Hồng An Thông mĩm cười hỏi lại :
- Sao lại không phải đại anh hùng ? Bản tòa đặt tên gì cho được bây giờ ? À phải rồi, bản tòa dùng hai ngón tay ấn vào lông mày. Vậy kêu bằng "Trương Sướng họa mi".
Hồng phu nhân cười nói :
- Trương Sướng không phải là anh hùng, vẽ lông mày cho vợ mà bảo là chiêu thức anh hùng càng không được nữa.
Hồng An Thông hỏi :
- Lạc thú chốn khuê phòng còn gì thanh nhã hơn vẽ mày mà phu nhân bảo là không phải anh hùng ư ?
Hồng phu nhân hai má đỏ ửng lắc đầu không nói .
Vi Tiểu Bảo chẳng biết Trương Sướng là ai, gã nghĩ thầm :
- Vẽ lông mày cho vợ chẳng những không anh hùng mà còn có vẻ hèn hạ sợ vợ nữa.
Gã không hiểu Hồng An Thông muốn chơi chữ để đùa giỡn với vợ, liền xen vào :
- Thưa giáo chủ . Chiêu này của giáo chủ tập trung vào cổ địch nhân mà những bậc anh hùng cưỡi ngựa thì thiếu gì . Tỷ như Quan Vân Trường cưỡi ngựa Xích Thố, Tần Thúc Bảo cưỡi ngựa Hoàng Phiếu.
Hồng An Thông cười đáp :
- Phải đấy ! Nhưng con ngựa Xích thố trước là của Lữ Bố, về sau mới đến tay Quan Vân Trường. Tần Quỳnh lại đem con ngựa Hoàng Phiếu bán đi mất. Như vậy đều không hợp cảnh. Ðược rồi . Chiêu này lấy điển tích ở Ðịch Thanh hàng phục long câu. Vậy lấy tên là "Ðịch Thanh hàng câu"
Hồng phu nhân vỗ tay cười nói :
- Hay lắm ! Hay lắm ! Ðịch Thanh ra trận đeo cái mặt nạ bằng đồng xanh khiến cho Phiên binh sợ quá kêu la ầm ỷ , bỏ chạy tán loạn. Dĩ nhiên Ðịch Thanh là một vị anh hùng.
Vi Tiểu Bảo liền diễn thử " Mỹ nhân tam chiêu" và "Anh hùng tam chiêu" .
Chỗ nào thủ pháp hoặc thân pháp không đúng liền được Hồng An Thông cùng Hồng phu nhân chủ điểm và sửa chữa.
Công phu của sáu chiêu này thật là kỳ diệu, dĩ nhiên trong lúc nhất thời Vi Tiểu Bảo không thể học hiểu ngay được, nhưng gã biết đường rèn luyện thì gã cố gắng trong một thời gian sẽ học thuộc.
Hai người dạy xong sáu chiêu này thì trời đã đúng ngọ.
Hồng phu nhân nói :
- Bạch Long sứ . Trong bản giáo người được đích thân giáo chủ truyền dạy công phu ngoài ta ra chỉ có một mình ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Không biết thuộc hạ đã tu hành mấy kiếp mà nay được hưởng phúc khí này ?
Hồng phu nhân đáp :
- Người nên tận trung phục vụ giáo chủ để báo đền ân đức.
Vi Tiểu Bảo vâng lời.
Hồng phu nhân lại nói :
- Bây giờ ngươi hãy thu xếp hành trang để mai cùng Bạn Ðầu Ðà và Lục Cao Hiên xuống thuyền khởi hành, bất tất phải vào đây cáo biệt nữa.
Vi Tiểu Bảo liền nhìn hai người kính cẩn thi lễ rồi trở gót đi ra.
Ðến bên cửa gã quay lại hỏi :
- Thưa phu nhân ! Nếu thuộc hạ sống được tới tám chục tuổi thì khi đó giáo chủ cùng phu nhân mỗi vị lão nhân gia lại truyền cho thuộc hạ ba chiêu được chăng?
Hồng phu nhân ngơ ngác một chút liền hiểu ngay là những lời cầu chúc, bụng bảo dạ :
- Bây giờ mới mười bốn, mười lăm tuổi thì còn hơn sáu chục năm gã mới tới tám mươi tuổi. Nhưng ta cùng giáo chủ thọ ngang Thượng Ðế thì ngoài sáu chục năm nữa ăn thua gì ?
Mụ hể hả đáp :
- Ta nhận lời với ngươi vào ngày sinh nhật ngươi được tám chục tuổi , giáo chủ cùng ta lại truyền thụ cho ngươi mỗi người ba chiêu. Ðến ngày ngươi đủ trăm tuổi vào hàng đại thọ chúng ta lại truyền cho ba chiêu nữa kêu bằng "Lão thọ tinh tam chiêu" , "Lão bà bà tam chiêu" .
