệt thiên hạ?
Liễu Ðại Hồng gật đầu hỏi:
- Theo nhận xét của các hạ thì trong hai vị tiên đế Long Võ và Vĩnh Lịch ai là ngôi chính thống của nhà Ðại Minh?
Nguyên ngày trước Liễu Ðại Hồng theo Vĩnh Lịch Hoàng đế cùng Mộc Thiên Ba chuyển xuống vùng Tây Nam, từ Vân Nam qua Diến Ðiện phải trải qua nhiều phen gian nan nguy hiểm vô cùng. Kết quả là Vĩnh Lịch Hoàng đế bị Ngô Tam Quế giết chết. Lão đã lập lời huyết thệ xin cúc cung tận tuy phò tá dòng dõi vua Vĩnh Lịch đoạt lại ngôi Hoàng đế.
Trần Cận Nam thì để hết tâm nguyện vào đại cuộc, không muốn vì vụ này mà xảy chuyện tranh chấp, nhưng vị lão anh hùng kia thuỷ chung ôm một bầu nhiệt huyết nghĩ tới vụ này.
Lý Tây Hoa nghe lão hỏi vậy liền đáp :
- Tại hạ có một điều khó nghe nói ra xin các vị miễn trách.
Liễu Ðại Hồng tính nớng như lửa, không nhịn được, biến đổi sắc mặt hỏi ngay:
- Phải chăng các hạ là bộ thuộc cũ của Lỗ Vương?
Nguyên ngày trước Sùng Trinh Hoàng đế nhà Minh chết rồi, các nơi đều tự lập lên phong trào phản kháng nhà Thanh. Thoạt tiên có Phúc Vương sau có Ðường Vương, Lỗ Vương và Quế Vương.
Liễu Ðại Hồng vừa nói ra khỏi cửa miệng, liền biết ngay thuyết của mình trật rồi. Lý Tây Hoa hãy còn nhỏ tuổi, sinh sau hồi quân Thanh vào quan ải,nhất quyết không phải là cựu bộ của Lỗ Vương. Lão liền đặt lại câu hỏi:
- Tiền nhân của các hạ là bộ thuộc của Lỗ Vương phải không?
Lý Tây Hoa không trả lời câu hỏi của lão, gã nói: .
- Sau này hễ ai đuổi được quân Thát Ðát thì các vị con cháu Sùng Trinh,Phúc Vương, Ðường Vương, Lỗ Vương hay Quế Vương đều có thể lên làm Hoàng đế. Hơn thế nữa hễ là người Hán chúng ta thì bất luận ai làm Hoàng đế cũng được. Mộc tiểu vương gia, Liễu lão gia tử muốn làm cũng được.
Trịnh Vương gia, Trần Tổng đà chủ ở Ðài Loan, cũng chẳng có điều chi không được. Ðức Thái tổ Hoàng đế nhà Ðại Minh đuổi Hoàng đế Mông Cổ chạy rồi có đi mời con cháu họ Triệu nhà Tống lên làm Hoàng đế đâu? Chính ngài lên ngôi đại bảo, vẫn được nhân dân vui lòng thấn phục .
Lý luận này quần hùng hồi lâu chưa ai nêu ra, bây giờ nghe Lý Tây Hoa nói vậy đều biến sắc, những muốn lên tiếng bài xích. Nhưng sau nghĩ lại một chút thấy lời nghị luận đó không phải hoàn toàn vô lý.
Liễu Ðại Hồng đập xuống kỷ trà đánh "chát" một tiếng rồi thét lên:
- Ngươi nói mấy câu này thật là kẻ đại nghịch vô đạo . Chúng ta là nhân dân nhà Ðại Minh. Kẻ vi thần chỉ cầu mong khôi phục nhà Ðại Minh, có lý đâu lại lòng lang dạ thú như thế được?
