Xe vừa dừng lại, Trình Úc đã không thể nhịn nổi nữa mà đẩy cửa, đem người vẫn còn đang nôn khan xách ra bên ngoài.
Nhìn cô cúi đầu nôn khan, hắn đưa mũi xuống ngửi ngửi, vẫn còn mùi.
Vừa nhìn xuống dưới thì thấy cổ tay áo cũng dính một ít, tức giận đến mức hận không thể đá cô một cái.Tài xế đưa qua một chai nước, hắn xua xua tay nói không cần, tài xế trực tiếp đưa cho Bạch Lộ, hắn lại kêu một tiếng từ từ.
Sau đó đoạt lấy chai nước, vặn nắp chai, xách cổ Bạch Lộ lên cho cô uống một cách thô lỗ.
Thấy cô xúc miệng xong còn định nuốt xuống, hắn vỗ vào lưng cô một cái: "Nhổ ra."Xe đã bẩn, tài xế biết xưa nay ông chủ đều luôn sạch sẽ nên sẽ không ngồi lại nữa, gọi điện kêu người chạy một chiếc khác tới đây.
Nhưng bây giờ đã tối, chờ xe cũng phải mất một lúc, tài xế đề nghị tìm một chỗ gần đây tránh gió.Trình Úc nhìn người đang đứng bên cạnh, tức giận nói: "Đứng ở đây chịu lạnh đi."Tài xế không có cách nào, chính mình cũng không thể lên xe ngồi được, đành phải ngoan ngoãn đứng sang một bên chịu lạnh chung.Bạch Lộ vẫn đang cầm chiếc áo khoác trên tay.
Trên người chỉ mặc một chiếc váy nhung liền thân, cô tựa hồ muốn mặc vào, nhưng lại ngại nó bẩn nên bỏ xuống.
Bộ váy phác họa đường cong thân thể, chân đi giày cao gót ba phân, tóc dài xõa trên vai, bộ dạng mười phần nữ tính.Trình Úc thở dài, quay sang nói với tài xế: "Không đợi nữa, bắt xe về thôi."Bạch Lộ thở ra một làn khói lạnh, người đã tỉnh táo lại một chút, cũng biết chính mình phạm sai lầm, thấy người nọ bỗng hướng mình bước tới, cô chột dạ lui về sau một bước.Ai ngờ hắn đi đến trước mặt thì lại cởi áo khoác, sau đó không nói một lời quàng lên người cô.Bạch Lộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, đối diện vài giây rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh không lạnh sao?"Người kia đóng chặt vạt áo lại cho cô, chỉ nói câu: "Tôi là đàn ông."Bạch Lộ không hiểu đàn ông cùng việc sợ lạnh có liên quan gì đến nhau, nhưng nhìn hắn một thân tây trang thẳng thớm, đứng sừng sững trong gió lạnh, đúng là rất đàn ông.
Rồi nhận ra vị trí người nọ đang đứng chắn được hướng gió thổi tới, trong lòng bỗng dưng ấm áp.Đợi mãi không bắt được chiếc taxi nào, nhưng lại có vô số vật nhỏ từ không trung rơi lả tả xuống.Bạch Lộ ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Tuyết rơi." Sau đó lại duỗi tay bắt những bông tuyết, trước tiên xác định hình dạng, sau đó nhìn chúng tan ra trong lòng bàn tay.
Từ khi còn nhỏ cô đã rất thích tuyết rồi.Một lát sau cảm thấy người bên cạnh quá mức trầm mặc, cô quay đầu nhìn thoáng qua, đối phương đang dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc nhìn cô, lại nghe hắn không hề gợn sóng nói: "Đã nhìn hơn hai mươi năm rồi mà vẫn còn kích động như vậy?""Đây là tuyết đầu mùa đấy.""Không phải đều giống nhau sao?"Bạch Lộ câm miệng, thu hồi tay.Rốt cuộc cũng bắt được xe, vừa mới lên xe ngồi người bên cạnh đã hắt xì một cái.Bạch Lộ Quan tâm hỏi: "Anh không lạnh chứ?"Trình Úc phủ nhận: "Không có."Cô muốn đem áo trên người cởi ra, hắn lại xua xua tay, "Giữ mặc đi."Chiếc áo dính vết nôn kia ở bên trong không gian nhỏ hẹp, mùi lại rõ ràng hiện lên, Trình Úc nhíu mày: "Em đúng là một ngụm rượu cũng không thể dính.""Tôi đã nói là tôi không biết uống rồi."Hắn nhìn cô, "Nói như vậy là lỗi của tôi sao?"Bạch Lộ liếc hắn một cái, không dám chống đối.Một lúc sau cô nhỏ giọng nói: "Tôi có thể uống một chút bia."Nói xong liền nhớ đến Tô Triệt.
