So sánh với ông ta thì Lâm phu nhân lại cực kỳ đạm mạc và an tĩnh. Bà ta chưa từng ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Thành một cái, trên mặt cũng không hề có chút biến hóa nào. Sau khi vào phòng bà ta đứng cách Lâm Chi Thành một khoảng, sau đó lặng yên đứng đó.
Bình Dục ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ một hồi chỉ cảm thấy bầu không khí giống như đọng lại, buồn bực nói không nên lời. Hắn không muốn ở lại đó nữa nên mở miệng nói: “Lâm Chi Thành, ta đã đưa phu nhân của ông tới bình an. Lúc này hai người có thể ôn chuyện, trong lúc đó sẽ không ai tới quấy rầy. Trên đường sau này ta cũng sẽ tuân thủ ước định, cố gắng bảo vệ phu nhân của ông chu toàn ——” lời còn lại hắn biết một người tâm cao khí ngạo như Lâm Chi Thành sẽ hiểu cả nên cũng không nói nhiều.
Lâm Chi Thành vẫn nhìn Lâm phu nhân, miệng đáp: “Yên tâm, ta sẽ giữ chữ tín.” Lời này là ông ta nói với Bình Dục.
Bình Dục gật gật đầu, không nói gì nữa mà xoay người đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Hắn lệnh cho hộ vệ bảo vệ nơi này, đến khi yên tâm là kể cả ruồi cũng không vào được hắn mới cùng Lý Du rời đi.
Hai người đi thẳng tới phòng Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng thấy hai thằng nhóc kia đã có thể ăn và ngủ thì mới nhẹ nhàng thở ra. Bình Dục quan tâm đến Phó Lan Nha nên sau khi ra khỏi chỗ Lý Mân hắn lập tức cùng Lý Du tách ra và trở lại chính phòng.
Vì biến cố đêm qua nên mấy chỗ trong phủ đã bị hư hỏng, không ít người phải chuyển chỗ ở. Chủ tớ Phó Lan Nha cũng bị chuyển đến một cái sân nhỏ ở góc Tây Bắc. May mắn là chỗ này cách chính phòng không xa, nếu có biến cố thì chỉ cần vài bước là hắn có thể đuổi tới, cũng coi như tiện lợi.
Lúc quay lại chính phòng hắn đi tắm gội thay quần áo, dùng chút đồ rồi lập tức đi tới chỗ Phó Lan Nha. Hắn vòng qua một chỗ rẽ sau đó đi dọc con đường mòn đến bên ngoài viện của Phó Lan Nha. Bên ngoài viện có vài cây đại thụ che bóng râm, không gian thì cực kỳ yên tĩnh. Đây vốn là nơi tĩnh dưỡng của lão Hầu gia lúc về già nên trang trí trong viện mang theo mạnh mẽ cứng cáp và thiếu vài phần uyển chuyển. Thật ra mà nói thì nó vốn không thích hợp làm khuê phòng cho một vị cô nương nhưng trải qua chuyện đêm qua hắn chẳng có lựa chọn nào khác. Hắn chỉ đành tạm thời bố trí cho nàng ở đây.
Đến gần viện hắn đứng bên ngoài tường bao nghe ngóng thấy bên trong lặng ngắt như tờ thì biết hơn phân nửa nàng đã đi nghỉ. Lúc này hắn mới yên tâm trở lại chính phòng gọi đám Hứa Hách tới sau đó sắp xếp an bài một phen. Chờ bọn họ đi rồi hắn cũng lên giường đi nghỉ.
Hắn ngủ đến trưa mới tỉnh lại, sau khi đứng dậy hắn đứng trước giường mặc quần áo. Hứa Hách lại tới tìm hắn báo: “Lâm phu nhân ở lại trong phòng Lâm Chi Thành một hồi lâu. Trong lúc đó từng có tiếng tranh chấp giằng co và tiếng khóc nỉ non truyền ra. Sau khi Lâm phu nhân ra ngoài thì đôi mắt rưng rưng giống như đã khóc một hồi. Sắc mặt Lâm Chi Thành còn kém hơn lúc trước. Thấy thuộc hạ ông ta chỉ nói có chuyện muốn thương lượng với ngài còn lại thì không giải thích thêm. Thế là thuộc hạ lập tức sắp xếp Lâm phu nhân ở phòng bên cạnh ông ta, lại sắp xếp cơm canh sau đó tới đây bẩm báo.”
Bình Dục gật gật đầu nói: “Ngươi dẫn người sắp xếp trước, một canh giờ sau ta sẽ tới.”
Chờ Hứa Hách lui ra Bình Dục gọi hạ nhân vào. Hắn đứng trước bàn vừa uống trà vừa lơ đãng hỏi: “Đã mang cơm trưa đến chỗ Phó tiểu thư chưa?”
Hạ nhân vội trả lời: “Bẩm công tử, vì đại phu nói dược thiện của Phó tiểu thư cần được chuẩn bị đúng cách, phải nấu đủ 2 canh giờ, không được hấp tấp làm ảnh hưởng tới dược liệu nên đồ ăn mới được làm xong. Bọn nô tài đang chuẩn bị mang đến cho Phó tiểu thư.”
