Sáng sớm hôm sau, tiểu Đồng mang tới một chiếc điện thoại mới.Điện thoại được đựng trong túi giấy sang trọng, không cần nhìn cũng biết nó đắt như thế nào.
Tiểu Đồng nói mọi thứ đã được cài đặt xong, nếu muốn cô có thể dùng số điện thoại cũ.Sau khi hắn rời đi, Bạch Lộ vẫn ngơ ngác đứng ở góc sau siêu thị, thứ đắt tiền như vậy không thích hợp với thân phận của cô một chút nào, nhưng cô bây giờ là thân phận gì? Những lời người đàn ông nói vang lên bên tai, tôi đưa cho em thứ gì, em chỉ có thể nhận lấy.Cô thở dài, nhặt một túi ni lông đen trên mặt đất gần đó, bỏ túi giấy và đồ bên trong vào, sau đó mang nó trở lại siêu thị.
Cho dù không thể từ chối, nhưng đáy lòng vẫn là cự tuyệt, không thèm xem qua, trực tiếp khóa vào trong tủ.Khi Bạch Lộ đang làm việc trên lầu vào buổi chiều, Quyên Tử gọi tên cô nói có người tìm.Xuống dưới liền thấy, là Tô Triệt.Cùng hắn đi ra ngoài, Tô Triệt từ trong xe lấy ra một vật, Bạch Lộ sửng sốt, hóa ra là một hộp điện thoại di động.Tô Triệt nói: "Gọi cho em vài cuộc nhưng không bắt máy, anh liền biết em chưa mua điện thoại mới.
Vừa lúc anh có một cái không dùng đến."Nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Bạch Lộ, hắn phát giác mình giải thích quá nhiều.
Kỳ thật hắn lợi dụng lúc nghỉ trưa cố ý đến cửa hàng di động một chuyến.
Lúc chọn mẫu còn suy nghĩ đắn đo rất lâu, mắc quá chắc chắn cô sẽ không nhận, mà rẻ quá thì cũng không được.
Vì thế chọn một kiểu dáng vừa ra thị trường năm trước, tuy thoạt nhìn đơn giản nhưng chức năng rất đầy đủ.Thấy Bạch Lộ thờ ơ, hắn nhét đồ vào trong tay cô, "Không biết em có thích hay không, trước tiên cứ dùng tạm đi."Bạch Lộ sợ rớt vội cầm lấy, lại đẩy về phía hắn, cúi đầu nói: "Cảm ơn anh, nhưng cái này mắc quá, em không thể lấy.""Này," Tô Triệt gãi gãi đầu, "Một chút đều không đắt, thật đó."Thấy vẻ mặt kiên trì của Bạch Lộ, hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút mất mát không thể giải thích được, vì vậy liền nói dối, “Anh còn có việc cần giải quyết, đi trước.” Sau đó nhảy lên xe lái đi.Mãi đến khi chiếc xe jeep khuất dạng trong dòng xe cộ, Bạch Lộ mới ôm chặt chiếc hộp vào ngực, ấn mạnh vào lòng, như thể muốn ấn đến trong tim, đồng thời một chút chua xót sinh ra từ tận đáy lòng.
Đừng đối tốt với tôi như vậy, tôi không xứng.Chiếc điện thoại mà Tô Triệt tặng là chiếc Nokia màu trắng, đơn giản hào phóng, nói thật là Bạch Lộ rất thích nó.
Ngắm nghía một hồi, cô nhét chiếc sim cũ vào, rút kinh nghiệm lần trước, cố ý kiểm tra xem gần cục pin có gì khả nghi không, rồi lại cười tự giễu.
Chiếc nằm trong tủ kia may ra còn có khả năng.
Cái này, ít nhất còn an tâm dùng được.Sau đó cô gọi điện thoại cho tiểu Thiên, cô biết rằng với sự thông minh và nhạy bén của tiểu Thiên, hắn chắc chắn sẽ đoán được những gì đã xảy ra ngày hôm đó, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng.
