Ngày mùa thu vốn khô ráo lại thêm gió thổi nên lửa càng lan càng nhanh.
Rèm che cũng bắt lửa khiến đám cháy càng lớn, đại điện nhanh chóng bị đốt đến rung động, khói đặc như mây đen cuồn cuộn phun ra. Hơi nóng khắp nơi, hong nóng bỏng những người ở bên ngoài. Không trung vốn đã tối dần nay lại bị lửa chiếu sáng rực, mùi khói gay mũi tỏa ra khắp nơi. Mọi người sợ bị lửa đốt nên không còn tâm chiến đấu nữa. Bọn họ vừa đánh vừa lui xuống bậc thang tránh lửa.
Văn Nhất Minh đứng trước điện nhìn dòng người điên cuồng chạy qua va vào người mình. Mắt thấy gia nghiệp trăm năm sắp bị đốt thành tro, sắc mặt ông ta khó coi đến dọa người, miệng rống lên: “Mau dập lửa!”
Đám con cháu của Vạn Mai Sơn Trang nghe thấy thế thì một ít vẫn tiếp tục hỗn chiến với Chiêu Nguyệt Giáo, còn lại đều nhanh chóng múc nước dập lửa. Chưởng môn phái Nga Mi tuy có phê bình kín đáo với hành vi của cha con Văn gia nhưng cũng biết nếu mặc kệ lửa cháy thì cả tòa sơn trang sẽ bị cuốn trong biển lửa. Vì thế bà ta cũng lệnh cho đệ tử chạy tới phụ múc nước từ hồ và suối quanh đó để cùng Vạn Mai Sơn Trang dập lửa.
Bình Hạ xuất thân trong quân doanh nên lập trường khác mọi người. Hắn thấy tình huống nhanh chóng mất khống chế thì lập tức chọn ra vài thuộc hạ trầm ổn của phủ Đô Úy cùng chỉ huy binh sĩ đi dập lửa. Bản thân hắn thì rút kiếm dẫm lên hàng rào đá bay lên lên mái hiên đuổi theo Bình Dục và Kim Như Khuê.
Lúc này Hồng Chấn Đình và mấy người Bạch trưởng lão, Liễu phó bang chủ thấy thế thì cũng vội rút vũ khí ra nhảy lên nóc nhà nhìn chuẩn hướng và đuổi theo. Bọn họ biết tên ma đầu kia lợi hại nên cũng muốn thay Bình Dục giải vây. Lý Do Kiệm tuy vừa ăn một chưởng nhưng vì tránh né kịp nên chưa bị thương nặng. Hắn được đệ tử của Hình Ý Tông vây quanh, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Tần Dũng, muốn nói lại thôi.
Tần Dũng và Tần Yến Thù sợ lửa bén đến chỗ Phó Lan Nha lại thấy sắc mặt Lý Do Kiệm cũng không phải quá kém nên cũng không rảnh lo cho hắn. Ở giữa còn có rất nhiều người chen vào, hai chị em Tần gia chỉ vội vàng nói: “Chúng ta tách ra rồi hội họp sau,” sau đó che chở Phó Lan Nha theo dòng người đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa đi được vài bước Lý Du đã mang theo mấy người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đuổi theo. Hắn ngăn chị em Tần gia lại nói: “Chỗ này lửa quá lớn sợ sẽ bị thương đến Phó tiểu thư. Chúng ta mau tránh đi chỗ khác đã.”
Trong lòng Phó Lan Nha biết Bình Dục tin tưởng Lý Du nhất, Lý Du cũng sẽ không tùy ý để người của Tần Môn đưa mình đi chỗ khác vì thế nàng cũng dừng bước gật đầu chào: “Lý tướng quân.”
Tần Yến Thù thấy thái độ của Phó Lan Nha cực kỳ rõ ràng thì sắc mặt lập tức ảm đạm. Từ đầu tới cuối nàng chưa từng cho hắn nửa điểm hy vọng.