Bình Dục nghe nói Phó Lan Nha còn chưa dùng cơm thì rất vừa lòng mà gật đầu buông chén trà rồi cầm đao đi ra cửa. Trên đường đi hắn lại nghĩ dược thiện cho nàng bổ thân quả là hợp lý nhưng với hắn lại quá bổ, ăn xong khí huyết cứ sôi sục ban đêm thi thoảng còn chảy máu. Lần tới phải bảo nhà bếp thêm chút đồ ăn thường miễn cho mỗi lần hắn rảnh rỗi đi gặp nàng lại phải cùng nàng ăn đồ bổ.
Nghĩ thế nên đến trước cửa phòng Phó Lan Nha, hắn lập tức nhìn quanh xác định không có ai mới lập tức đi nhanh vào trong. Hắn đã dặn nếu không được hắn chấp thuận thì không người nào được phép vào đây thế nên lúc này bên trong viện không một bóng người. Hắn đi qua hai cây tuyết tùng, đến trước cửa và gõ.
Một lát sau có tiếng bước chân nho nhỏ truyền tới, Lâm ma ma bước tới mở cửa thấy hắn thì vội nói: “Bình đại nhân.”
Bình Dục à một tiếng sau đó vào phòng chỉ thấy Phó Lan Nha má đỏ hồng, hai mắt mông lung. Nàng đang ngồi trên giường dụi mắt, giống như mới vừa ngủ say tỉnh dậy, trên mặt còn có chút mơ màng. Mắt hắn không nhịn được nhìn ngón tay của nàng, lại nhớ đến một màn đêm qua thế là trong đầu ầm một cái, mặt đỏ lựng.
Phó Lan Nha đã nhìn thấy Bình Dục, lại thấy hắn đứng ở cạnh cửa bất động thì nhất thời chưa nhớ tới chuyện lúc trước mà chỉ đứng dậy gọi: “Bình đại nhân.”
Sau chuyện đêm qua nàng cực kỳ mệt mỏi, lúc này lại vừa mới tỉnh ngủ nên tạm thời chưa nhớ ra chuyện khác. Bình Dục thấy trong mắt nàng có vài phần ngây thơ, thần sắc lại thản nhiên thì biết nàng chưa nhớ tới chuyện trong căn phòng ngầm hôm qua. Lúc này hắn mới thấy tự tại hơn một chút mà đi đến trước giường buông đao nhìn nàng hỏi: “Chắc nàng đói rồi, ăn cơm trước đã.”
Phó Lan Nha nhìn ra ngoài cửa sổ thấy quả nhiên đã tới trưa, nàng quay đầu muốn nói gì đó lại thấy hạ nhân đã mang đồ ăn vào. Lâm ma ma mở cửa đón lấy hộp đồ ăn sau đó vào phòng lại vẫn thấy Phó Lan Nha đứng ở bên giường ngơ ngẩn nhìn Bình Dục. Tên kia đã ngồi xuống cạnh bàn,
như suy tư gì đó mà tự rót trà cho mình. Bà ta thấy thế thì nói: “Tiểu thư, ngài đang phải điều dưỡng thân mình, không nên để đói quá. Huống hồ Bình đại nhân cũng đói rồi, có gì cần nói thì chờ ăn xong hẵng nói.”
Bà biết tiểu thư ngủ trưa dậy thường sẽ mơ hồ mất một lúc, chờ thanh tỉnh lại thì sẽ hoạt bát hơn.
Phó Lan Nha nghe Lâm ma ma nói thì cũng thoáng tỉnh táo hơn. Đợi đồ ăn dọn ra xong nàng và Bình Dục đều yên lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong Bình Dục uống trà rồi trầm ngâm một phen sau đó mới ngước mắt nhìn Lâm ma ma nói: “Ma ma, ta có lời muốn nói với tiểu thư nhà ngươi nên ngươi đi ra ngoài một chút nhé?”
Phó Lan Nha đang cùng Lâm ma ma rửa tay rửa mặt nghe thấy thế thì cả hai chủ tớ đều ngẩn ra. Lâm ma ma thấy thái độ của Bình Dục thong dong, ngữ khí bình thản, không giống như đang tức giận nên trong lòng biết hơn phân nửa hắn muốn nói với tiểu thư về châu cái gì đó. Vì thế bà ta vội lên tiếng sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi đứng ở bên ngoài nín thở lưu tâm đến động tĩnh bên trong.
Phó Lan Nha thấy Lâm ma ma đi ra ngoài nên đang muốn hỏi Bình Dục muốn nói gì nhưng bỗng nhiên nàng nhớ tới việc đêm qua thế là máu dồn hết lên mặt. Nàng xấu hổ đến mức hận không thể che mặt lại, vất vả lắm mới có thể hơi trấn định, cố nén quẫn bách đứng dậy đi tới bên cạnh giường nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rì rì hỏi: “Ngài muốn nói cái gì?”
