Sắc trời bên ngoài dần tối đi, trong lúc bất giác ánh sáng hơi u ám. Lâm ma ma nhẹ tay nhẹ chân đi qua một bên thắp nến. Ánh sáng rực rỡ như dòng nước chảy tràn khắp nơi khiến trong phòng trở nên mông lung ấm áp.
Trong phòng an tĩnh như trước, Phó Lan Nha nhìn chằm chằm trang sách, môi lại lén lút cắn cắn vài lần. Nàng cũng không biết sở dĩ Bình Dục không nói lời nào đều vì trong lòng hắn đang cực kỳ vui vẻ. Nàng chỉ thấy hắn thế này hẳn là một chốc một lát cũng không định mở miệng.
Nếu là lúc trước thì hơn phân nửa nàng sẽ tìm đề tài để nói chuyện với hắn nhưng giờ phút này tâm tình nàng không giống trước nữa. Hắn không nói gì thì nàng cũng không thèm để ý tới hắn mà cứ thế vững vàng tiếp tục làm như không có việc gì đọc sách.
Bình Dục như đi vào cõi thần tiên một hồi lâu, thật vất vả mới lấy lại tinh thần nhìn Phó Lan Nha lại thấy nàng vẫn chăm chú đọc quyển sách trên tay. Có điều nàng vẫn đang đọc trang sách mà lúc mới vào phòng hắn đã thấy, có một trang mà nàng đọc mãi không xong. Một chút khúc mắc còn lại trong lòng hắn lúc này đã tan thành mây khói. Hắn đi tới trước giường, ngồi xuống đối diện nàng rồi không được tự nhiên mà sờ sờ mũi mình, mắt nhìn nàng nói: “Đám Lý Mân vội cả buổi chiều, nhất thời không rảnh rỗi nên buổi tối ta tới đây sẽ mang theo giấy và bút mực cho nàng.”
Phó Lan Nha đang giả vờ đọc sách nghe thấy lời này thì ngẩn ra, không nghĩ tới hắn vẫn nhớ tới lời hứa của mình. Nàng ngước mắt liếc hắn một cái, thấy tóc mai của hắn có chút mồ hôi mỏng, lại nhớ đến việc hắn quan tâm mua xiêm y cho chủ tớ hai người nên sắc mặt nàng cũng ôn nhu hơn. Nàng đã sớm không muốn nói lời cảm ơn khách sáo với hắn thế nên lúc này nàng chỉ ừ một tiếng, mím môi nhẹ giọng hỏi: “Ban ngày rất bận sao?”
Chỉ một câu này mà bầu không khí căng cứng giữa hai người đã hòa hợp không ít. Trong lòng Bình Dục cảm thấy ấm áp dâng lên. Hắn cũng không phải kẻ ngốc nên biết rõ Phó Lan Nha không phải người dễ mềm lòng, sở dĩ nàng ôn nhu như thế vì người đó là hắn. Trong lòng hắn có thỏa mãn nói không nên lời, chỉ thấy cả người giống như bị nàng dùng những sợi tơ vô hình cuốn lấy, không thể tránh thoát. Càng ở chung với nàng nhiều hắn càng hãm sâu.
Sau khi ngẩn ra, thấy nàng hỏi việc ban ngày hắn mới bình tĩnh nghĩ thầm: đã nhiều ngày nay vì việc của mẹ mình nên nàng luôn không được bình an. Tuy mặt ngoài nàng không thể hiện gì nhưng lúc ngủ lại luôn khóc lóc nỉ non, ban ngày cũng uể oải. Nếu nghe nói tới việc của Chiêu Nguyệt Giáo thì sợ là nàng sẽ càng thêm lo nghĩ.
Nhưng cho dù hắn không nói với nàng việc bên ngoài thì với tính tình của nàng cũng sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, cũng sẽ chẳng an tâm hơn chút nào. Vì thế sau khi do dự hắn quyết định không giấu nàng mà nói luôn: “Đêm qua Chiêu Nguyệt Giáo cho người xâm nhập vào trong phủ nhưng còn chưa đắc thủ thì đã bị kẻ khác diệt khẩu. Hôm nay lúc ta ra khỏi phủ lại bị Tôn chủ của Chiêu Nguyệt Giáo theo đuôi. Sau khi hồi phủ ta lập tức cho người đi hỏi thăm tin tức về vị Tôn chủ kia.”