Tần Dũng ở bên kia lại ung dung đáp: “Tùy Lý tướng quân sắp xếp.”
Phó Lan Nha nôn nóng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, thấy bóng đêm đã bao trùm khắp nơi lại chẳng thấy bóng dáng Bình Dục và Kim Như Khuê đâu thì không biết bọn họ đã đánh đến chỗ nào rồi. Lòng nàng nóng như lửa đốt. Nhớ đến vừa rồi tên ma đầu kia hình như cho Bình dục hít cái gì đó nên tim nàng như bị treo lên không sao ổn định được. Nàng sờ sờ bao thuốc giải độc trong tay áo, trong đó còn ba viên. Không biết thuốc này có giải được độc của Kim Như Khuê không, mà nàng cũng không biết làm cách nào đưa nó cho Bình Dục được.
Nàng đang muốn nhờ Lý Du nghĩ cách thì đã nghe thấy trong không trung vang lên tiếng nổ lớn, giống như có thứ gì bị lửa thiêu cháy rồi đổ xuống. Đám người tụ tập trước điện bị tiếng nổ này dọa sợ, lập tức như thủy triều tràn xuống. Mấy người Tần Dũng cũng suýt bị đám đông này va ngã. Lý Du không muốn Bình Dục phải lo lắng nên lập tức quát: “Đi!”
Hắn che chở Phó Lan Nha chạy về rừng mai phía sau.
Vạn Mai Sơn Trang dựa lưng vào rừng mai, từ trên nhìn xuống là thành Kim Lăng. Xung quanh sơn trang là suối nước bao quanh, ngoài lầu các thì có mấy ngàn cây mai chạy dọc theo dòng suối tới tận chỗ xa. Sơn trang này không xây tường cao khắp nơi như những sơn trang khác, trừ mỗi chỗ vào cửa chính. Tổ tiên Văn gia vì muốn thưởng thức cảnh đẹp xung quanh núi nên chỉ đặt bẫy và cơ quan theo tam nguyên tích số.
Vì có rừng mai làm lá chắn nên sơn trang và cảnh vật xung quanh coi như hòa làm một, quanh năm xanh um tươi tốt, mênh mông vô bờ. Nhưng cũng vì thế này mà một khi lửa bốc lên thì cả ngọn núi lập tức bắt lửa.
Mấy người Lý Du và Tần Dũng từng nghiên cứu kỹ địa hình nơi này trước khi tham dự võ lâm đại hội. Bọn họ biết cách chủ điện không xa có một tòa thiên điện, và sau đó đương nhiên có rừng mai. Mà bên cạnh rừng mai sẽ là dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, cực kỳ tiện cho việc chống hỏa.
Bọn họ lướt qua đám đông đi vào trong rừng thì quả nhiên thấy trong đó rất thanh tĩnh, khác hẳn với cảnh ầm ĩ rung trời ngoài chủ điện. Vì lúc này chưa tới mùa nên rừng mai còn chưa có mấy người tới thăm, cảnh vật hoang sơ, có không ít đèn lồng được treo lên. Ánh đèn loang lổ, sáng ngời lại trống trải, đẹp không khác gì ban ngày.
“Nghỉ ở đây một lát đã.” Lý Du lau mồ hôi rồi nói với Phó Lan Nha.
Lửa còn chưa lan tới trong rừng, Chiêu Nguyệt Giáo cũng tạm thời chưa đuổi theo. Mọi người đánh nhau nửa ngày đã mệt mỏi nên nhân lúc này cả đám thay nhau điều tức.
Lý Du không thấy Bình Dục đâu thì cũng sốt ruột nhưng hắn biết sốt ruột cũng chẳng thể làm gì còn không bằng toàn tâm toàn ý bảo vệ Phó tiểu thư miễn cho cả hai đầu đều lỡ dở. Tần Yến Thù sợ người của Chiêu Nguyệt Giáo tới nên đang muốn lệnh cho đệ tử Tần Môn canh cửa rừng. Ai ngờ hắn lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến cạnh dòng suối.
