Trừng Quang phương trượng hỏi:
- Ngươi đi mời Hoàng Phố tiên sinh vào đây. Chúng ta có điều muốn thỉnh giáo.
Vi Tiểu Bảo xen vào :
- Hoàng Phủ Các là người giảo hoạt, e rằng không hỏi được chuyện gì ở nơi hắn. Chúng ta hãy hỏi vị đại Lạt Ma trước hay hơn.
Trừng Quang đáp :
- Phải rồi! Phải rồi ! Thế mà bần tăng không nghĩ ra.
Nhà sư kia chạy đi một lúc đã thấy hai tăng nhân khiêng Ba Nhan vào điện.
Hai tăng nhân này căm phẫn Ba Nhan đã giết mấy nhà sư ở chùa mình liền quăng mạnh xuống đất.
Trừng Quang nói:
- Trời ơi! Sao các ngươi lại đối đãi với đại Lạt Ma khiếm lễ như vậy?
Hai tăng nhân vâng dạ cho xuôi chuyện rồi trở gót lui ra.
Vi Tiểu Bảo tay trái cầm chiếc ghế ngồi, tay mặt dùng lưỡi đao truỷ thủ cắt chân ghế.
Lưỡi truỷ thủ này sắc bén vô cùng! Vi Tiểu Bảo cắt chân ghế như thái trái cây thành từng miếng dầy một, hai phân.
Trừng Quang phương trượng giương mắt lên nhm gã. Lão không hiểu gã làm như vậy là có dụng ý gì. .
Vi Tiểu Bảo quăng chiếc ghế xuống tiến lại trước mặt Ba Nhan. Tay trái gã nắm đầu lão, tay mặt cầm trủy thủ khẽ chỉ vào mấy chỗ thủ thế của gã cũng như cắt chân ghế vừa rồi.
Ba Nhan hốt hoảng la lên :
- Không được rồi !
Trừng Quang cũng la lên:
- Chớ làm thế!
Vi Tiểu Bảo tức giận hỏi Ba Nhan:
- Sao lại không được? Ta biết những vị đại Lạt Ma phái Mật tông ở Tây Tạng đều luyện môn Thiết đầu công để cho đầu cứng như sắt, đao thương chém không vào. Hồi ở Bắc KInh, chỉnh ta đã dùng lưỡi đao này chém vào đầu một tên đại Lạt Ma mà chém hàng nửa ngày đầu hắn vẫn y nguyên không sây sát một chút. Ðại Lạt Ma ! Lão là của thật hay đeo chiêu bài giả mạo? Nếu không để ta thử coi thì làm sao mà biết được?
Song Nhi toét miệng nủm cười ra chiều rất khoan khoái.
Ba Nhan vội đáp :
- Tại hạ chưa từng luyện môn Thiết đầu công đó, công tử chỉ chém một nhát là tại hạ chết ngay.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chưa chắc đã chết. Nếu chém sâu hai, ba tấc thì chẳng việc gì đến tánh mạng? Ðại Lạt Ma ! Tại hạ hãy hớt một lớp mỏng trên đầu lão hễ nhìn thấy óc là thôi.
Tại hạ nghe người ta bảo :
- Ai nói thật thì chất óc bất động. Còn kẻ nào nói dối, chất óc như bị đun nóng chảy ra thành được. Tại hạ có điều muốn hỏi đại Lạt Ma, cần phải hớt đi một lớp để coi chất óc cho biết lão là người thành thật hay chuyên môn giả dối.
Ba Nhan vội đáp :
- Ðừng chém! Ðừng chém! Bản Lạt Ma nhất định nói thật .
Vi Tiểu Bảo lại sờ đầu lão hỏi:
- Lão nói thật hay nói dối thì ta làm sao mà biết được?
Ba Nhan đáp:
- Nếu bản Lạt Ma nói dối, công tử sẽ cắt đầu cũng chưa muộn.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Ðược rồi! Ta thử hỏi lão :
- Ai bảo lão đến chùa Thanh Lương?
