Bốn hán tử ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu chứ không trả lời.
Lão già lại hỏi:
- Không phải ma quỷ gì đâu. Chúng ta chạm trán cao nhân rồi. Chỉ trong khoảnh khắc mà họ thắp được đèn nến trước ngoài bốn chục toà linh đường thì mau lẹ quá chừng! Hứa lão gia, lão gia nghe tại hạ nói vậy có lý không?
Câu sau lão hướng về phía Từ Thiên Xuyên để hỏi.
Từ Thiên Xuyên giả vờ ngớ ngẩn đáp :
- Bọn tại hạ e rằng chúng ta đã đụng đầu với chủ nhà. Tại hạ tưởng chúng ta nên đến trước linh đường lạy mấy lạy... cũng chẳng mất mát gì.
Lão già kia hừ một tiếng, đột nhiên dõng dạc hô :
- Bọn tại hạ đi qua quý xứ bỗng gặp mưa rào vào đây trú ẩn, tự biết mình đường đột. Vậy xin có lời từ tạ. Hiền chủ nhân có chịu cho ra mắt chăng?
Lão vận động trung khí hô mấy câu này cho vang đi rất xa. Hồi lâu hậu viện vẫn không thấy động tĩnh gì.
Lão già lại lắc đầu lớn tiếng :
- Chủ nhân đã không muốn tiếp kíến tục khách, bọn tại hạ cũng không dám quấy nhiễu, chỉ xin ẩn mưa ngoài sảnh đường này để chờ trởi tạnh là lập tức động thân.
Lão nói rồi giơ tay ra hiệu cho mọi n~ười đừng ai lên tiếng, để lão chú ý lắng tai nghe. Nhưng thuỷ chung vẫn chăng thấy phản ứng.
Một hán tử khẽ nói:
- Chương lão đại ! Bất luận họ là người hay là ma quỷ cũng mặc. Chúng ta chờ đến sáng mai, cho một mớ lửa đốt mẹ nó đi là xong.
Lão già lắc đầu đáp:
- Chúng ta chưa làm xong việc lớn, không nên để xảy ra nhiều chuyện.
Hãy ngồi xuống nghỉ đi.
Mọi người quần áo đều ướt sạch liền đết lửa ngay trong sảnh đường để hơ cho khô.
Một đại hán lấy bầu rượu mở nút đưa cho lão già uống.
Lão già uống mấy tợp rượu rồi, liếc mắt ngó Từ Thiên Xuyên hỏi:
- Hứa lão gia ! Mấy người nhà của lão gia là người trong một nhà mà sao khẩu âm lại khác nhau? Lão gia ở kinh thành, còn mấy vị kia lại ở Vân Nam phải không?
Từ Thiên Xuyên cười đáp:
- Thính giác của lão gia thật là lợi hại! Quả nhiên là một tay lão luyện giang hồ. Ðại muội tử của tại hạ gã bán về Vân Nam. Muội phu cùng ngoại sanh đều là người ở Vân Nam. Nhị muội tử của tại hạ lấy chồng người Sơn Tây. Nam Bắc đôi đường xa cách, mười mấy năm cũng khó được một lần hội diện.
Hắn kêu Ngô Lập Thân bằng muội phu, tức là dùng từ ngữ lịch sự. Theo thói quen phương Bắc hồi bấy giờ nếu kêu chú dượng bằng đại cửu tử, hay tiểu cửu tử thì chăng khác gì mắng vào mặt người ta.
Lão già gật đầu mấy cái, uống mấy hớp rượu, rồi hé mắt nhìn mọi người hỏi:
- Phải chăng mấy vị từ Bắc Kinh đến đây?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Phải rồi !
Lão già hỏi:
- Dọc đường lão gia có thấy tên tiểu thái giám nào chừng 15, 16 tuổi không?
Câu hỏi này khiến bọn Từ Thiên Xuyên trong lòng hồi hộp. May mà lão chỉ chú ý ngó Từ Thiên Xuyên bằng vẻ mặt rất bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì.
Ngao Bưu và Mộc Kiếm Bình biến sắc, nhưng người ngoài không để ý.
Từ Thiên Xuyên hỏi:
- Lão gia hỏi bọn thái giám ư? Trong thành Bắc Kinh nhiều lắm, già có,nhỏ có. Cứ ra khỏi cửa là gặp họ.