Vừa quay qua hắn đã thấy đám hộ pháp của Chiêu Nguyệt Giáo mang theo mười mấy giáo đồ bao quanh bìa rừng. Có thể thấy đám người này nhận lệnh của Kim Như Khuê nên đã nhanh chóng rời chiến trường, không lãng phí thời gian tranh đấu với môn phái khác mà chỉ toàn tâm toàn ý bắt Phó Lan Nha.
Lý Du dựng mày mắng: “Còn dám cắn không nhả.” Hắn vung kiếm tấn công nữ tử mặc đồ màu hồng đứng gần nhất.
Tần Dũng và Tần Yến Thù cũng lập tức chia làm hai đường ngăn đám giáo đồ Chiêu Nguyệt Giáo. Lúc so chiêu hai người còn không quên gọi đám đệ tử Tần Môn tới trợ giúp. Nhưng Vạn Mai Sơn Trang vốn cực lớn, hơn nữa vì hỏa hoạn nên mọi người sớm tan tác khắp nơi. Đến lúc này mọi người hoặc đang cùng Vạn Mai Sơn Trang dập lửa hoặc đã tự tránh đến chỗ an toàn. Còn mấy người Hồng Chấn Đình thì đã đuổi theo Bình Dục và Kim Như Khuê không thấy bóng dáng đâu. Trong lúc nhất thời không có mấy người đuổi được tới rừng mai.
Phó Lan Nha đứng ở bên dòng suối khẩn trương nhìn mấy hộ pháp ở cách mình vài bước chân. Tuy có mấy người Lý Du và Tần Yến Thù nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an. Nàng ngẩn ra, nhớ tới hoàn cảnh lúc nãy thì không nhịn được nhìn xung quanh và phát hiện ra cây rừng phía đối diện dòng suối có chút cổ quái. Lòng nàng rung lên, nhìn chằm chằm đám cây rừng, càng nhìn càng thấy góc độ và vị trí của mấy cái cây giống như bị người ta cố ý sắp xếp.
Đang nhìn đến xuất thần thì nàng chợt nghe thấy không xa cạnh đó truyền đến tiếng hét. Nàng lo sợ quay đầu thì vừa lúc thấy giữa không trung ở xa xa có mấy người đang bay tới, tốc độ không khác gì mũi tên. Từ tướng mạo và thân hình của người đi đầu thì thấy giống Bình Dục.
Càng đến gần mặt mấy người kia càng rõ nhờ ánh đèn lồng. Phó Lan Nha nôn nóng tập trung nhìn sau đó tim run lên. Nàng chỉ thấy mặt Bình Dục ửng hồng, biểu tình mơ hồ lộ ra thống khổ giống như đang nhẫn nại nhịn cái gì đó. Phía sau hắn đúng là Kim Như Khuê, chỉ trong nửa chén trà ngắn ngủi mà tên kia giống như phát rồ, đôi mắt đỏ đậm, tóc đen xõa tung trên vai. Hắn dang tay đón gió, giống như một kẻ điên.
Hắn đuổi sát phía sau Bình Dục, giống như không thể bắt được đối phương thì hắn tuyệt đối không chịu bỏ qua. Bình Dục vất vả vòng quanh ngọn cây tránh trái tránh phải, liều mạng tránh né truy đuổi. Đằng sau hai người là Hồng Chấn Đình và Bình Hạ cũng đuổi theo sát nút nhưng vì tốc độ của hai kẻ đằng trước quá nhanh nên trước sau bọn họ vẫn có khoảng cách.
Đám người Bạch trưởng lão thì hoàn toàn không thấy đâu nữa, không biết là do khinh công kém hơn nên bị tụt lại hay vì bận ứng phó với giáo đồ của Chiêu Nguyệt Giáo.
Phó Lan Nha thấy tình trạng của Bình Dục không đúng thì chỉ nghĩ hắn bị độc phát, tim cũng vì thế mà đập thình thịch. Nàng vội lấy thuốc giải ra nắm chặt trong tay chỉ chờ hắn đến gần là đưa cho hắn.
