Khó có được thời khắc thân mật thế này, Bình Dục đương nhiên hận không thể cứ thế cùng nàng dây dưa mãi. Nhưng lý trí nói với hắn rằng hai người đang ở chỗ cao, không nơi ẩn nấp. Trong phủ lúc này phòng thủ nghiêm ngặt, ngoài phủ có đám Hứa Hách, ngoài ra còn có ám vệ tuần tra nên một khi tiếp tục ở trên nóc nhà thì sớm hay muộn bọn họ cũng bị chú ý, hơn nữa hắn cũng sợ Lâm ma ma ở trong viện ồn ào.
Vì thế hắn và Phó Lan Nha triền miên một hồi sau đó hắn không thể không ôm nàng xuống dưới. Phó Lan Nha rúc trong lòng hắn, sắc mặt đỏ thắm, con ngươi sáng lấp lánh. Nàng vừa đứng vững đã xoắn xoắn người tránh ra sau đó nhấc váy chạy lên hành lang.
Bình Dục ngẩn ra một chút, trong lòng nghĩ hẳn là nàng ngượng ngùng nên mới ở trước mặt hắn làm nũng. Hắn chỉ thấy rung động không thôi, đang định nâng bước đuổi theo lại chợt nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Hắn rùng mình, dừng lại sau đó ho nhẹ một tiếng, khoanh tay đứng trong viện. Hắn cố gắng làm ra vẻ trấn định tự nhiên mà ngắm mấy bông cúc nhìn trong đêm chỉ thấy đen sì.
Giây lát sau quả nhiên cửa phòng mở ra, Lâm ma ma chạy ra ngoài, mặt cực kỳ hốt hoảng. Vừa ngước mắt bà đã thấy Phó Lan Nha đang đi dọc hành lang nên lập tức thở ra. Bà vội đi lên đón người, lại trách cứ tiểu thư vì sao không nói gì đã ra ngoài. Ai ngờ vừa đi đến gần bà lại phát hiện tuy tiểu thư cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trên má lại đỏ ửng, sắc môi đỏ bừng ướt át, đẹp đến nỗi người ta không dám nhìn gần.
Lòng Lâm ma ma lộp bộp một tiếng, nhanh chóng thoáng nhìn thì thấy Bình đại nhân đang đứng trước hành lang nghiêng đầu ngắm cảnh, thần sắc cũng có vài phần không được tự nhiên.
Lâm ma ma lập tức hiểu ra, bà hơi kinh ngạc vội kéo Phó Lan Nha đến gần rồi lặng lẽ nhìn nàng hơi trách cứ. Vốn bà định nói gì đó nhưng nhớ đến tiểu thư tính tình quyết liệt, không phải dăm ba câu đã có thể hù dọa, hơn nữa Bình đại nhân xưa nay quý trọng tiểu thư vì thế cũng yên tâm. Cuối cùng bà không nói gì mà chỉ nhìn Bình Dục, cười gượng một cái nói: “Bình đại nhân, thời gian không còn sớm, đại phu nói tiểu thư cần đi nghỉ sớm nên nô tỳ phải hầu hạ tiểu thư đi ngủ ngay.”
Dứt lời bà dẫn Phó Lan Nha vào phòng. Phó Lan Nha thì e sợ Lâm ma ma đoán được nàng và Bình Dục mới vừa làm cái gì nên trong lòng vốn không yên tâm. Lúc này nghe bà nói thế nàng biết không giấu được nữa rồi, cả người cũng càng thêm ngượng ngùng, cứ thế cắn cắn môi, không thèm nhìn Bình Dục mà ngoan ngoãn theo Lâm ma ma vào phòng.
Bình Dục là người nhạy bén, thấy Lâm ma ma không tự tại được như bình thường thì cũng hiểu ra. Chẳng qua hắn cũng coi như mặt dày, chỉ hơi xấu hổ ho một tiếng sau đó đi theo hai người chậm rãi vào phòng. Kỳ thật từ đêm trước được hôn nàng tới nay hắn mới cảm nhận đầy đủ được cái gì gọi là bị sắc dụ cho điên đảo. Nếu có khả năng hắn hận không thể lúc nào cũng cùng Phó Lan Nha ở chung một chỗ.
Bên ngoài đã bố trí phòng vệ nên tạm thời không có việc gì, hắn cũng định đi nghỉ sớm. Mắt thấy chủ tớ Phó Lan Nha buông màn giường, trong phòng lại yên tĩnh thì hắn cũng đi tới trước giường. Đang muốn cởi áo hắn lại nghĩ tới tình cảnh vừa rồi ở cùng nàng, lòng cũng theo đó mà nóng lên.