Lý Tây Hoa tuyệt không nổi nóng, tươi cười hỏi:
- Liễu lão gia tử! Vãn bối có điều chưa rõ muốn thỉnh giáo lão gia. Ðó là điều lão gia vừa đề cập đến. Hồi cuối nhà Ðại Tống, quân Thát Ðát ở ngoài Mông Cổ xâm chiếm giang sơn gấm vóc của người Hán chúng ta. Ðức Thái tổ nhà Ðại Minh là Hồng Võ Hoàng đế dấy nghiệp ở Phụng Dương đuổi được quân Thát Ðát, sao ngài không tái lập con cháu họ Triệu lên làm Hoàng đế?
Liễu Ðại Hồng hắng dặng một tiếng rồi đáp :
- Khí số nhà Triệu đã hết. Giang sơn này do đức Thái tổ Hoàng đế nhà Ðại Minh ta dầy công huyết chiến mới thu về được, dĩ nhiên ngài không phải hai tay bưng lên cho họ Triệu. Huống chi con cháu họ Triệu không một tấc công lao trong việc đánh đuổi quân Thát Ðát. Dù đức Thái tổ Hoàng đế ta có chịu nhường ngôi cho họ Triệu thì trăm họ và tướng sĩ trong thiên hạ cũng không phục.
Lý Tây Hoa nói:
- Lão gia nói đúng lắm! Mai đây con cháu họ Chu có tấc công lao nào hay không cái đó chưa biết được. Nếu họ lập đại công thì tự nhiên mọi người sẽ suy tôn lên. Ngôi Hoàng đế người ngoài muốn tranh cướp cũng không được.
Bằng họ chẳng chút công lao thì có ngồi lên bảo vị e rằng cũng không yên được . Liễu lão gia tử! Công cuộc phản Thanh này có muôn ngàn đường lối.
Lúc thì nên gấp rút, khi cần phải từ từ. Tỷ như việc hạ sát Ngô Tam Quế nên gấp rút mà việc lập tân Hoàng đế hãy thong thả.
Liễu Ðại Hồng bị Lý Tây Hoa thuyết một hồi khiến lão cứng lưỡi, há miệng mà không dáp lên lời. Lão lảm nhảm:
- Cái gì mà gấp với khoan? Lão phu nhận thấy mọi việc đều cần kíp hận mình chẳng thể làm một lúc cho xong hết.
Lý Tây Hoa hỏi:
- Sở dĩ việc giết Ngô Tam Quế nên cấp bách là vì Ngô tặc đã tuổi cao, nếu không giết mau thì hắn chết một cách yên lành, há chẳng để hào kiệt nghĩa sĩ trong thiên hạ phải ôm mối đại hận suốt đời? Còn việc lập tân quân sẽ diễn ra sau khi đuổi được quân Thát Ðát, chúng ta chỉ nên lo vụ này để khôi phục giang sơn. Thành sự rồi khó gì không từn được môt đấng minh quân? Phải vậy không?
Trần Cận Nam nghe Lý Tây Hoa giải thích rất rõ ràng lại hợp tình hợp lý,nên trong lòng rất bội phục, ông nói:
- Lý huynh nói rất đúng ! Nhưng tại hạ chưa hiểu chúng ta phải làm thế nào để tru diệt tên gian tặc Ngô Tam Quế . Mong rằng Lý huynh cho nghe lời cao luận.
Lý Tây Hoa đáp:
- Tiểu đệ không dám. Ðó chính là điều cốt yếu mà tiểu đệ muốn lãnh giáo ở các vị.
Mộc Kiếm Thanh hỏi: ,
- Trần Tổng đà chủ có cao kiến gì chăng?
Trần Cận Nam đáp :
- Theo nhận xét của tại hạ thì Ngô tặc đã gây nên tội nghiệt quá lớn. Giết một mình hắn chưa đủ đền tội trong muôn một . Vậy cần phải làm cho hắn thân danh tan nát, giết cho kỳ hết già trẻ lớn bé nhà hắn. Nhất thiết những binh tướng bộ thuộc đã theo hắn làm càn làm bậy đều phải tung mẻ lưới quét sạch mới hả lòng phẫn nộ của trăm họ.