Vi Tiểu Bảo nói :
- Không phải thế khi ấy phu nhân vẫn trẻ đẹp như bây giờ, không chừng giáo chủ cùng phu nhân còn trẻ hơn nữa là khác. Vậy hai vị lão nhân gia truyền thụ cho thuộc hạ "Kim đồng tam chiêu" và "Ngọc nữ tam chiêu" .
Hồng An Thông cùng Hồng phu nhân nghe gã nói đều nổi lên tràng cười khanh khách.
Vi Tiểu Bảo vừa ra khỏi đại sảnh đã thấy Uỷ Tôn Giả cùng Lục Cao Hiên ngồi chờ trên tảng đá.
Hai người chờ lâu quá trong lòng rất đỗi kinh nghi, chỉ lo đã xảy ra biến cố gì. Bây gì thấy gã nét mặt hơn hớn đi ra mới yên lòng, muốn hỏi chuyện mà lại không dám.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Giáo chủ cùng phu nhân truyền thụ cho tại hạ mấy môn võ công rất tinh diệu.
Uỷ Tôn Giả và Lục Cao Hiên đồng thanh ca tụng :
- Cung hỷ Bạch Long sứ . Trong bản giáo ngoài phu nhân ra giáo chủ chưa truyền cho ai một chiêu một thức nào.
Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn đắc ý đáp :
- Giáo chủ cũng bảo với tại hạ thế.
Lục Cao Hiên hỏi :
- Bạch Long sứ được giáo chủ sủng ái như vậy thật là kể từ ngày bản giáo sáng lập tới nay chưa ai tốt số đến thế. Giáo chủ truyền cả cách luyện " Ðộc Long dịch cân hoàn " cho Bạch Long sứ rồi chứ ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Cái đó thì chưa. Lục Tiên Sinh có hiểu môn đó không ?
Lục Cao Hiên nói :
- Tại hạ chỉ hiểu sơ qua nhưng còn kém giáo chủ xa lắm.
Ba người về tới Lục gia, Lục Cao Hiên liền đem công quyết truyền cho Vi Tiểu Bảo . Y dạy gã ngồi mỗi ngày nửa giờ để cho linh đan Ðộc long dịch cân hoàn tan vào những huyệt đạo cùng gân cất trong toàn thân. Y dạy gã cả tọa công cùng cách vận động nội tức.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng :
- Ðộc long dịch cân hoàn đã là thứ linh đan rất bổ ích cho thân thể thì Uỷ Tôn Giả cùng Lục Cao Hiên uống vào rồi đáng lý phải lộ vẻ vui mừng mới phải, sao hai lão này lại ra chiều khác lạ ? Hiển nhiên họ đau khổ hơn là vui sướng, khác nào người uống phải chất kịch độc ?
Gã sinh lòng ngờ vực liền nói :
- Một viên thuốc nhỏ xíu mà công hiệu lớn lao như vậy, đáng tiếc là cái tên không được dễ nghe . Hai chữ "Ðộc long" làm cho người ta tưởng làm một thứ độc dược chứ không phải thuốc bổ.
Uỷ Tôn Giả thở dài đáp :
- Là độc dược hay linh đan cũng không qua mắt ai được. Có điều tính mạng của ba người chúng ta hoàn toàn ở trong tay Bạch Long sứ .
Vi Tiểu Bảo kinh hãi hỏi :
- Uỷ Tôn Giả nói thế là nghĩa làm sao ?
Uỷ Tôn Giả nhìn Lục Cao Hiên thấy y gật đầu, liền hỏi lại :
- Bạch Long sứ . Khi người lịch sự thì gọi tại hạ bằng "Uỷ Tôn Giả", mà không lịch sự cũng gọi là Bạn Ðầu Ðà, nhưng tại hạ người vừa cao vừa gầy, hoàn toàn trái ngược với sự thực. Bạch Long sứ có cảm thấy quái lạ không ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phải rồi . Trong lòng tại hạ rất lấy làm kỳ, nhưng tại hạ cho rằng người ta kêu trái ngược như vậy chỉ vì muốn chế diễu Tôn Giả mà thôi. Có điều ai giở giọng trào phúng còn được, nhưng chính giáo chủ cùng phu nhân cũng hô Tôn Giả bằng Bạn Ðầu Ðà thì ra lão nhân gia đùa giỡn với tại hạ.
Uỷ Tôn Giả thở dài nói :
- Tại hạ uống Ðộc Long dịch cân hoàn lần này lần thứ hai, đã từng nếm mùi đau khổ còn hơn chết đi sống lại. Bây giờ nghĩ lại vẫn còn tưởng tượng như mình đã trải qua một cơn ác mộng. Nguyên trước tại hạ vữa lùn vừa mập. Uỷ Tôn Giả hay Bạn Ðầu Ðà chẳng phải nói sai đâu.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- Ủa ! Vậy ra Tôn Giả uống Ðộc long dịch cân hoàn vào rồi biến thành vừa cao vừa gầy hay sao ? Như vậy là tốt lắm chứ ? Bây giờ Tôn Giả tướng mạo đường đường oai phong lẫm liệt. Nếu lại vừa thấp vừa mập nhất định chân tướng không được như ngày nay.