Cô hiểu loại cảm giác này nên không yên tâm về hắn chút nào.
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, tiểu Thiên nói đang ở thư viện tự học vì sắp thi.
Hai chị em đơn giản hàn huyên vài câu, cố ý né tránh chủ đề kia.Cúp điện thoại xong, Bạch Lộ nghĩ, mặc kệ như thế nào, chỉ cần gia đình cô bình bình an an là đủ rồi.Bạch Lộ biết, hiện giờ cuộc sống bình yên đối với cô mà nói là một điều xa xỉ, chỉ là không ngờ, tốc độ thay đổi lại nhanh đến vậy, không cho cô một chút thời gian để thở.Còn chưa hết giờ làm, cô đã nhận được điện thoại của tiểu Thiên: "Tôi nói các người mấy giờ tan tầm vậy, ra ngoài đi, tôi đang chờ bên ngoài siêu thị.""Tôi còn chưa xong việc.""Vậy tôi sẽ vào tìm cô."“Đừng.” Bạch Lộ thở dài, đi xuống cầu thang và chào Tôn Yến Tử.
Cô hai ngày nay trạng thái đều không tốt, sắc mặt cũng kém, Yến Tư cho rằng thân thể cô không thoải mái, bảo về nhà nghỉ ngơi cho tốt.Xe dừng đột ngột trước cửa, tối tăm rậm rạp, luôn mang đến cho người ta một cảm giác xấu xa, đó cũng là sự thật.
Bạch Lộ bước tới, hỏi qua cửa kính xe hơi hạ thấp: "Làm sao vậy?"Tiểu Đồng nói với ngữ khí đương nhiên: "Đón cô tan tầm, lên đi chứ.""Không cần, tôi đi xe buýt.""Cô cho rằng tôi muốn đến đón cô sao? Là ý của lão đại, nhanh lên đi."Cô đành phải mở cửa sau ra ngồi vào.Tiểu Đồng phóng xe thật sự rất nhanh, một chút cũng không tuân thủ luật giao thông, làm trái tim của Bạch Lộ nhảy lên nhảy xuống, sau đó liền phát hiện có điều không đúng, "Cậu đang lái đi đâu vậy?""Biệt thự bên bờ biển.""Tại sao lại đến đó?""Cô về sau sẽ sống ở đó.""Không được." Lần này quả thật cô không đồng ý được, người này quá bá đạo ngang ngược, cô kiên quyết nói: "Tôi không đi."Tiểu Đồng nói, "Tôi cũng chỉ làm theo lệnh.
Nói với tôi cũng vô ích, chi bằng cô nói chuyện với lão đại.""Tôi sẽ nói chuyện với hắn."Tiểu Đồng sửng sốt, liếc cô qua gương chiếu hậu rồi đưa điện thoại cho cô.Bạch Lộ nhận lấy, "Tôi không biết số của hắn.""Bấm phím 1."Bạch Lộ bấm số, sau vài hồi chuông, giọng nói trầm thấp của Trình Úc truyền đến tai cô, có vẻ không kiên nhẫn, "Chuyện gì?"Cô kích động đến hơi thở không đều, lên án nói: "Họ Trình kia, anh thật quá đáng."“Bạch Lộ?” Hắn hơi kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nói: “Buổi tối trở về sẽ nói chuyện với em, bây giờ tôi đang bận.”"Tôi không đi."Bên kia hơi trầm mặc một lúc, "Em cảm thấy chuyện này có thể thương lượng đường sống sao?"Cô sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đừng có khinh người quá đáng."Bên kia cười khẽ một tiếng, ngữ khí chuyển lạnh: "Tôi cũng muốn cảm tạ chính mình, trở về sẽ tính sổ với em."Bạch Lộ nghe một tiếng títtt, ngực kịch liệt phập phồng, lại không có chỗ nào phát tiết, máy móc trả điện thoại cho người trước mặt.
Sau khi lấy lại tinh thần, lập tức kêu to: "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."Tốc độ xe vẫn như vậy, cô dứt khoát mở cửa xe, nhưng mở không ra, bị tiểu Đồng kịp thời ấn khóa ở trung tâm lại.