Hắn vội lấy lại bình tĩnh, vì tránh cho bản thân nổi lên biến hóa nên hắn chuyển suy nghĩ sang hướng khác. Rốt cuộc ba người ở chung một phòng, hắn mà không chuyên tâm nghĩ sang chuyện khác đến lúc đó không được phát tiết sợ là sẽ khó mà vãn hồi. Cái loại tư vị trầm mê này quả thực khiến người ta không chịu nổi.
Bình dục dùng hết sức chăm chú hồi tưởng lại những việc hôm nay. Vừa rồi Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng tới đây nói cái gì đó. À, đúng rồi, bọn họ nói Lâm phu nhân đã đến phủ, so với dự đoán thì nhanh hơn hắn nghĩ. Bình Dục trầm mặc nhíu mày nghĩ nếu không có vấn đề gì thì ngày mai là có thể sắp xếp cho bà ta gặp Lâm Chi Thành. Kẻ kia thấy vợ mình thì hẳn sẽ nói ra nhiều hơn về Thản Nhi Châu.
Hắn vừa nghĩ vừa cởi áo, sau đó động tác lại chậm lại, trong lòng xẹt qua một chút bất an. Mới vừa rồi hắn nóng lòng gặp gỡ Phó Lan Nha nên đã tự động bỏ qua chỗ không ổn nào đó. Sau khi trầm mặc một hồi, đột nhiên lông tơ cả người hắn dựng hết lên. Hắn vội vàng thắt đai lưng, nắm lấy đao, lạnh mặt bước tới kéo cửa đi ra ngoài.
Phó Lan Nha nằm ở trên giường nghe được động tĩnh thì ngẩn người, kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện?
Bình Dục đi tới cửa chỉ thấy gió thổi vào cực kỳ lạnh lẽo, cái này khiến suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng. Hắn bay nhanh xuống sân sau đó lập tức đề khí, thi triển khinh công bay ra ngoài, nhảy lên một cây đại thụ. Đứng trên ngọn cây, hắn vòng tay làm loa hô lên một tiếng sau đó trầm mặt nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Mới vừa đi được một nửa đã nghe thấy bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hắn biết thuộc hạ đã tới nên lập tức dừng chân.
“Bình đại nhân, xảy ra chuyện gì thế?” Đám Hứa Hách cực kỳ đề phòng chạy tới.
Bình Dục nhanh chóng quét mắt một cái thấy người tới có tám, mỗi người trên mặt còn mang theo chút buồn ngủ. Bọn họ được hắn sắp xếp ở lại trong phủ phòng lúc khẩn cấp, lúc này không có việc gì nên hẳn tất cả đều đang ngủ lại bị gọi dậy.
Lúc này không thấy Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng khiến lòng hắn trầm xuống, vội lướt qua bọn họ bước nhanh về phía trước, trong miệng hỏi: “Ai trông coi phu nhân của Lâm Chi Thành?”
Đám Hứa Hách vội đuổi theo nói: “Vốn là thuộc hạ và Lâm Duy An nhưng chiều nay Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân rảnh rỗi nên đến đổi ca với bọn thuộc hạ.”
Sắc mặt Bình Dục khẽ biến, vội lạnh lùng nói: “Ngươi đi thông báo cho người bên ngoài là trong phủ có lẫn nội gian, lập tức tăng mạnh phòng thủ, tuyệt đối không cho kẻ kia chạy ra. Còn lại vài người cùng ta đến Tây Khóa Viện.”
Lúc nói chuyện hắn đã rút đao ra, không hề chậm trễ mà chạy nhanh về phía trước. Mọi người thấy Bình Dục mang theo tư thế mưa rền gió dữ thì cả kinh. Bọn họ không dám nhiều lời mà vội làm theo dặn dò. Vừa đến Tây Khóa Viện hắn lại gặp đám Tần Dũng hình như mới ở ngoài về. Bọn họ thấy tình hình không đúng thì bước nhanh đến gọi: “Bình đại nhân!”
Bình Dục thấy trong viện sáng đèn thì trong lòng biết Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đều ở trong đó. Tim hắn nảy lên thình thịch, cũng không rảnh trả lời Tần Dũng mà chỉ âm trầm quát khẽ: “Vây quanh Tây Khóa Viện, đừng để kẻ kia chạy mất.”