Ba Nhan đáp :
- Chính là Thắng La Ðà, một vị đại Lạt Ma ở viện Chân Dung của đức Bồ Tát đã phái bản Lạt Ma tới đây.
Trừng Quang hỏi:
- A Di Ðà Phật ! Những chùa xanh ở Ngũ Ðài Sơn vốn không thù oán gì với chùa vàng mà sao đại Lạt Ma tuyệt đỉnh kia lại phái đại Lạt Ma tới đây quấy rối?
Ba Nhan đáp:
- Tiểu Lạt Ma không phải đến đây quấy rối. Thắng La Ðà sư huynh sai tiểu Lạt Ma tới đây để kiếm một nhà sư ngoài bốn mươi tuổi vì y đã lấy cắp bảo kinh của đức Phật sống rồi đến ẩn trong chùa Thanh Lương nên phải tìm cho bằng được y.
Trừng Quang hỏi:
- A Di Ðà Phật . Làm gì có chuyện đó?
Vi Tiểu Bảo giơ đao truỷ thủ lên quát :
- Lão nói dối. Ta phải bổ đầu để coi óc lão.
Ba Nhan la lên:
- Không có. Tiểu Lạt Ma không nói dối. Công tử không tin thì đi hỏi Thắng La Ðà sư huynh sẽ rõ. Sư huynh còn bảo bọn tiểu Lạt Ma giả vờ phao ngôn là bị mất một tên tiểu Lạt Ma, thực tình chỉ cốt tìm kiếm được nhà sư đứng tuổi kia. Hoàng Phủ tiên sinh nhận biết nhà sư đó, nên mời tiên sinh cùng đi kiếm người. Thắng La Ðà sư huynh căn dặn bọn tại hạ: nhà sư kia lấy cắp pho bí kinh của Mật tông là chuyện tày đình, chứ không phải tầm thường.
Nếu tại hạ bắt được nhà sư đó là lập được đại công. Khi trở về nhất định đức Phật sống sẽ trọng thưởng.
Vi Tiểu Bảo thấy Ba Nhan lộ vẻ thành thực, chứ không có điều trá nguỵ, gã nghĩ ngay đến vì lão ngu muội, người ta không để lão biết rõ đó là Thuận Trị Hoàng đế.
Gã liền thò tay vào bọc lấy phong thư bằng Tạng văn mà Song Nhi đã bắt được của bọn Lạt Ma ở dọc đường. Gã mở thơ ra hỏi:
- Lão thử đọc bức thư này cho ta nghe thử coi trong thơ viết chuyện gì?
Ba Nhan vội đáp :
- Dạ dạ !
Lão cầm lấy thơ đọc lý la lý lô một hồi. .
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Phải rồi ! Lão đọc Tạng văn thông lắm .
Rồi gã trỏ vào Trừng Quang nói tiếp :
- Phương trượng đại sư đây không hiểu Tạng văn, vậy lão dịch thơ này ra tiếng Hán cho phương trượng nghe.
Ba Nhan đáp:
- Trong thơ này nói: Vị... đại nhân vật đó... đúng là ở chùa Thanh Lương trên Ngũ Ðài Sơn. Gần đây có tin... bọn Thần long giáo cũng đến mời y. Vậy chúng ta phải... hạ thủ trước mới được.
Vi Tiểu Bảo nghe Ba Nhan nhắc đến ba chữ Thần long giáo , gã biết là lão nói thật, liền hỏi tiếp:
- Trong thơ còn nói gì nữa?
Ba Nhan đáp:
- Trong thơ nói thêm việc lên chùa Thanh Lương mời đại nhân vật này chẳng có gì khó khăn mà điều đáng sợ là Thần long giáo hay tin tất đến cướp đoạt, nên. .. Thắng La Ðà sư huynh yêu cầu Ðạt Hoà Nhĩ sư huynh ở Bắc Kinh gấp rút phái nhiều cao thủ tới viện trợ.