Quả nhiên Phó Lan Nha rất kinh ngạc hỏi: “Chiêu Nguyệt Giáo ư? Có phải chính là tà giáo ở Giang Nam mà lần trước ngài nói với ta không? Chẳng lẽ trong tay bọn chúng cũng có một khối Thản Nhi Châu ư?”
Bình Dục đáp: “Không biết. Môn phái giang hồ của Kim Lăng quá đông đảo, tình thế phức tạp hơn hồi ở Vân Nam và Hồ Nam nhiều. Trước mắt không thể kết luận gì được.”
“Vậy vì sao Chiêu Nguyệt Giáo phải tới quấy nhiễu chúng ta?” Phó Lan Nha trầm ngâm nói, “Vị Tôn chủ này có lai lịch ra sao? Hai mươi năm trước hắn có từng đi qua Vân Nam không?”
Dám trắng trợn táo bạo tìm hiểu hành tung của quan tam phẩm như Bình Dục thì kẻ này quả thực không hề có chút cố kỵ nào của nhân sĩ giang hồ bình thường. Bình Dục cũng không muốn cho Phó Lan Nha biết quá nhiều chi tiết của Chiêu Nguyệt Giáo nên chỉ nói: “Người này họ Kim, tên là Như Khuê. Hai mươi năm trước Kim Như Khuê huyết tẩy Chiêu Nguyệt Giáo ở Nữu Dương Cốc, tự tay giết chết Tôn chủ của Chiêu Nguyệt Giáo lúc đó và vài vị hộ pháp, tự mình ngồi lên ngôi Tôn chủ. Kẻ này còn tàn bạo vô thường hơn Tôn chủ cũ, khắp nơi bị mọi người lên án, võ lâm chính phái của Giang Nam cũng muốn tiêu trừ nhưng hắn có võ công cực cao nên vẫn chưa diệt được. Hai mươi năm nay Chiêu Nguyệt Giáo không những không suy mà càng phát triển mạnh hơn, tới giờ nó đã sớm thành mối họa của cả Giang Nam.”
Trừ cái này ra hắn còn biết năm đó Kim Như Khuê vốn là con nuôi của Tôn chủ Chiêu Nguyệt Giáo. Hắn được kẻ kia nuôi dưỡng 18 năm, vì diện mạo xinh đẹp nên mặt ngoài rất được dưỡng phụ yêu thương. Kỳ thực từ nhỏ hắn đã bị dưỡng phụ coi như luyến đồng, sau 18 năm tuy hắn học được một thân bản lĩnh nhưng tâm tính đã sớm méo mó, khác với người thường.
Trong tràng huyết chiến hai mươi năm trước Kim Như Khuê cướp lấy ngai vị Tôn chủ một phần là để hả giận. Nghe nói sau khi vị Tôn chủ cũ bị hắn phế đi võ công còn bị hắn chém ngàn nhát cho đến chết mới chịu bỏ qua. Đám thân tín của lão ta cũng bị lăng trì, ném xác xuống Nữu Dương Cốc. Chính vì thế mà thanh danh của hắn lập tức vang dội trên giang hồ, võ lâm Giang Nam cũng chính thức nghênh đón hai mươi năm đầy đao quang kiếm ảnh.
Nhưng những lời này hắn không tiện tỉ mỉ nói trước mặt Phó Lan Nha.
Còn nàng thì nghĩ ngợi, sắc mặt hơi trắng bệch sau đó mới nhìn Bình Dục nói: “Vừa rồi ngài nói Chiêu Nguyệt Giáo có vị giáo đồ có ý xâm nhập vào phủ nhưng lại bị kẻ khác diệt khẩu ư?”
Kỳ quái thật! Vị giáo chúng kia dù chết ngoài phủ nhưng cũng có thể vì nội chiến trong Chiêu Nguyệt Giáo, hoặc bị kẻ thù giết, vì sao Bình Dục lại dùng từ diệt khẩu này?
Bình Dục trầm mặc sau đó nói ra phỏng đoán của bản thân tối qua cho nàng nghe rồi kết luận: “Việc này quá khéo, chúng ta vừa tới Kim Lăng mấy ngày, khi lên đường tuy đã tỉ mỉ hỏi thăm tình hình võ lâm nhưng đến đây rồi lại là tình cảnh khác. Nếu ngoài Chiêu Nguyệt Giáo còn có môn phái khác thì vì dẫn rắn ra khỏi hang chúng ta cũng nên bình tĩnh quan sát đã.”