Bình Dục nhanh chóng đánh giá thời gian, mắt thấy còn lâu mới tới giờ đi gặp Lâm Chi Thành nên hắn muốn hỏi Phó Lan Nha xem nàng có muốn cùng đến nghe Lâm Chi Thành nói chuyện không. Hắn sợ trong lòng nàng vẫn khó chịu về chuyện của mẹ nàng nên muốn hỏi nàng trước.
Ai ngờ nhìn thấy bộ dạng này của Phó Lan Nha thì trong lòng hắn lập tức ngứa ngáy, sờ sờ mũi đi tới trước mặt nàng cúi đầu nhìn hàng mi dày của nàng. Nhất thời hắn cũng không biết phải mở miệng thế nào, muốn xin lỗi nàng nhưng lại cảm thấy ngượng. Chần chừ một lát hắn mới quyết tâm ôm nàng vào lòng, thấp giọng dỗ: “Tối hôm qua là ta đường đột, ta nhận lỗi với nàng.”
Hắn xưa nay luôn tâm cao khí ngạo nên đây là lần đầu tiên hắn thành tâm thành ý xin lỗi người khác.
Phó Lan Nha không nghĩ tới hắn lại chủ động nhắc tới việc kia nên càng thêm túng quẫn. Nàng vội dùng tay áo che mặt, giọng run run nói: “Ngài, ngài không được nói nữa.”
Nàng cũng không biết nam nhân bình thường vốn không thể khống chế phản ứng sinh lý của bản thân nên trong lòng chỉ nghĩ hắn có ý muốn khinh bạc mình thế nên mới để xảy ra cái việc kia. Vì thế nàng hơi oán hắn, nhưng cũng ngàn vạn không nghĩ tới Bình Dục cái hay không nói lại nói cái dở tới trêu chọc nàng.
Nhưng khiến nàng cáu nhất là việc hắn nói đêm qua đường đột nàng. Sao lại chỉ có đêm qua, rõ ràng là hắn đã đường đột như thế vài lần cơ mà.
Trong lòng Bình Dục biết nàng ngây thơ không biết gì, thấy nàng còn xấu hổ hơn hắn thì cũng không dám dây dưa quá nhiều mà chỉ cười khổ nói: “Được, ta không nói nữa.”
Dứt lời hắn ôm nàng vào lòng, lạ lẫm mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng. Chờ nàng thoáng bình tĩnh lại hắn mới nhẹ kéo tay áo của nàng xuống, cúi đầu thấy nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, mặt đỏ như ráng chiều, môi hồng kiều diễm không thể tả nổi. Ngực hắn nóng lên, bỗng nảy ra tâm tư muốn trêu chọc nàng vì thế hắn không nhịn được dán đến bên tai nàng nói: “Sau này tự nhiên nàng sẽ hiểu hết.”
Phó Lan Nha cân nhắc một chút lại chỉ thấy lời này cực kỳ lả lơi. Nàng cực kỳ xấu hổ, trong lòng sinh ra vài phần cáu giận, cứ thế dậm dậm chân, ngước mắt trừng hắn, “Bình Dục!”
Nhìn thấy con ngươi đen bóng như ngọc thạch của hắn lại thấy bộ dạng hắn nghiêm trang nên trong lòng nàng nghi ngờ mình nghĩ nhiều. Nhưng lúc nàng nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lại thấy con ngươi hắn xoay một chút rồi nhìn sang chỗ khác thế là nàng giận dữ mắng: “Ta không nghĩ ngài lại … hư như thế.”
Mấy chữ cuối cùng chỉ nhỏ như muỗi kêu bởi vì nàng quá mức xấu hổ.
Còn Bình Dục lần đầu nghe thấy nàng gọi tên mình thì trong lòng giống như có con sâu bò qua, tê dại nói không nên lời. Hắn đang muốn cúi đầu hung hăng hôn nàng một hồi, mắt dán lên môi nàng thì lại nghe thấy Lâm ma ma gõ gõ cửa báo: “Bình đại nhân, Lưu tổng quản nói Hứa thiên hộ đang ở ngoại viện chờ ngài, đã tới thời gian ước định với vị Lâm bang chủ kia.”
“Lâm bang chủ?” Phó Lan Nha kinh ngạc, vội giãy ra khỏi ngực hắn. Chờ lấy lại tinh thần thì đỏ ửng trên mặt nàng dần tan đi, trong mắt chỉ còn lại một mảnh yên lặng. Nàng nhìn về phía Bình Dục hỏi, “Cuối cùng Lâm Chi Thành cũng chịu nói chuyện rồi hả?”
Nóng bỏng trong lòng Bình Dục cũng bị ép xuống, hắn liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng không có ý tránh né thì im lặng một lát rồi hỏi: “Nàng có muốn cùng ta đi nghe Lâm Chi Thành nói không? Nếu nguyện ý thì ta sẽ sắp xếp.”