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
Ba Nhan đáp:
- Hết rồi. Phía dưới chẳng còn chữ nào nữa.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hoàng Phủ Các là nhân vật như thế nào?
Ba Nhan đáp:
- Y cũng là một tay trợ thủ nhận lời mời của Thắng La Ðà sư huynh và mới tới đêm qua.
Vi Tiểu Bảo gật đấu rồi nhìn Trừng Quang nói:
- Phương trượng ! Tại hạ muốn thẩm vấn phương trượng chùa Phật Quang.
Nếu đại sư không tiện có mặt ở đây thì xin ra ngoài cửa sổ mà nghe.
Trừng Quang đáp :
- Hay lắm! Hay lắm! . .
Lão sai người đưa Ba Nhan ra ngoài và đem Tâm Khê vào, rồi lão trở về thiền phòng chứ không đứng ngoài cửa sổ nghe ngóng.
Tâm Khê vừa vào phòng đã tươi cười nói:
- Hai vị tiểu thí chủ hãy còn nhỏ tuổi mà võ nghệ siêu quần. Lão tăng dĩ nhiên chưa từng thấy người nào như vậy mà còn chưa được nghe ai nói tới trường hợp này. Các vị quả là những trang thiếu niên hào kiệt. Thế mà lão tăng không biết, thật là có lỗi.
Vi Tiểu Bảo mắng liền:
- Con bà nó ! Không ai thèm nghe lời phỉnh nịnh của lão đâu.
Gã vung chân đá vào đít nhà sư một cước.
Tâm Khê tuy đau đớn nhưng vẫn tươi cười:
- Phải lắm! Phải lắm! Những bậc anh hùng hào kiệt chân chính quyết không ưa lời nịnh hót.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Ai đã phái lão đến chùa Thanh Lương hành động điên khùng?
Tâm Khê đáp:
- Thí chủ đã hỏi, lão tăng không dấu giếm. Thắng La Ðà đại Lạt Ma ở viện Chân Dung của đức Bồ Tát phái người đưa đến cho bần tăng hai trăm lạng bạc yêu cầu bần tăng đi với sư đệ y là Ba Nhan tới chùa Thanh Lương để kiếm... một người. Lão tăng nghĩ rằng phải có công mới được hưởng lộc, đành đi với y một chuyến.
Vi Tiểu Bảo lại đá lão một cước nữa rồi quát mắng:
- Sao lão dám nói nhăng nói càn để lừa gạt ta? Biết điều thì nói cho thực !
Tâm Khê đáp:
- Dạ dạ ! Lão tăng xin nói thật là đại Lạt Ma đã đưa đến cho ba trăm lạng bạc.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Không đúng. Hiển nhiên là một ngàn lạng.
Tâm Khê nói:
- Thực tình thì chỉ có năm trăm lạng, nếu thêm một lạng nữa lão tăng không phải là giống người.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Tên Hoàng Phủ Các đó là hạng người nào? .
Tâm Khê đáp:
- Hắn là mống hạ lưu vô sỉ chứ chẳng phải hạng người tử tế. Tên quỷ Lạt Ma Ba Nhan rước hắn đến. Thí chủ tha cho lão tăng rồi lão tăng lập tức đưa hắn lên huyện để quan sai trừng trị hắn cho bõ ghét. Chùa Thanh Lương là nơi thanh tịnh ờ cửa Phật, khi nào để cho hắn đến làm càn làm bậy? Tiểu thí chủ! Mấy mạng người chết oan cùng mấy xác Lạt Ma, chúng ta đổ cả lên đầu hắn.
Vi Tiểu Bảo sa sầm nét mặt hỏi:
- Hiển nhiên chỉnh lão đã giết họ sao lại đổ tội cho kẻ khác?