Lão già hỏi:
- Tại hạ muốn hỏi lão gia dọc đường có gặp gã không, chứ đâu phải nói chuyện trong thành Bắc Kinh?
Từ Thiên Xuyên cười đáp:
- Lão gia ơi ! Lão gia nói thế là không được rồi. Theo luật lệ nhà Ðại Thanh ta thì các vị thái giám hễ ra khỏi thành là phạm vào tử tội, chứ không phải như triều nhà Minh trước. Bọn thái giám thật là oai vệ. Hiện giờ làm gì có tên thái giám nào dám ra khỏi kinh thành một bước?
Lão già "ồ" lên một tiếng rồi hỏi:
- Biết đâu gã không cải trang để ra ngoài?
Từ Thiên Xuyên lắc đầu quày quạy đáp:
- Chẳng ai dám lớn mật thế! Chẳng ai dám lớn mật thế!
Hắn ngừng lại một chút rồi hỏi lại:
- Lão gia tử! Lão gia muốn kiếm tên tiểu thái giám thế nào? Khi bọn tại hạ lên Sơn Tây thăm người nhà xong trở về kinh đô nghe ngóng giúp lão gia, gọi là làm duyên gặp gỡ giữa đường.
Lão già kia hắng giọng một tiếng rồi đáp :
- Ða tạ Hứa lão gia ! Tại hạ không hiểu có sống lâu được đến thế chăng?
Ðoạn lão nhắm mắt không nói nữa.
Từ Thiên Xuyên tự hỏi:
- Lão nghe ngóng tên tiểu thái giám 15 , 16 tuổi phải chăng là Vi hương chủ? Bọn này đã chẳng phải là người Thiên Ðịa Hội, cũng không ở trong Mộc vương phủ thì mười phần có đến tám, chín là bất thiện với mình. Ta phải dò la cho biết rõ mới được . Lão không dây với ta, nhưng ta cần dây với lão.
Hắn nghĩ vậy liền gợi chuyện:
- Lão gia tử. Trong thành Bắc Kinh có vị tiểu thái giám tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Chắc lão gia tử cũng đã được văn danh. Ðó là tên thái giám đã cắt đầu Ngao Bái lập nên công lớn.
Lão già giương mắt lên hỏi:
- Ồ! Phải chăng vị thái giám đó là Tiểu Quế Tử, Quế công công?
Từ Thiên Xuyên đáp:
- Không phải y thì còn ai vào đấy? Y là một nhân vầt có đởm lược lại đầy lòng dũng cảm. Võ nghệ y rất cao cường, tưởng ít người bì kịp.
Lão già kia hỏi:
- Tướng mục vị thái giám kia thế nào? Lão gia đã gặp mặt chưa?
Từ Thiên Xuyên cười đáp :
- Quế công công ngày nào chả đl lại trong thành Bắc Kinh? Người Bắc Kính chẳng mấy ai là không biết y. Quế công công là một chú bé đen đủi mà béo mập . Tại hạ tưởng y đến 18 , 19 tuổi chứ không tin là 15 , 16 tuổi.
Phương Di bóp mạnh tay Vi Tiểu Bảo một cái. Mộc Kiếm Bình cũng khẽ huých khuỷu tay vào sau lưng gã. Mấy người đều cười thầm.
Vi Tiểu Bảo đang sợ ma sợ quỷ nghe lão già kia hỏi đến mình, trong lòng ngấm ngầm tính toán, quên cả chuyện sợ ma quỷ.
Lão già kia lại hỏi:
- Thế ư? Tại hạ nghe người ta nói thì lại khác hẳn. Quế công công chỉ là một đứa nhỏ 13, 14 tuổi mà xảo quyệt cơ biến phi thường. E rằng gã giống cháu ngoại của lão gia đến mấy phần. Ha ha. .. !
Lão nói rồi quay sang ngó Vi Tiểu Bảo.
Lưu Nhất Chu đột nhiên xen vào :
- Tại hạ cũng nghe nói Tiểu Quế Tử là một thằng nhỏ đê hèn vô liêm sỉ, ưa dùng thuốc mê. Gã đã sử dụng thuốc mê đánh ngã Ngao Bái trước rồi mới giết hắn. Nếu không thì tên tiểu tặc đó đã nhát gan lại sợ bọn ma quỷ làm sao mà giết được Ngao Bái?