Liễu Ðại Hồng vỗ bàn la lên:
- Phải lắm! Phải lắm! Lời nói của Tổng đà chủ đúng vào tâm khảm của lão phu. Trần lão đệ ! Ta nghe lão đệ nói mà chân tay ngứa ngáy, máu nóng sôi lên. Bây giờ phải dùng diệu kế gì để giết cho kỳ hết đám giặc trong phủ Bình Tây Vương, không để sống sót một mống?
Lão nắm lấy cổ tay Trần Cận Nam vừa lắc vừa giục:
- Nói lẹ đi! Nói lẹ đi!
Trần Cận Nam mỉm cười đáp :
- Ðó là điều mong đợi của toàn thể anh em. Tại hạ chưa có kỳ mưu diệu kế gì để tru lục Ngô Tam Quế.
Liễu Ðại Hồng "ủa" một tiếng, buông tay Trần Cận Nam. Nỗi thất vọng lộ ra ngoài mặt.
Trần Cận Nam giơ tay ra nhìn Mộc Kiếm Thanh nói:
- Tiểu vương gia! Chúng ta còn hai cái vỗ tay nữa. ..
Mộc Kiếm Thanh ngắt lời:
- Phải rồi !
Hai người giơ tay đập vào nhau hai phát.
Trần Cận Nam quay lại nhìn Lý Tây Hoa hỏi:
- Chúng ta lại vỗ tay ba phát nên chăng?
Ông vừa nói vừa xoè tay ra .
Lý Tây Hoa đứng dậy cung kính đáp:
- Trần Tổng đà chủ mà giết được Ngô tặc thì dĩ nhiên Lý mỗ xin kính cẩn vâng theo hiệu lệnh của Thiên Ðịa Hội. Còn Lý mỗ nếu may mắn mà trừ được tên đại gian ác đó, chỉ mong Trần Tổng đà chủ chiếu cố công Lý mỗ kết nghĩa kim lan, đồng thời nhường cho tại hạ tôn Tổng đà chủ làm huynh trưởng. Ngoài vụ này, Lý mỗ không dám mong gì hơn nữa.
Trần Cận Nam cười khanh khách nói:
- Lý hiền đệ ! Thế thì hiền đệ quá yêu tiểu huynh rổi. Hay lắm! Bậc đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.
Vi Tiểu Bảo đứng bên thấy quần hùng lộ vẻ hiên ngang khảng khái, gã không nhịn được, bao nhiêu mạch máu căng phồng lên, hận mình không lớn tuổi ngay lập tức cho bằng anh em. Gã còn muốn võ công cũng lập tức cao thâm như Lý Tây Hoa để phô trương tài nghệ trước mặt chúng anh hùng.
Gã nghe sư phụ nói đến câu: Ðại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, bất giác miệng lẩm bẩm:
- Con mẹ nó ! Tứ mã là ngựa khỉ gì? Sao nó chạy mau thế?
Trần Cận Nam liền truyền cho thuộc hạ bày yến tiệc khoản đãi quần hùng.
Trên tiệc Lý Tây Hoa niềm nở tươi cười, ăn nói hoạt bát, mà thuỷ chung vẫn không để lộ lai lịch, môn phái của hắn.
Tiếp theo, Huyền Trinh đạo nhân cùng Tô Cương giới thiệu Vi Tiểu Bảo với quần hùng.
Lý Tây Hoa thấy Vi Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi mà đã làm đến Hương Chủ Thanh Mộc Ðường trong Thiên Ðịa Hội thì không khỏi ngạc nhiên. Sau hắn biết gã là đồ đệ Trần Cận Nam, miệng lẩm bẩm:
- Té ra là thế!
Hắn ngồi uống mấy chung rượu rồi ngỏ lời cáo biệt.
Trần Cận Nam đưa chân hắn ra cửa, ghé tai nói nhỏ:
- Lý hiền đệ ! Lúc nãy tiểu huynh chưa hiểu hiền đệ là bạn hay là thù, thành ra có điều đắc tội. Nguyên lúc tiểu huynh nắm gót chân hiền đệ đã sử dụng ám