Tâm Khê năn nỉ:
- Hảo tiểu gia ! Xin tiểu gia dung tha cho lão tăng.
Vi Tiểu Bảo kêu người đưa Tâm Khê ra ngoài và khiêng Hoàng Phủ Các vào thẩm vấn.
Hoàng Phủ Các là con người rất quật cường.
Vi Tiểu Bảo hỏi mà hắn không trả lời một câu nào.
Song Nhi liền điểm vào huyệt Thiên khoát khiến cho Hoàng Phủ Các phát ngứa ngáy không sao chịu nổi, lớn tiếng rên la kêu gọi. Thế mà Vi Tiểu Bảo vẫn chẳng tra hỏi được câu gì.
Hắn chỉ nói:
- Mi có giỏi thì vung đao chém chết lão gia đi cho rồi. Mi hành hạ người ta trong hoàn cảnh này thì đâu phải là bậc anh hùng hảo hán?
Vi Tiểu Bảo chẳng những không tức giận mà còn kính trọng Hoàng Phủ Các đáng mặt nam tử hán. Gã đáp :
- Ðược lắm ! Chúng ta không hành hạ ngươi nữa.
Ðoạn bảo Song Nhi giải khai huyệt đạo Thiên khoát cho hắn.
Gã cũng không hỏi gì nữa, sai người khiêng Hoàng Phủ Các ra ngoài rồi mời Trừng Quang phương trượng vào nói:
- Vụ này kết quả ra sao khó mà lường được, tưởng chúng ta phải thương lượng cùng đại nhân vật đó.
Trừng Quang lắc đầu đáp :
- Y đã nhất định không tiếp người ngoài.
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
- Sao lại không tiếp người ngoài? Vừa rổi y đã chạm trán người ngoài đó thôi? Nếu chúng ta không can thiệp há chẳng để kẻ khác bắt đi rồi? Chỉ vài ngày nữa là đại Lạt Ma ở Bắc Kinh lại phái người tới, ngoài ra còn Thần long giáo còn khỉ gì nữa, khi đó dù chúng ta có ra sức giúp y cũng chẳng thể địch nổi số đông .
Trừng Quang nói:
- Thí chủ nói phải lắm!
Vi Tiểu Bảo nói:
- Phương trượng cho y hay là tình thế rất cấp bách, nếu không cùng nhau thương lượng tìm biện pháp giải quyết là không xong đâu.
Trừng Quang nói:
- Lão tăng đã hứa lời trong chùa này không ai chuyện trò với y, cả lão tăng cũng vậy.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ðược rồi. Tại hạ không phải là nhà sư trong chùa, có thể đến nói với y được.
Trừng Quang vội đáp :
- Không được ! Không được ! Tiểu thí chủ mà vào tăng phòng thì sư đệ Mãng hoà thượng Hành Ðiên sẽ vung chử đánh chết ngay.
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Lão không đánh chết được tại hạ đâu.
Trừng Quang quay lại nhìn Song Nhi nói:
- Dù thí chủ có sai vị thư đồng điểm ngã Hành Ðiên thì Hành Si cũng không nói gì thí chủ đâu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Hành Si ư? Pháp hiệu nhân vật đó là Hành Si hay sao?
Trừng Quang đáp :
- Phải rồi! Vậy ra thí chủ chưa biết !
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Ðã thế thì tại hạ cũng chẳng có biện pháp nào nữa. Ðáng tiếc cho chùa Thanh Lương là một ngôi cổ tự nổi tiếng mà bị tàn phá vì tay phương trượng.
Trừng Quang mặt buồn rười rượi, hai bàn tay xát vào nhau không ngớt.
Ðột nhiên lão nói:
- Ðể lão tăng đến hỏi Ngọc Lâm sư huynh, may ra có biện pháp nào chăng? . . .
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Ngọc Lâm đại sư là ai vậy?
Trừng Quang đáp:
- Y là