Cô từng vì chúc mừng hắn thực hiện được lý tưởng mà hôm đó phá lệ một lần, ngày đó hương vị của bọt bia quanh quẩn ở đầu lưỡi một hồi lâu, lúc này hồi tưởng lại trong lòng có một chút chua xót.Đã lâu không gặp, hiện tại không biết hắn đang làm gì, có phải đã phá được rất nhiều vụ án lớn không?Trình Úc cũng không biết suy nghĩ của cô, chỉ thấy ánh mắt cô ngây ra, cho là do thói quen lại ngẩn ngơ, bất quá vẫn nói một câu: "Về sau mặc kệ là loại rượu gì, một ngụm em cũng không được uống."Chuyện này cũng không gây ra bất cứ sóng gió gì cho mối quan hệ của hai người.Nhưng Bạch Lộ cho rằng trải qua lần này, Trình Úc sẽ không bao giờ dẫn cô ra ngoài tham gia tiệc nữa.
Không nghĩ tới vài ngày sau, hắn lại kêu cô chuẩn bị một chút để đi cùng hắn tới một nơi.Còn nhắc nhở, lần này trang điểm nhẹ nhàng một chút.Kẻ lông mày bôi chút son Bạch Lộ vẫn biết làm, chỉ là, lần trước cô thư ký kia giúp cô mua một đống đồ cao cấp, bên ngoài toàn là chữ tiếng Anh, cô không biết nên dùng cái nào.
Nhìn trên bàn hộp lớn hộp nhỏ chưa mở, Trình Úc rốt cuộc lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Ngọc chưa mài cũng có khuyết điểm của ngọc chưa mài, hơn nữa còn rất nhiều khuyết điểm, muốn bù đắp cũng đã quá muộn.
Cũng may bây giờ vẫn còn thời gian, vì thế ngồi xuống cùng cô nghiên cứu.Hắn một bên đọc hướng dẫn một bên dạy bảo: "Ngày mai tôi sẽ tìm người đến dạy em, phụ nữ trang điểm không chỉ để làm đẹp mà còn để thể hiện sự tôn trọng đối với người khác, đây là lễ nghi cơ bản." Sau đó dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa còn để bản thân thêm tự tin."Bạch Lộ ngoài miệng thì ừ, trong lòng lại không phục, nghĩ thầm anh mang tôi đi theo mới chính là không tôn trọng những người ở đó."Không phải ngày nào em cũng học tiếng Anh sao, tại sao mấy cái này lại không biết?"Nghe ngữ khí bỡn cợt của hắn, Bạch Lộ không thèm mở miệng nữa.
Thật mau người nọ đã lấy ra một số thứ đặt trước mặt cô, ngón tay thon dài chỉ vào từng món: "Phấn nền, chì kẻ mày, kẻ mắt, lông mi, son môi, má hồng."Bạch Lộ không khỏi kính nể hắn.Chờ cô ở trước gương trang điểm xong, Trình Úc đã chọn được cho cô một bộ quần áo, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới, với lấy hộp phấn má dặm lại hai cái.
Hắn còn lấy ra một chiếc kẹp tóc nhỏ từ trong hộp trang sức kẹp lên tóc mái của cô, rất nhanh đã lộ ra vầng trán trơn bóng.
Sau đó gật đầu hài lòng, "Về sau cứ như vậy."Bạch Lộ sờ sờ cái trán, lộ ra nhiều như vậy cô có chút không quen.Trình Úc kéo tay cô xuống, "Về sau không cần che che giấu giấu, phải làm cho bản thân mình có cảm giác tồn tại."Một đường không nói lời nào, sau đó xe dừng lại ở một phòng trưng bày tranh.Vừa nhìn thấy phòng trưng bày được trang trí một cách đầy nghệ thuật, Bạch Lộ liền bày ra biểu tình mờ mịt.Trình Úc giải thích: "Một người bạn mới mở, vì vậy mời tôi đến xem thử."Nhân viên phòng trưng bày nhận ra hắn, nhiệt tình mời vào, muốn đi thông báo với bà chủ thì hắn nói không cần quấy rầy, vào trước xem qua một chút.
Lôi kéo tay Bạch Lộ tùy ý đi đến một chỗ, lướt qua một vài bức tranh trên tường, nói với cô: "Em chọn một bức đi.""Tôi không biết xem tranh đâu." Cô vội thoái thác."Không cần phải hiểu, ủng hộ thôi mà."Lần đầu tiên Bạch Lộ đặt chân đến nơi như thế này, cô thật sự cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đây.
Có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, cùng với người bên cạnh cô giống nhau, bên ngoài quần áo xa hoa lộng lẫy, bên trong lại tỏa ra khí chất đầy mình, dùng loại biểu tình thưởng thức giống nhau, khi thì gật đầu, khi thì thấp giọng nói chuyện với nhau."Trình tổng đại giá quan lâm, đúng là khách quý tới nhà mà.”Bạch Lộ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ ưu nhã đoan trang mỉm cười đi tới, sườn xám màu tím, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng xanh biếc, màu sắc rất đẹp.
Thoạt nhìn tuổi ngoài ba mươi, ngũ quan cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại có nét quyến rũ rất riêng.Trình Úc giới thiệu hai người với nhau: "Đây là chủ của nơi này, Mạc Y.
Đây là Bạch Lộ."Người phụ nữ chính thức đưa tay ra, "Xin chào, hoan nghênh."Bạch Lộ cũng lễ phép bắt tay lại, kèm theo một nụ cười mỉm.Người phụ nữ nhìn thấy đầu