Sau khi khởi hành thuyền lướt trên mặt sông chậm rãi tiến về phía trước.
Phó Lan Nha ngồi trong khoang thuyền, nghe tiếng người ồn ào cả ngày trên boong tàu, còn có tiếng bước chân cũng theo đó vang lên không ngừng. Trong lòng nàng biết chuyện Hoàng Thượng thân chinh đã oanh động cả triều đình. Người của Đông Xưởng theo sát bọn họ, lúc này Bình Dục phải đối phó với loạn trong giặc ngoài nên nhất định có rất nhiều chuyện khó khăn cần giải quyết.
Thế nên cả ngày nàng chỉ ngồi trong khoang thuyền, rất ít khi đi ra ngoài. Lúc rảnh rỗi nàng khêu đèn đọc sách, hoặc nghiền ngẫm cuốn sách đầy chữ Thát Đát của mẹ. Dọc một đường này cũng coi như phong phú và bình an.
Lâm ma ma ở cùng với Phó Lan Nha, sau khi hầu hạ việc ăn ngủ của nàng thì bà chỉ ăn không ngồi rồi. Bà cũng không dám tùy tiện ra ngoài nên đành chán chết mà ở bên cạnh cùng tiểu thư đọc sách.
Đúng như Bình Dục đoán, qua mấy ngày nhàn đến hốt hoảng, cuối cùng Lâm ma ma đành nhận mệnh mở đống kim chỉ cùng đống vải vóc bà vốn chán ghét kia ra để giết thời gian. Bà rất bất đắc dĩ bắt đầu làm áo lót cho Phó Lan Nha.
Thuyền đi được mấy ngày nhưng Bình Dục chưa bao giờ tới tìm Phó Lan Nha. Một là bởi vì hắn có quá nhiều chuyện muốn làm, từ sớm đến tối không lúc nào nhàn hạ, nhưng nhiều hơn là vì hắn sợ người khác chú ý.
Nhưng điều khiến Phó Lan Nha không nghĩ đến là trong những lần hiếm hoi nàng và Lâm ma ma được đám Lý Mân “canh chừng” đi ra ngoài sẽ ngẫu nhiên thấy Lục Tử Khiêm ở boong tàu. Mỗi lần như thế hắn sẽ bỏ qua đám Hồng bang chủ mà đứng yên bình tĩnh nhìn nàng, giữa mày là một tầng buồn rầu.
Phó Lan Nha thấy thế thì cực kỳ buồn bực. Vốn nàng tưởng Bình Dục sẽ sắp xếp cho kẻ này ở một thuyền khác giống như khi bọn họ tới Kim Lăng, ai ngờ hắn lại để cho tên này ngồi cùng thuyền với bọn họ.
Nhưng việc này chỉ cần hơi nghĩ khác đi là có thể đoán ra nguyên cớ trong đó. Trên người Lục Tử Khiêm hiện tại có một khối Thản Nhi Châu. Để lấy được thứ đó nên Bình Dục tuyệt đối không thể để kẻ khác chiếm tiên cơ mà phải đặt Lục Tử Khiêm trong vòng kiềm tỏa của mình.
Nàng không hiểu vì sao khối Thản Nhi Châu cuối cùng lại ở trên người Lục Tử Khiêm. Nghĩ tới nghĩ lui thì có một sự kiện vốn chôn vùi trong trí nhớ lại được nàng đào ra.
Nàng nhớ rõ nhiều năm trước có một lần em gái của Lục Tử Khiêm là Lục Như Ngọc đến tìm nàng. Hai người nói chuyện vui vẻ và trong lúc đó Lục Như Ngọc có vô ý nói tới chuyện Lục Tử Khiêm cùng vài người bạn cùng trường đi leo núi ở Kinh Giao. Khi đó hắn có cứu được một vị du hiệp giang hồ đang bị bệnh thoi thóp ở chân núi. Hắn không đành lòng để người nọ chết ở nơi hoang dã nên không những mang người kia về phủ mà còn ân cần mời đại phu tới chữa bệnh.