Phó Lan Nha nhớ tới Hồng Chấn Đình thì trong mắt hơi sáng lên nói: “Hồng bang chủ đã là võ lâm minh chủ vậy hẳn sẽ biết nhiều về các môn phái của Giang Nam, không biết ông ấy có ý kiến gì về việc này không?”
Bình Dục giật giật môi, không tỏ thái độ nói: “Hồng bang chủ làm người chính trực, sẽ không dễ dàng hoài nghi hoặc phỏng đoán người trong võ lâm. Trước khi kẻ giết giáo đồ của Chiêu Nguyệt Giáo chưa lộ dấu vết thì ông ấy cũng sẽ không để lộ ra tin tức gì.”
Phó Lan Nha gật gật đầu. Bình Dục từng ở tiền tuyến
của Tuyên Phủ rèn luyện ba năm, sau khi về kinh lại ở Cẩm Y Vệ học tập không ngắn vì thế hẳn đã sớm nhìn thấu những xấu xa hắc ám trong lòng người. Bất kể là thủ đoạn hay suy nghĩ trong phá án của hắn đều khác hẳn với danh sĩ giang hồ như Hồng Chấn Đình. Cũng vì thế nên hắn mới có thể tìm lối tắt, từ những manh mối không chút liên quan tìm ra sơ hở.
Mà khó có được là Bình Dục xử lý các mối quan hệ phức tạp một cách rất nhẹ nhàng, trong lúc làm việc với những người trong giang hồ này hắn vẫn không quên đại cục, cố gắng bỏ qua khác biệt.
Nghĩ đến đây nàng ngước mắt liếc hắn một cái. Năng lực của Bình Dục nàng đã sớm chứng kiến vì thế nàng hâm mộ hắn không kém gì cha và anh trai. Trong lòng nàng hơn phân nửa biết hắn đã sớm có sắp xếp vì vậy cũng yên tâm.
Thấy hắn nhíu mày như đang cân nhắc gì đó, dưới ánh nến ấm áp khuôn mặt hắn trầm mặc tuấn mỹ khiến mặt nàng cũng nóng lên. Ánh mắt nàng chuyển động, đang muốn mở miệng thì Bình Dục lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó nên nói: “Quá hai ngày sẽ có võ lâm đại hội của Giang Nam, đến lúc đó những môn phái giang hồ ở gần đây sẽ hiện thân. Kẻ cướp đi Thản Nhi Châu năm đó hẳn sẽ trà trộn bên trong, ta và đám người Tần đương gia sẽ tới đó thăm dò. Đến lúc đó hẳn sẽ phải hành sự theo hoàn cảnh, hy vọng có thể phát hiện ra manh mối trong đại hội ấy.”
Phó Lan Nha nghe được ẩn ý trong lời hắn. Nàng cũng không có hứng thú gì với võ lâm đại hội kia, nhưng nghĩ tới Bình Dục và đám Tần đương gia có thể tùy ý đi lại là nàng lại chạnh lòng. Nàng là tội quyến nên đừng nói ra khỏi phủ, chỉ đi ra ngoài sân đã khó.
Lại nghĩ tới vị Tần đương gia kia, tuy là nữ tử nhưng hành động của nàng ta không khác gì nam tử, đến việc trọng đại như võ lâm đại hội nàng ta cũng có thể tùy ý đi lại, không hề bị kìm kẹp. Nếu so ra thì quả thực nàng ta được tùy ý hơn tiểu thư khuê các như nàng nhiều.
Nhìn tuổi nàng ta thì ước chừng hơn 20, sớm đã tới tuổi thành thân, không biết đã đính thân chưa? Là nam nhân thế nào mới có thể xứng với vị nữ tử này?
Nàng luôn có hảo cảm với Tần đương gia, đặc biệt làm nàng xúc động chính là khi đối phó với Lâm Chi Thành, tuy nàng ta nóng lòng đến chi viện cho Bình Dục nhưng vẫn không quên quan tâm đến nàng. Đây là nữ tử có thừa dũng cảm và cả sự thận trọng.
Nghĩ tới đây nàng bỗng nhiên nhớ tới tình hình ngày ấy, đáy lòng lướt qua một tia nghi hoặc. Nàng nhớ rõ lúc ấy Tần đương gia biết Bình Dục một mình đối mặt với Lâm Chi Thành thì sắc mặt cực kỳ khó coi. Lúc ấy nàng không để bụng nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy có chỗ nào đó không ổn. Hoặc là nói lúc trước tâm tư của nàng không ở trên người Bình Dục vì thế tự nhiên không thèm để ý những người và việc xung quanh hắn. Nhưng hôm nay đã khác trước.