Hắn cau mày, "Cô điên rồi sao? Tốc độ như vậy nhảy xuống muốn tìm chết?"Bạch Lộ khó có được lúc kích động lại bị hắn rống lên, cô như một quả bóng bị kim đâm, vô lực ngồi trở lại.Thấy bộ dạng cô thất thần, hình như có chút không đành lòng, "Đừng náo loạn nữa, sớm hay muộn gì cũng phải trải qua chuyện này.""Đừng nhìn lão đại ngày thường dễ tính, thật ra tính khí rất xấu, cô đừng nên chọc giận anh ấy thì hơn ."Bạch Lộ ngơ ngác nhìn qua, vẻ mặt của tiểu Đồng ở kính chiếu hậu có chút không được tự nhiên, nói "Cái kia, chuyện lần trước đã đắc tội cô, thật xin lỗi, cô đừng để trong lòng."Không nói lời nào, Bạch Lộ tâm tư không ở nơi này, cô chỉ nghĩ tới đêm nay, làm sao vượt qua đêm nay đây?Bởi vì là ban đêm, Bạch Lộ không để ý rằng đây là nơi mà tiểu Thiên đã từng ao ước.
Mơ mơ hồ hồ xuống xe, đi theo tiểu Đồng vào cửa biệt thự.Có người đang đợi ở cửa, một người phụ nữ trạc bốn mươi, thoạt nhìn có điểm quen mắt, gọi cô là Bạch tiểu thư, đưa cho cô một đôi dép lê, còn muốn giúp cô cầm túi trên tay, cô không quen với việc được người khác phục vụ, theo bản năng né tránh.Người phụ nữ không để bụng, nhiệt tình dẫn cô lên lầu, mở cửa phòng, mời cô vào, nói trong bồn tắm đã có nước, sau đó chỉ chỉ cô vào tủ nói bên trong có quần áo, trước khi ra ngoài còn nói có yêu cầu gì thì gọi.Bạch Lộ thất thần đứng giữa phòng, căn phòng này còn lớn hơn phòng ngủ và phòng khách của cô cộng lại, cho dù từ rèm cửa đến ga trải giường, thảm trải sàn đều là màu ấm, nhưng vẫn khiến cô có chút lạnh lẽo.
Sau đó nhớ tới, người phụ nữ vừa rồi là người mang bữa sáng lên cho mình sau đêm ác mộng đó.Đêm đó, cô vẫn luôn cố tình né tránh, thật ra nếu có thể, cô đã thực sự lên kế hoạch xóa nó ra khỏi bộ não của mình theo yêu cầu của người đó.Tuy nhiên, chính hắn là người đã kéo cô lại.Bạch Lộ không đi tắm, cô cứ ngồi trên sô pha, từ nơm nớp lo sợ đến dần dần chết lặng, bất tri bất giác đã tôi qua mấy tiếng, cô thường có thói quen ngủ sớm dậy sớm, vì vậy liền bắt đầu buồn ngủ.Nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm thấy có người chạm vào bả vai mình, lập tức tỉnh lại, nhìn thấy người kia đứng trước mặt mình, hơi trách móc nói: "Sao em không lên giường ngủ?"Khi nhìn thấy quần áo trên người cô, hắn nhíu mày, "Em chưa tắm? Mau đi tắm đi."Thấy cô vẫn không nhúc nhích, hắn cười: "Muốn tôi giúp hả?"Nói xong liền duỗi tay, chưa kịp đụng vào người thì cô đã nhảy dựng lên như bị bỏng: "Không cần, tôi tự đi được."Bạch Lộ tắm rửa xong ra ngoài thì Trình Úc đã ngồi trên ghế sô pha, trên người mặc một bộ áo ngủ màu đen, đầu tóc ướt đẫm, có vẻ như vừa tắm rửa trong một phòng tắm khác, ăn mặc rất khác với thường ngày, nằm ngửa ra một cách thoải mái.
Nhưng khí thế