Nói đến việc này thì lúc đó Lục Như Ngọc cực kỳ tán thưởng nói anh nàng ta phẩm hạnh tốt đẹp thế nào, cả tri thức và hành động đều thống nhất, đã thế còn kết giao rộng rãi, tạo nhân duyên tốt…… Vì Lục Như Ngọc khen và tâng bốc anh trai mình lên trời nên Phó Lan Nha cũng có chút ấn tượng.
Hiện giờ nghĩ lại chuyện này thì có lẽ đó là lần duy nhất Lục gia có liên quan tới người trong giang hồ. Cũng không biết vị du hiệp giang hồ kia có liên quan gì tới khối Thản Nhi Châu mà Lục Tử Khiêm đang giữ. Mà sở dĩ Hồng Chấn Đình nói mình thiếu Lục gia ân tình không biết có liên quan tới cái này không.
Hiện tại nàng rất tò mò về lai lịch khối Thản Nhi Châu của Lục Tử Khiêm. Nàng cũng nghĩ với năng lực làm việc của Bình Dục thì cùng lắm đến Thương Châu hắn sẽ nghĩ ra cách để khối Thản Nhi Châu kia lộ diện. Hắn sẽ không để Lục Tử Khiêm giấu diếm nó một mình. Nếu đúng như thế thì hẳn là nàng cũng sẽ tìm ra đáp án cho những lời Lục Tử Khiêm nói lúc mới tới Trúc Thành.
Lại qua mấy ngày Phó Lan Nha thường lên boong tàu lúc chạng vạng để tản bộ. Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đi phía sau thấp giọng nói chuyện với nhau thế là nàng cũng nghe được và biết rằng quân doanh Kim Lăng đã xuất phát trước bọn họ tới Tuyên Phủ.
Lúc này nàng mới biết hóa ra anh cả của Bình Dục cũng nhận được lệnh xuất quân.
Những ngày trôi qua trên thuyền buồn tẻ và tĩnh lặng, trong lúc bất giác đã 7,8 ngày trôi qua. Cả đoàn thuyền cuối cùng cũng tới bến cảng Thương Châu.
Sau khi xuống thuyền Phó Lan Nha cảm thấy được bước trên đất bằng sao mà vững chãi và kiên định, hoàn toàn khác với cảm giác phù phiếm lênh đênh như khi trên thuyền. Nàng không khỏi thở nhẹ một hơi.
Hôm qua nàng ở trên boong tàu nghe được Lý Mân nói rằng bọn họ sẽ chỉ ở lại Thương Châu một đêm sau đó sáng sớm hôm sau phải lập tức lên đường đến Tuyên Phủ.
Sau khi đứng vững nàng nhìn quanh mình và thấy trên quan đạo đã sớm có không ít xe ngựa đứng chờ. Hẳn là quan viên địa phương đã nhận được tin nên cố ý sắp xếp.
Bình Dục lên ngựa, bên cạnh hắn là vài người khác, khuôn mặt bọn họ đều được che lại. Phó Lan Nha nhìn một buổi nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy một góc áo của hắn. Sau khi lên xe ngựa nàng vốn định cẩn thận đánh giá hắn một phen thì ai ngờ còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy thuyền của Vĩnh An Hầu phủ cũng đã cập bến.
Vì có thêm Vĩnh An Hầu phủ gia nhập nên Phó Lan Nha thấy bến đò ồn ào hẳn lên, nàng cũng đành phải buông màn xe. Đang chuẩn bị lên đường thì bỗng nhiên nàng thoáng nhìn thấy Lâm phu nhân cùng Lâm Chi Thành cùng lên một chiếc xe ngựa khác. Phó Lan Nha kinh ngạc cực kỳ, bấy giờ nàng mới biết hóa ra vợ chồng họ cũng cùng tới Thương Châu. Có lẽ Hồng bang chủ sợ công lực của Lâm Chi Thành chưa hồi phục, nếu ở lại Kim Lăng sẽ khó bảo đảm không bị Đông Xưởng ám toán nên mới để hai người đi theo cả đoàn lên đường.