Uỷ Tôn Giả nhăn nhó cười nói :
- Bạch Long sứ nói vậy cũng đúng, nhưng Bạch Long sứ thử tưởng tượng một người vừa thấp lùn vừa béo mập mà trong vòng ba tháng kéo dài ra đến ba thước. Toàn thân da thịt máu chảy đầm đìa thì tình trạng này khó chịu hay dễ chịu ? Nếu không vận khí được lưu thông thì phải trở về Thần Long đảo, giáo chủ đại phát từ bi ban cho thuốc giải, nhưng tại hạ sợ rằng còn dài thêm ba thước nữa.
Vi Tiểu Bảo kinh hãi la lên :
- Thế thì ba người chúng ta uống thuốc này vào đều dài thêm ra ba thước hay sao ? Lục Tiên Sinh cùng tại hạ thì còn coi được, nhưng Tôn Giả mà còn dài ra thêm ba thước nữa thì không khỏi..cao quá !
Uỷ Tôn Giả đáp :
- Ðộc Long dịch cân hoàn rất công hiệu , ai uống vào chỉ trong một năm là cảm thấy thân thể cường kiện, gia tăng công lực, song ngoài một năm hết hạn mà không uống thuốc giải thì chất độc mãnh liệt phát tác và hành hạ cực kỳ khổ sở, không nhất định chất thuốc đều kéo con người dài ra, tỷ như tệ sư ca Cao Tôn Giả, người đang cao lại biến thành thấp lùn.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Tôn Giả đang thấp biến thành cao, Cao Tôn Giả đang cao biến thành thấp. Như vậy hai người chỉ đổi danh tự cũng là hòa cả làng, có mất mát gì đâu ?
Uỷ Tôn Giả vẻ mặt hơi tức giận đáp :
- Không được . . .
Vi Tiểu Bảo vội xin lỗi :
- Uỷ Tôn Giả . Tại hạ có điều thất thố, xin Tôn Giả miễn trách cho.
Uỷ Tôn Giả nói :
- Hiện nay Bạch Long sứ chấp chưởng Ngũ Long lệnh mà tại hạ chỉ là tên bộ thuộc thì dù Bạch Long sứ có đánh mắng tại hạ cũng không dám phản kháng . Vả lại câu nói đó không phải Bạch Long sứ có ý chế diễu.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Giữa tệ huynh với tại hạ cũng chẳng có điều gì giống nhau : Về võ công cũng như về tính nết, về tư cách cũng như về tướng mạo và thanh âm , hai người một cao một thấp cũng khác hẳn nhau, không thể Uỷ Tôn Giả biến thành Cao Tôn Giả, hay Cao Tôn Giả thành Uỷ Tôn Giả .
Vi Tiểu Bảo gậy đầu nói :
- Té ra là thế .
Uỷ Tôn Giả nói :
- Năm năm trước, giáo chủ sai tại hạ cùng tệ sư ca đi làm một việc, nhưng công cán này khó quá, lúc hoàn thành sứ mạng đã quá kỳ hạn ba ngày. Hai người xuống thuyền về đảo ngay mà ở trong thuyền đã bị chất độc phát tác làm cho đau đớn không bút nào tả xiết . Tệ sư ca tính nóng như lửa cơ hồ phát điên. Y vung cước đá gãy cột buồm, con thuyền lênh đênh trên biển cả hết ngày này qua ngày khác. Tại hạ mỗi này một cao thêm, còn tệ sư ca mỗi ngày một thấp lùn.
Uỷ Tôn Giả thở dài nói tiếp :
- Tình trạng phiêu lưu này kéo dài đến hơn hai tháng, bọn tại hạ yên trí là không thể sống được. Sau trên thuyền lương thực hết sạch, tệ sư ca phải giết bọn thủy thủ ăn thịt dần .
Lão giương mắt nhìn ra chân trời nói tiếp :
- May sao trời còn thương. Anh em tại hạ gặp một con thuyền khác cứu thoát nạn. Bọn tại hạ bắt buộc con thuyền đó trở về đảo Thần Long lập tức.
Giáo chủ thấy bọn tại hạ làm tròn sứ mạng mà không phải cố ý chần chờ nên không bắt tội và ban cho thuốc giải. Hai cái mạng này coi như được tái sinh.
Nét mặt Vi Tiểu Bảo lúc xanh rờn, lúc lợt lạt. Gã càng nghe Uỷ Tôn Giả kể chuyên lại càng khiếp sợ.
Vi Tiểu Bảo quay lại ngó Lục Cao Hiên thấy lão tỏ vẻ trịnh trọng thì biết lão không nói dối, liền hỏi :
- Nếu vậy thì trong vòng một năm chúng ta nhất định phải lấy được tám pho Tứ thập nhị chương kinh đem về Thần Long đảo hay sao.
Lục Cao Hiên đáp :
- Nếu lấy được cả tám bộ thì còn nói gì nữa ? Nhưng chuyện này đâu phải việc dễ dàng ? Chúng ta chỉ mong lấy được một vài bộ và trở về kịp thời,