Dứt lời hắn cầm đao, nín thở đi vào viện, một chân đá văng cửa phòng. Nhưng bên trong lại yên tĩnh giống như chết, hắn vừa bước được một chân vào đã giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong: ở giữa nhà là một mỹ phụ nhân đang đứng. Nàng ta da trắng, mắt sáng, diễm lệ cực kỳ. Trên người nàng ta mặc váy lụa đen nhánh, tóc đen như mây, bên mái lại cài một đóa hoa mẫu đơn đỏ thắm không hợp với mùa này. Cả người nàng ta trên dưới đều có một loại tươi đẹp và quỷ dị đan xen. Cách nàng ta không xa có một tấm mặt nạ da người
bị vứt trên đất, hiển nhiên là dùng để dịch dung và qua mặt đám Hứa Hách.
Phụ nhân kia thấy Bình Dục tiến vào thì không hề quay đầu lại mà chỉ nâng Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng lên cao hơn. Nàng ta tươi cười quyến rũ, nhìn động tác thì nhẹ nhàng nhưng cả người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng lại giống như bị một sợi dây thừng bó lấy, mặt căng đến đỏ tím, cả người không hề có sức giãy dụa.
Nếu hắn tới chậm một chút nữa thì sợ là hai người Lý Trần đã bị phụ nhân này bóp chết. Dưới tình thế nguy cấp Bình Dục híp híp mắt, không nói hai lời đã giả vờ vung đao đâm về phía cổ họng kẻ kia. Nếu hắn không nhận nhầm thì người này chính là Tôn Chủ của Chiêu Nguyệt Giáo Kim Như Khuê. Chỉ có hắn mới có thể có một thân công phu nội gia kín kẽ không chút chỗ hở nào ngoài chỗ bụng có chút uy hiếp.
Kim Như Khuê thoáng nhìn Bình Dục thấy hắn đã tới gần. Hắn nhìn kỹ dung mạo đối phương, trong mắt hiện lên kinh ngạc vui vẻ nhưng thấy Bình Dục đâm kiếm về phía mình, hắn vẫn còn tinh thần trêu chọc: “Nghe nói ngươi mới qua 20 đã thuận lợi lên đến chức Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, lại có thể đứng ngang hàng với Vương Lệnh nên ta còn tưởng ngươi cũng có chút bản lĩnh, ai ngờ cũng chỉ là thứ hoa thêu trên gối.”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Bình Dục cười, Tú Xuân đao trong tay vẫn đâm thẳng nhưng một tay khác lại bỗng xuất hiện thêm một thanh chủy thủ, cứ thế lặng yên nhắm thẳng đến bụng của kẻ địch. Chiêu thức này cực kỳ quái dị, khác hẳn với phương pháp của chính phái, gần như có thể gọi là ám toán. Đến kẻ từ trước đến giờ đều làm việc trái với lẽ thường như Kim Như Khuê cũng phải kinh ngạc. Nhưng vì Bình Dục đang nhắm đến chỗ yếu hại của hắn nên kẻ kia cũng không rảnh lo nghĩ nhiều mà cả người như con rắn linh động nhảy qua một bên.
Vừa mới tránh đi thì lực chú ý của hắn cũng bị phân ra, sức trên tay buông lỏng nên cuối cùng hai người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng cũng có thể thở hổn hển hai hơi. Bình Dục thì căn bản không cho Kim Như Khuê cơ hội nghỉ ngơi đã dẫm một góc váy của hắn, vung đao ngăn không cho hắn chạy. Chủy thủ tay trái vẫn không hề nể tình đâm về phía bụng hắn, miệng cười nhạo nói: “Kim tôn chủ, bên ngoài đã sớm bay thiên la địa võng, nếu ngươi thức thời thì nhân lúc còn sớm mau buông thuộc hạ của ta ra, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng ra khỏi phòng này một bước.”
Kim Như Khuê hơi cả kinh, bụng mạnh mẽ rụt lại né tránh chiêu thức của Bình Dục, tay phải lạnh lùng vứt Lý Mân ra xa. Sau đó hắn không hề đợi mà lập tức ra tay, kiềm chế cái tay cầm chủy thủ của Bình Dục. Thấy đối phương lộ ra vẻ khiếp sợ hắn lập tức cong môi, vững vàng nắm chặt lấy tay đối phương không cho Bình Dục giãy dụa. Sau đó hắn cười nhìn bàn chân đối phương đang giẫm lên góc váy của mình rồi mềm mại nói: “Bình đại nhân nhìn thì đứng đắn, ai ngờ lại nóng vội như thế, ngươi nói xem đang êm đẹp ngươi dẫm váy ta làm gì?”