Sau khi suy nghĩ một hồi nàng không nhịn được nhìn về phía Bình Dục. Lấy nhãn lực của hắn hẳn đã sớm biết Tần đương gia là nữ tử, không biết khi hắn và Tần đương gia nói chuyện có khác gì với đám Hồng bang chủ không.
Bình Dục thấy Phó Lan Nha như suy tư gì đó thì đầu tiên rất buồn bực sau đó hắn lại nghĩ chẳng lẽ việc hắn nhắc đến võ lâm đại hội lại gợi suy nghĩ gì cho nàng ư? Đáng tiếc là lúc này tình thế quá phức tạp, có quá nhiều chuyện cần lo nên không thể tùy ý làm bậy.
Nghĩ tới đây hắn nhìn ra ngoài cửa, trong lòng có ý tưởng. Đúng lúc này có người gõ cửa tới đưa cơm tối, dựa theo dặn dò của Bình Dục, bên trong đồ ăn có bỏ thêm thuốc an thần, hỗ trợ ngủ ngon.
Lâm ma ma thấy thế thì con ngươi sáng trưng, bà vội dọn cơm cho hai người ăn, trong lòng lại như có hải định thần châm, cực kỳ yên tâm.
Chờ ba người ăn cơm xong Lâm ma ma đem chén đũa thả vào hộp rồi tới phòng tắm giặt đồ. Phó Lan Nha cũng đứng dậy theo, lòng tràn đầy chờ mong lấy cuốn sách tả cảnh Kim Lăng ra, định nhân lúc Bình Dục cũng ở đây mà hỏi hắn một chút địa danh có ghi trên bản vẽ.
Ai ngờ Bình Dục thấy trong phòng cuối cùng đã không còn người ngoài thì lập tức đi tới cạnh nàng, cúi đầu nói: “Nàng chờ ta một lát, ta đi sắp xếp một hồi rồi sẽ tới tìm nàng.”
Phó Lan Nha kinh ngạc một lúc mới gật gật đầu nói: “Được.”
Nhìn Bình Dục đi ra ngoài nàng nghiêng đầu nghĩ hắn thần bí thế này không biết muốn làm gì.
Bình Dục đi ra ngoài nhìn quanh. Lúc mới tới Kim Lăng, vì tiện gặp gỡ Phó Lan Nha nên hắn chỉ bố trí phòng thủ kiên cố bên ngoài sau đó đuổi hết đám Lý Mân ra ngoài, còn sắp xếp ám vệ nhìn chằm chằm Vương Thế Chiêu. Ở nội viện này hắn không để ai canh chừng hết. Bây giờ đứng ở cửa viện quả nhiên không ngoài dự kiến của hắn, chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, một bóng người cũng không. Hắn thấy thế thì yên lòng quay người chuẩn bị đi vào viện.
Tòa nhà này ở chỗ náo nhiệt, mái nhà trong viện cũng rất cao, thêm nóc nhà nữa thì đúng là vọt lên hẳn. Tuy ngồi trên đó không thể nhìn ra quá xa nhưng ít nhất vẫn thấy được cảnh rực rỡ lung linh quanh đây. Chính vì thế mà hắn đang định ôm Phó Lan Nha lên nóc nhà ngồi ngắm cảnh.
Chiếu theo tình thế hiện giờ hắn chỉ có thể tranh thủ buổi tối mang nàng ra ngoài phủ. Ngoài ra hắn không nghĩ được cách nào khác vừa dỗ nàng vui vẻ vừa đảm bảo an toàn cho nàng. Hắn tự nhận đã sắp xếp việc này rất chu đáo, cũng tuyệt đối không chịu thừa nhận mình làm thế ngoài thỏa mãn tâm nguyện của nàng còn mang theo tư tâm muốn cùng nàng thân mật ở một chỗ.
Ai ngờ mới vừa đi tới cửa hắn đã nghe thấy không xa có tiếng bước chân truyền đến. Hắn nhanh chóng nhìn quanh, mắt thấy đối phương càng đi càng gần, không kịp lảng tránh nên hắn đành căng da đầu đứng tại chỗ, đề phòng nhìn kẻ đang tới.