Hắn quay lại ngó Vi Tiểu Bảo cười hề hề hỏi: "Có phải thế không, biểu đệ?"
Ngô Lập Thân tức quá xoay tay tát vào mặt Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu vội cúi xuống tránh khỏi cái bạt tai rồi vung chân trái đứng ngay dậy.
Ngô Lập Thân lại xoay tay phóng chưởng ra chiêu "Tần Quynh hoán giản" .
Lưu Nhất Chu vừa né tránh vừa bằng mình theo nửa chiêu "Kiều thiên tử" tiếp đến chiêu "Kim mã tê phong" đều là chiêu thức trong Mộc gia quyền.
Một bên vội đánh, một bên vội tránh, bất giác đã thi triển quyền pháp của bản môn.
Lão già họ Chương đứng dậy cười nói:
- Hay lắm . Các vị hoá trang giỏỉ thiệt !
Lão vừa đứng dậy, mười mấy tên thủ hạ cũng đứng lên theo nhảy xổ lại.
Ngô Lập Thân rút thanh đoản đao trong bọc ra. Lão vung đao qua mé tả chém ngã một hán tử. Tiếp theo lão đưa đoản đao sang mé hữu. Lại một hán tử nữa bị trúng đao vào cổ họng .
Lão già kia thò tay vào sau lưng rút ra một cặp phán quan bút .
Cặp bút xát vào nhau bật lên tiếng lách cách khiến người nghe nhức răng tê gân rất khó chịu.
Lão già họ Chương vung cặp bút tay trái điểm vào cổ họng Ngô Lập Thân, tay mặt phóng tới trước ngực Từ Thiên Xuyên. Một mình lão tấn công hai người mà thân thủ rất linh động thần tốc.
Từ Thiên Xuyên lạng người sang mé hữu. Tay trái hắn nhằm chụp vào một mắt một đại hán.
Ðại hán này ngửa người về phía sau. Thanh đơn đao trong tay gã bị Từ Thiên Xuyên đoạt mất.
Sau lưng gã đau nhói lên. Chính thanh đao của gã đã đâm vào bụng.
Từ Thiên Xuyên đoạt được đơn dao lại giết hai người liền.
Bên kia Ngao Bưu cũng đã cùng người động thủ.
Lưu Nhất Chu ngần ngừ một chút rồi cởi nhuyễn tiên xông ra chiến đấu.
Bên đối phương tuy đông người, nhưng ngoài một mình lão già đang chiến đấu ngang mức với Ngô Lập Thân, còn toàn hạng tầm thường không chống nổi đối thủ.
Vi Tiểu Bảo thấy bên mình chiếm phần tiện nghi, liền tự nhủ:
- Chỉ cốt đừng đụng vào lão gia, còn ngoài ra cũng có thể đối chọi được một lúc với họ.
Gã rút truỷ thủ cầm tay toan xông ra.
Phương Di giữ gã lại nói:
- Bên mình nhất định thắng rồi, ngươi bất tất phải trợ lực .
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Ta cũng biết nhất định thắng mới xông ra, chứ bên mình thua thì chỉ có đường chạy trốn.
Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên! Lão già kia lại cọ xát cặp phán quan bút vào nhau.
Bọn thủ hạ của lão vội kéo đến phía sau lão, bày thành một thế trận rất mau chóng.
Bọn hán tử chỉ cần bước chuyền đi một chút là lập xong phương vị. Mười mấy người xúm xít vào một chỗ mà cũng không đụng phải nhau.
Diễn biến này tỏ ra bình nhật chúng đã luyện tập rất thành thuộc . Nguyên một vụ lập trận chúng đã tốn rất nhiều công phu.
Từ Thiên Xuyên và Ngô Lập Thân đều kinh hãi nhảy lùi một bước.
Ngao Bưu cậy mạnh xông vào. Ðột nhiên bốn thanh đao từ trong trận nhất tề phóng ra. Hai thanh chém trên vai, hai thanh quét dưới chân, phối hợp với nhau xảo diệu vô cùng . Trung gian hai ngọn thương gạt đao của gã chém tới
Ngao Bưu rú lên một tiếng:
- Úi chao !
Bả vai gã bị trúng một đao .
Ngô Lập