Vừa nói chuyện hắn vừa ngước mắt nhìn nét mặt như đao khắc trên mặt và đôi con ngươi đen như đá quý của Bình Dục. Trong mắt hắn càng dày thêm vẻ thán phục, lại không nhịn được dùng lòng bàn tay khẽ xoa xoa mu bàn tay của người trước mặt.
Bình Dục không nghĩ tới võ công của tên này lại khó lường đến thế vì vậy nhất thời cũng không thể tránh thoát. Lúc này thấy lời nói và việc làm của hắn tùy tiện như vậy thì hắn giận quá hóa cười nói: “Chẳng qua ta thấy một đại nam nhân như ngươi mà lại mặc váy thì quá chướng mắt thôi.”
Trong lúc nói chuyện hắn đã chấc chân uốn gối hung hăng húc về phía bụng tên kia, còn tay cầm Tú Xuân đao cũng vung lên bổ về phía cái tay của đối phương đang cầm lấy tay mình.
Kim Như Khuê nghiêng người né tránh sau đó nhẹ nhàng hóa giải thế công của hai đòn này, tay phải sau đó xuất chưởng nhắm đánh vào ngực Bình Dục. Nhưng không chờ hắn tới trước mặt thì Bình Dục bỗng nhiên tăng lực dưới chân, cứ thế dẫm rách tà váy dài dưới chân. Chỉ nghe thấy một tiếng vải rách vang lên, chân Kim Như Khuê lập tức lộ ra, thấy cả quần lót ngắn trên đầu gối.
Bởi vì biến cố này mà hắn hơi cứng người, không thể không buông Bình Dục ra mà lùi lại một chút. Cúi đầu nhìn đôi chân trắng bóng của mình, hắn ngước mắt liếc đối phương một cái sau đó dỗi nói: “Ái ui, đều bị ngươi xem hết rồi, Bình đại nhân nói xem phải làm sao bây giờ?”
Lời còn chưa dứt hắn đã nở nụ cười, cả người nghiêng về trước làm bộ ngã vào lòng Bình Dục nhưng tay thì hóa thành chưởng bổ về phía cổ đối phương. Chưởng phong của hắn vẫn hùng hậu như cũ, không hề nể tình. Bình Dục cũng không có đường lui, không thể không vung đao ngăn cản chiêu thức của kẻ địch. Hắn chỉ thấy một sức mạnh lớn lao đánh úp lại, phần giữa ngón tay bị căng đến muốn vỡ ra. Hắn cắn răng trào phúng: “Ta lại cảm thấy Kim tôn chủ không mặc váy thuận mắt hơn đó.”
Kim Như Khuê bị Tú Xuân đao cản đòn tấn công thì định một hơi bẻ gãy thanh đao nhưng ai ngờ nó lại rất cứng, bản thân hắn chẳng thể làm gì. Lúc này hắn xoay người đưa lưng về phía Bình Dục sau đó cong khuỷu tay chọc vào bụng địch rồi cười duyên nói: “Đúng rồi, ở trong lòng Bình đại nhân hẳn có người rất đẹp khi mặc váy. Ta thật tò mò không biết vị mỹ nhân nào có thể khiến Bình đại nhân tự mình đi xiêm y. Hiện tại ta đã tới nên nhất định phải nhìn một cái, nếu xinh đẹp hơn ta thì ta cũng không ngại mang về giấu để Bình đại nhân cũng chịu cảnh thương tâm một lần. Nếu không Hồng Đường mà ta nuôi 18 năm chẳng phải chết oan uổng ở bên ngoài phủ của ngươi ư?”
Bình Dục cười lạnh nói: “Hồng Đường đó không phải do chúng ta giết.”
Ánh mắt Kim Như Khuê lóe lên, miệng cười nói: “Cái tên khốn nhìn đã không thấy đứng đắn này. Miệng người toàn lời nói dối, ta mới không thèm tin.”
Đúng lúc này có tiếng người truyền tới, chính là Tần dũng dẫn người bố trí xong phòng vệ bên ngoài sau đó nhảy vào chi viện. Thấy thế Bình Dục lập tức vung đao lên chém tới chỗ đối phương tránh cho hắn có dịp đả thương mình.