Nhưng từ thần sắc xa cách lạnh nhạt của Lâm phu nhân thì có thể thấy quan hệ của hai vợ chồng họ dường như vẫn chưa có tiến triển……
Chủ tớ Phó Lan Nha vừa ngồi vững là xe ngựa khởi hành. Một lát sau đám người Đặng Văn Oánh cũng lên xe ngựa đuổi sát đến trạm dịch.
Trạm dịch của Thương Châu là trạm dịch lớn nhất dành cho thương lữ hoặc quan lại, phòng dành cho khách cũng coi như rộng rãi. Hậu viện và ba tòa tiểu lâu có rất nhiều phòng cho khách, đủ cho trăm người. Phía sau phòng cho khách có chuồng ngựa.
Chủ tớ Phó Lan Nha được bố trí ở tòa tiểu lâu phía đông. Tần Môn và đám người Lục Tử Khiêm vì số lượng lớn nên ở tòa phía Tây. Người của Vĩnh An Hầu phủ đến muộn một bước nên đành chấp nhận ở một đêm tại tòa phía bắc ẩm ướt âm u.
Chủ tớ Phó Lan Nha được Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đưa tới một giang phòng cuối hành lang trên lầu ba. Sau một đường xóc nảy mỏi mệt, vừa buông hành lý Lâm ma ma đã nhanh chóng mở tay nải cất quần áo của Phó Lan Nha ra rồi lấy quần áo sạch bày ra giường. Chỉ chờ nước ấm đưa tới bà sẽ hầu hạ nàng tắm gội một phen.
Nhân lúc Lâm ma ma đang bận rộn trong phòng tắm, Phó Lan Nha ngồi xuống bên bàn rót cho mình và Lâm ma ma hai chén trà. Sau đó nàng lấy bao thuốc giải độc từ trong tay nải ra, vừa uống trà vừa nghiên cứu nó. Đợi cảm giác khát khô hơi đỡ hơn nàng mới buông chén trà rồi mở túi đổ thuốc viên ra ngoài.
Viên thuốc tròn vo lăn một vòng rồi đứng im trong tay nàng. Chỗ này không nhiều không ít, vừa đúng hai viên.
Lúc ở Vân Nam nàng biết Chu quản gia hạ độc khiến mình bị bóng đè nên từng tự uống một viên. Sau đó Tần Yến Thù bị trúng độc của Trấn Ma Giáo nên nàng cũng cho hắn một viên. Còn Bình Dục là ăn nhiều nhất, những hai viên: Lần đầu là vì hắn trúng độc trên đao của Kim Như Khuê, lần khác là do trúng Kim Tiêu Hoàn. Nhưng chỉ có lần đầu tiên là có hiệu quả còn lần sau thì không……
Vành tai tròn trịa trắng nõn của nàng hiện lên một tia hồng đào lan theo cái cằm tinh xảo xuống cần cổ thấp thoáng sau mái tóc đen. Sau khi ngẩn ra một hồi nàng mới thu lại tâm tình mà tiếp tục nhìn mấy viên thuốc. Từ kinh nghiệm mấy lần trước nàng biết thuốc viên này có tác dụng vượt xa những gì nàng biết. Bất kể độc dược xuất phát từ Trấn Ma Giáo hay Chiêu Nguyệt Giáo nó đều có thể hóa giải. Chứng tỏ lời mẹ nàng nói rằng thuốc này có thể giải được kỳ độc trong thiên hạ quả là không sai. Đáng tiếc chính là thuốc tốt thế này hiện tại chỉ còn hai viên, lại không có phương thuốc nên sau khi dùng hết rồi chỉ sợ sẽ chẳng còn loại thuốc nào tốt hơn nữa.
Theo như lời Lâm Chi Thành thì năm đó mẹ nàng dùng thuốc này cứu cha nàng bị rắn độc cắn. Bình Dục cũng nói thuốc này tên gọi là Xích Vân Đan, ngoài tác dụng giải độc nó còn có tác dụng gia tăng nội lực. Chỉ mong khi tới Tuyên Phủ hoặc Mông Cổ đối phó với Vương Lệnh và đám hữu hộ pháp bọn họ sẽ không gặp phải tình huống đột ngột nào. Nếu không chỉ bằng hai viên thuốc này thì không biết có đủ hóa giải tình huống không ——
Nàng đang thất thần thì Lâm ma ma đi vào thúc giục nàng đi tắm. Sau khi tẩy xong cả người bụi bặm, Phó Lan Nha thay đổi quần áo sạch sẽ rồi mới ra khỏi phòng tắm. Nàng vừa ngồi xuống thì có dịch thừa mang đồ ăn tối đến.