Bình Dục đến rừng mai thì vội vàng hạ xuống, lại thấy Phó Lan Nha lẻ loi đứng một mình bên dòng suối nên hắn cắn chặt răng lao xuống vươn một tay ôm nàng vào ngực rồi lướt qua dòng suối chạy vào cánh rừng bên cạnh.
“Có phải ngài trúng độc không?” Phó Lan Nha ôm chặt lấy lưng hắn, chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn cộm lên chạm vào người mình nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ được gì. Nàng vội vàng nhét thuốc trong tay vào miệng Bình Dục, “Mau, mau nuốt thuốc giải vào rồi nói sau.”
Bình Dục đã bị dày vò đến không nói được gì, máu toàn thân hắn sôi trào không ngừng, cả người như bị nướng trên lửa. Hắn hận không thể lăn lộn trên đất, giãy dụa hoặc có một chậu nước lạnh dội vào đầu hắn để dập bớt dục vọng đang sôi
trào trong lòng hắn.
May mà thần trí hắn vẫn tỉnh táo, thấy Phó Lan Nha đút thuốc cho mình thì hắn không nói hai lời đã nuốt vào. Tuy đáy lòng hắn biết mình trúng Kim Tiêu Hoàn nên có lẽ thuốc này không có tác dụng nhưng vẫn không nhịn được hy vọng.
Sau khi uống thuốc cần một lúc mới phát huy công hiệu, hắn nhìn quanh tính tìm chỗ nghĩ ngơi để dược lực phát huy tác dụng. Hắn cũng muốn tránh cho nội lực bị quấy thành nồi cháo loạn khiến bản thân mất khống chế đồng thời khó chống lại sự tấn công của Kim Như Khuê.
Mới vừa chạy vội tới rừng cây bên cạnh thì phía sau đã lập tức có chưởng phong phần phật phóng tới. Là Kim Như Khuê đuổi tới, chỉ trong nháy mắt tiếng cười tà ác đã vang lên, “Bình lang, ta đã sớm nói với ngươi là Kim Tiêu Hoàn này không có thuốc giải, ngoại trừ hoan hảo để phát tiết thì chẳng còn cách nào khác đâu. Nếu ngươi không chịu thì chỉ có chết ——”
Không ngờ hắn còn chưa nói xong Bình Dục đã giận quá hóa cười nói: “Hôm nay ta định để ngươi chết không có chỗ chôn, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta!”
Kim Như Khuê cười lạnh đáp: “Bình lang, hôm nay ngươi lừa ta như thế, cho dù mất nửa Chiêu Nguyệt Giáo ta cũng thề phải được như ý nguyện.”
Võ công của hắn vốn trác tuyệt, lúc này cuồng tính đã nổi lên nên càng thêm khó đối phó. Nhưng hắn bừa bãi đã quen, xưa nay lại tự phụ nên một khi nảy lòng tham thì bất kỳ ở đâu cũng chỉ muốn làm theo ý mình. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm là bất kể thế nào cũng phải bắt lấy Bình Dục sau đó chọn chỗ nào đó nhục nhã hắn một phen mới hả dạ.
Phó Lan Nha đương nhiên hiểu ý của Kim Như Khuê, rốt cuộc hai chữ hoan hảo này nàng cũng hiểu vì thế nàng cực kỳ hoảng loạn, vội nhìn kỹ sắc mặt Bình Dục. Mặt nàng cũng nóng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy trán Bình Dục đầy mồ hôi, chúng cứ thế theo cằm hắn chảy xuống, rơi cả trên người nàng.
Thuốc đã uống được một lát nhưng vẻ thống khổ trên mặt Bình Dục vẫn không hề suy chuyển. Lòng nàng chợt lạnh, dù không biết tên ma đầu kia nói có đúng không nhưng thuốc của mẹ nàng quả nhiên không có tác dụng gì.