Trong lúc ăn tối nàng nhớ ra đã gần 10 ngày nay nàng không gặp Bình Dục thế nên tâm tư không tránh khỏi có chút dao động. Ở trên thuyền chật chội, người tới lui nhiều nên vì tị hiềm Bình Dục không hề tới tìm nàng, cái này nàng có thể hiểu được. Nhưng lúc này bọn họ đã tới trạm dịch, nếu theo tính tình của hắn lúc trước thì thể nào cũng sẽ tới tìm nàng.
Lúc này đã chuẩn bị lên đèn mà hắn vẫn chậm chạp chưa tới…… Nghĩ đến đây là đồ ăn trong miệng nàng đã chẳng còn chút mùi vị nào. Nàng cố ăn xong
bữa cơm rồi để Lâm ma ma thắp đèn. Bản thân nàng nương theo ánh đè mà nghiêm túc nghiên cứu chỗ ảo diệu trong cuốn sách nhỏ kia.
Ai ngờ nàng mới vừa mở trang sách ra thì phía sau bỗng truyền đến tiếng ục ục quái dị. Nàng sợ tới mức lông tơ dựng đứng, lập tức đứng dậy hoảng hốt quay đầu thì thấy Lâm ma ma ngã cả người lên giường thành hình chữ X, không biết đã ngủ từ khi nào. Từ tiếng ngáy rung trời phát ra từ miệng bà thì có thể thấy bà đang ngủ rất say.
Nàng cực kỳ kinh ngạc, cho dù Lâm ma ma có buồn ngủ thế nào thì cũng không đến mức nói ngủ là ngủ. Nàng nghĩ thế nên ánh mắt lập tức nghi hoặc quét qua đống bát đũa chủ tớ hai người vừa ăn xong. Nàng lo sợ bất an nghĩ chẳng lẽ có người động tay chân trong đồ ăn? Nhưng vì sao nàng không hề hấn gì mà chỉ có Lâm ma ma bị ám toán?
Sau khi hoàn hồn nàng cực kỳ nghi hoặc bước nhanh đến mép giường đẩy Lâm ma ma nói, “Ma ma, ma ma, mau tỉnh lại.”
Gọi cả buổi mà Lâm ma ma vẫn ngủ cực say, nàng ngơ ngẩn nhìn bà và cảm thấy cực kỳ không thích hợp. Sắc mặt nàng phút chốc trầm xuống, đang muốn đứng dậy đi ra cửa gọi đám Lý Mân thì nghe thấy chỗ cửa sổ truyền đến động tĩnh. Nàng rùng mình, vội bò dậy, thò người ra thì thấy là Bình Dục.
So sánh với thần sắc tràn đầy kinh ngạc của Phó Lan Nha thì sắc mặt Bình Dục thong dong hơn nhiều. Sau khi đứng vững hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc. Sau đó hắn cười sờ sờ mũi nói: “Ma ma ngủ rồi hả?”
Phó Lan Nha lập tức trợn mắt hỏi, “Hóa ra là do ngài ra tay ư?”
Bình Dục đã không gặp nàng 10 ngày, trong lúc đó hắn phải chịu dày vò rất khổ. Ban ngày nhiều việc nên hắn cũng không rảnh nghĩ nhiều nhưng đến đêm khuya tĩnh lặng ở trong khoang một mình là hắn lại nhớ tới cảnh đẹp cả đời khó quên trong rừng mai. Trên người hắn giống như có ngọn lửa hừng hực, lăn lộn qua lại mãi không ngủ được.