Đúng lúc lòng nàng đang loạn lên lại nghe thấy mấy tiếng vèo vèo, có thứ gì đó phá không mà tới. Đó là kiếm của Bình Hạ, dù hắn chưa tới nhưng đã vung kiếm ra ném về phía Kim Như Khuê. Tên kia nghe thấy thế thì rùng mình, không thể không xoay người chạy trốn. Hồng Chấn Đình cũng thừa cơ ra chiêu cuốn lấy tên kia.
Vài hộ pháp của Chiêu Nguyệt Giáo thấy thế thì vội lướt qua dòng suối đi qua giúp Kim Như Khuê thoát vây. Rất nhanh bên dòng suối lại vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Cũng trong lúc đó Bình Dục lại chạy như điên vào trong rừng, hoàn toàn ném mọi người ở sau. Hắn vô ý bị Kim Như Khuê ám toán nên cảm thấy rất xấu mặt. Hắn cố gắng đi trước, lại giương giọng nói như không có việc gì: “Đại ca, Hồng bang chủ ta đưa Phó tiểu thư tới chỗ an toàn trước rồi sẽ tới tiếp ứng mọi người.”
Nói xong tim hắn nảy thình thịch, trái tim như bị thứ gì đó ép lại, suýt nữa thì nổ tung. Trong lòng hắn biết đan dược kia lợi hại nên không dám ra vẻ nữa, cũng không dám nói gì nữa mà trầm mặc ôm Phó Lan Nha chạy vào trong rừng.
Không ngờ trong rừng này có cơ quan, đi được vài bước thì cảnh vật lại thay đổi. Hắn quay đầu lại thì không thấy mấy người còn đang đánh nhau ở phía sau nữa. Hắn không rảnh lo nghiên cứu kỹ bởi vì khó chịu trên người quá lớn nên hắn chỉ muốn đặt Phó Lan Nha xuống một chỗ nào đó còn bản thân sẽ tự tìm biện pháp giải quyết.
Ai ngờ đi được hai bước thì rừng cây càng xum xuê ơn, núi đá hình thù kỳ quái ngày càng nhiều, giống như được dựng lên để mê hoặc người khác. Lúc vòng qua một cây cổ thụ to bằng hai người ôm hắn lập tức nhìn thấy một sơn động cao nửa người. Bình Dục nhẹ thở ra, đang muốn buông Phó Lan Nha xuống thì cảm giác nóng bỏng trên người lại thổi quét tới. Cảm giác lúc này càng kịch liệt hơn lúc trước, hắn không chống đỡ nổi nên cả người đột nhiên ngã xuống.
Phó Lan Nha thấy hắn càng ngày càng thống khổ thì vội trèo xuống, lòng lo lắng đến suýt rơi lệ, giọng ôn nhu hỏi: “Rốt cuộc tên kia cho ngài dùng độc gì mà đến thuốc của mẫu thân ta cũng không có tác dụng thế?”
Bình Dục khó chịu đến nói không nên lời, cứ thế đẩy Phó Lan Nha ra, bản thân thì muốn bước đi nhưng cả người chỉ có thể chật vật lui về sau hai bước. Vất vả lắm hắn mới đứng vững nhưng mồ hôi đã chảy ròng ròng xuống. Hắn cắn răng phun ra từng chữ: “Nàng ở ngoài sơn động chờ ta, ta… đi vào một lát rồi sẽ ra……”
Phó Lan Nha không hiểu gì về việc này nhưng kết hợp lời của Kim Như Khuê và tình trạng của Bình Dục thì không khó đoán lúc này chuyện hắn phải làm có liên quan đến việc kia. Đặc biệt là vừa rồi lúc được hắn ôm nàng có thể rõ ràng cảm nhận được chỗ kia cứ thế bất khuất chọc vào người mình. Trong lòng nàng biết Bình Dục tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì vào thời điểm mấu chốt này vì thế nàng nghĩ ngợi chẳng lẽ thuốc kia lại bá đạo thế sao?