Trong quá khứ không phải hắn chưa từng khát khao nàng nhưng vì chưa chính mắt nhìn thấy nên hắn chỉ dựa vào phán đoán. Đương nhiên khi đó hắn sẽ không có cảm giác khát khô khó nhịn như khi ở trên thuyền. Bây giờ hắn đã được nếm tư vị cùng nàng mây mưa nên hắn thường xuyên nhớ đến việc đó. Đặc biệt là những đêm quạnh vắng một mình hắn càng khát vọng được ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng. Cho dù hắn không thể muốn làm gì thì làm giống như lần trước thì chỉ cần được hôn đôi môi anh đào của nàng, hoặc vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi hương ngọt ngào trên người nàng là đã tốt lắm rồi.
Cuối cùng hắn chẳng thể thư giải, trên người lúc nào cũng khó chịu nên đành phải nghĩ cách tự giải quyết. Chờ mãi mới tới Thương Châu, hắn không biết mình đã phải tự xử bao nhiêu lần.
Vừa đến trạm dịch hắn đã vội tắm gội thay quần áo rồi gọi đám Lý Mân tới nhanh chóng sắp xếp công việc. Sau khi bố trí xong hắn nhớ tới Lâm ma ma hiện giờ đề phòng hắn như phòng cướp thế nên để có thể thoải mái trò chuyện với nàng hắn đành đánh liều sẽ bị nàng giận chó đánh mèo mà tự mình bỏ “thứ tốt” vào cơm của Lâm ma ma.
Thứ này sẽ không để lại độc trong người nhưng dược tính đủ duy trì một canh giờ. Thế cũng đủ để hắn và Phó Lan Nha nói chút lời, lại ôn tồn một chút.
Tuy nhiên nếu chỉ muốn nói chuyện với nàng thì hắn hoàn toàn có thể đợi mọi người ngủ rồi mới lặng lẽ tới tìm nàng. Hắn không thể không thừa nhận hiện giờ hắn không phải chỉ muốn trò chuyện đơn giản như thế……
Phó Lan Nha nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện sau đó quả nhiên nàng cực kỳ tức giận mà hạ giọng mắng hắn: “Ngài cho ma ma dùng cái gì thế?”
Lúc nói chuyện đôi mắt nàng trừng hắn, trong lòng lại dở khóc dở cười mà nghĩ người này chẳng trách có thể thành Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ. Nói đến ám toán người khác thì hắn đúng là số một. Nhưng việc này một khi đã có lần đầu thì sau đó sẽ càng trầm trọng hơn. Nếu Bình Dục cảm thấy Lâm ma ma chướng mắt lại muốn làm theo ý mình rồi quyết định xuống tay với bà ấy thì phải làm sao. Không biết thuốc này có hại không, ma ma có tuổi rồi, bà ấy làm sao chịu nổi hắn lăn lộn thế này. Vì thế nàng cũng không thể để hắn hành động bừa bãi được.
Bình Dục sớm đoán được Phó Lan Nha sẽ tức giận nên hắn đi tới trước mặt nàng, không thèm nhìn Lâm ma ma đang ngủ ngon lành trên giường mà vội cười nói: “Thuốc này không hề có hại, bà ấy chỉ ngủ một lát thôi. Ma ma trải qua tàu xe mệt nhọc nên cần nghỉ ngơi một lát, ta chỉ giúp một tay thôi. Chúng ta đừng quấy rầy ma ma, để bà ấy ngủ một giấc đến sáng mai là tốt rồi.”
Phó Lan Nha nghe hắn dõng dạc tuyên bố như thế thì cực kỳ tức giận nói: “Trước không nói tới việc có hại hay không nhưng sao ngài có thể đối đãi với ma ma thế chứ?”
Bình Dục ôm Phó Lan Nha vào lòng, vuốt ve khuôn mặt trắng nõn kiều nộn của nàng sau đó thấp giọng nói: “Thì ta nhớ nàng…… Ngoài cách này thì làm gì còn cách nào để chúng ta có thể thoải mái nói chuyện chứ?”
Thấy Phó Lan Nha vẫn không thuận theo mà tiếp tục trừng mắt thì hắn lập tức đầu hàng cười nói: “Được rồi, sẽ không có lần sau đâu.”
Cánh tay hắn kiên cố ôm lấy eo nàng, hai người đã lâu không thân cận thế này nên hiện tại mới chỉ dán đến một lúc mà không khí đã có biến hóa. Có thứ gì đó mạnh mẽ lan khắp người hắn, khói cũng như bốc lên, đốt nóng khuôn mặt nàng.
Phó Lan Nha nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của hắn thì mặt đỏ lựng lên, ngơ ngẩn đến quên cả nói tiếp. Bình Dục cũng nhìn nàng, qua một hồi ánh mắt hắn bỗng xảy ra biến hóa. Nếu ánh mắt thật sự có thể kết nối thì sợ là giữa bọn họ lúc này đã dệt đủ một tấm lưới tình.
Bình Dục duỗi tay vuốt qua cánh môi của nàng, hô hấp của hắn càng thêm trầm trọng, áp lực cũng cứ thế bùng lên. Hắn động tâm, không chút nghĩ ngợi đã cúi đầu hôn nàng. Bỗng nhiên căn phòng cách vách vang lên tiếng đập cửa, có giọng nữ tử vang lên, “Bình đại nhân.”
Bình Dục đang say mê, đang nhấm nháp ngọt ngào lại bị kẻ khác vô cớ quấy nhiễu. Trong lòng hắn biết cấp dưới sẽ không vô cớ đến tìm hắn vì thế dù không tình nguyện hắn vẫn phải dừng lại.
“Bình đại nhân.” Phó Lan Nha vội đẩy Bình Dục ra. Nàng đang muốn ngưng thần phân biệt xem người bên ngoài là ai thì người nọ lại gọi một tiếng.
Bình Dục nhíu mày, hôn hôn môi Phó Lan Nha sau đó thấp giọng nói: “Chờ ta một lát nhé.” Nói xong hắn xoay người bước nhanh đến bên cửa sổ sau đó chống tay lên bệ cửa nhảy ra ngoài. Hai chân Phó Lan Nha vẫn hơi nhũn ra, nàng xoa ngực đỡ bàn ngồi xuống nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bình Dục vào phòng bên cạnh rồi mở cửa thì thấy nữ tử bên ngoài đúng là Diệp Trân Trân. Trong tay nàng ta có một bức thư, sau khi vào phòng nàng ta cúi đầu trình thư cho hắn, “Đại nhân, là tin mật.”
Bình Dục nhìn lá thư kia, trong lòng biết ngay đây là thông tin hắn hỏi thăm về Lục Tử Khiêm và Hồng Chấn Đình. Vì thế hắn không vội đón lấy mà nhìn Diệp Trân Trân chằm chằm sau đó lạnh băng cất giọng hỏi: “Thư từ của ta trước giờ đều do Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân xử lý, ai cho phép ngươi tự chủ trương tới truyền tin?”
Vất vả lắm hắn mới có cơ hội ở bên Phó Lan Nha thế mà lại bị Diệp Trân Trân đánh gãy vì thế hắn đang cực kỳ tức giận.
Diệp Trân Trân thấy giọng điệu của Bình Dục không tốt nên hơi ngẩng đầu liếc hắn một cái. Trên người hắn là một kiện áo choàng mới, cổ áo lộ ra một đoạn cổ áo lót trắng toát, bên mái ướt dầm dề chứng tỏ hắn mới vừa tắm gội xong. Nhưng điều không bình thường là trên chóp mũi và thái dương hắn đều có chút mồ hôi, sắc mặt cũng ửng hồng. Nếu ngửi kỹ thì trên người hắn còn vương một mùi thơm lịch sự tao nhã nói không nên lời. Rõ ràng đây là mùi hương của nữ tử, nhưng kỳ lạ là nó lại truyền đến từ người hắn.
Tay chân nàng ta lúc này chợt lạnh, suy nghĩ đều đờ ra. Một lúc sau nàng ta mới cố gắng nén cảm xúc mà bày ra một nụ cười như không có gì nói: “Vừa rồi Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng vội vàng sắp xếp việc bên ngoài nên nhất thời không rảnh tay. Bọn họ sợ lỡ mất việc của đại nhân nên để thuộc hạ tới đưa tin. Thuộc hạ không hiểu quy củ, vạn mong đại nhân trách phạt nương tay.”
Dứt lời nàng ta cúi đầu, quỳ gối bày ra bộ dáng mặc hắn xử lý.