Mắt thấy Bình Dục phải đỡ thân cây mới miễn cưỡng lảo đảo đi vào trong động thì nàng vội vàng đuổi theo tới cửa động nhưng sau đó lại dừng chân. Nàng đứng bên ngoài xoắn góc áo không yên đi qua đi lại.
Lát sau nàng chợt nghe thấy trong động truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ. Tim nàng lỡ một nhịp, rốt cuộc nàng bất chấp hết mà xách váy chạy vào. Vào bên trong nàng thấy đai lưng của Bình Dục đã tháo, xiêm y nửa cởi, một chân hắn quỳ xuống, cả người dựa vào tường muốn đứng dậy. Nhưng không đợi hắn đứng lên thì cả người giống như bị ai đó đánh một đòn cứ thế ngã thẳng về sau.
Ngay sau đó hắn lăn lộn kêu rên, tình huống cực kỳ đau khổ, sắc mặt cũng đỏ hơn vừa nãy vài phần. Nàng không biết vừa rồi hắn ở trong động làm cái gì nhưng hiển nhiên cách đó vô dụng. Xưa nay nàng chưa từng khủng hoảng thế này, nàng vội chạy tới trước mặt hắn, nửa quỳ bên cạnh ôm lấy mặt hắn, nước mắt rơi ào ạt mà hỏi, “Ngài mau nói cho ta biết phải làm sao mới giúp được ngài.”
Bình Dục căn bản không rảnh trả lời Phó Lan Nha bởi vì mạch máu cả người hắn đã căng lên, chỉ hơi vô ý là sẽ đứt kinh mạch mà chết. Phó Lan Nha luống cuống tay chân nhìn Bình Dục sau đó nàng nhớ tới lời của Kim Như Khuê nên lập tức đè lại bả vai hắn nhìn đôi mắt che đầy dục vọng của hắn sau đó run giọng hỏi: “Kim Như Khuê nói thật không? Chỉ cần ta…… Chỉ cần ta……”
Nửa câu cuối cùng nàng không sao nói nên lời.
Bình Dục tuy thống khổ đến mức không thể mở miệng nhưng trong lòng lại cực kỳ rõ ràng. Hắn thấy Phó Lan Nha vì mình rơi lệ thì trái tim như siết lại. Bởi vì biến cố này mà nàng đã kinh hãi đến tận cùng, thế mà bản thân lại vẫn giữ cái gì mà nguyên với chả tắc. Nếu tính mạng còn không có thì sau này làm sao hắn bảo hộ nàng chu toàn được.
Rốt cuộc hắn cắn chặt răng cố hết sức giơ tay ôm lấy mặt nàng, muốn cầu nàng cùng mình hoan hảo. Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng thì tim Phó Lan Nha đã siết lại, nàng nhắm mắt dán cả người lên người hắn, miệng cũng dán lên môi hắn lắp bắp hỏi: “Có phải thế này, thế này là được rồi không?”
Bình Dục tuy bị dày vò đến sắp nổ tung nhưng vẫn ngẩn ra. Mà điều kỳ quái chính là ngay khi nơi đẫy đà trên người nàng vừa dán lên ngực hắn thì hơi thở tán loạn của hắn cũng có chút bình phục lại. Còn chỗ nào đó đang ngo ngoe rục rịch lại càng bành trướng hơn.
“Ngài nói đi, rốt cuộc có phải thế này không?!” Phó Lan Nha mở to mắt thấy Bình Dục đang yên lặng nhìn mình một lúc lâu không nói gì thì tức hộc máu mắng hắn, “Giờ là lúc nào rồi, chẳng nhẽ ta lại trơ mắt nhìn ngài chết ư?”
Thương xót trong lòng Bình Dục dâng lên, hắn cắn chặt răng bỏ qua hết cố kỵ. Hắn đột nhiên nghiêng người đè nàng xuống dưới, lại cố nén khó chịu như tảng đá trong ngực mà cất giọng khàn khàn nói: “Nha đầu ngốc, phải thế này mới đúng.”