Bạch Lộ thầm kêu một tiếng không xong, phản ứng đầu tiên là khẽ động một cái, nhưng dưới chân lại không nhúc nhích, một âm thanh vang lên trong đầu: Cô không thể lùi bước, phải chịu đựng.
Vì vậy, cô bình tĩnh trả lời: "Đây là sổ tay của tôi, anh lấy đồ của tôi làm gì?"Trình Úc dựa vào lưng ghế, nhướng mày, "Ồ, tôi nhìn thấy trong này đều viết về tôi, không ngờ em lại để bụng tới tôi như vậy."Lúc nói lời này biểu tình của hắn có chút đắc ý, sau đó bày ra tư thái lười biếng lật từng trang: "Ngày 1 - ngủ đạp chăn mền, nghiến răng, ngày 2 - chải đầu trong phòng khách..." Hắn lật liên tục vài tờ sau đó bỗng nhiên dừng lại, gằn từng chữ một: "Ngày 15 - bánh xèo hành..." Nói xong ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt toàn vẻ chế nhạo, "Mấy cái này tôi không thể hiểu nổi, có thể giải thích một chút không?"Bạch Lộ đầu óc vừa động vừa nghĩ cách đối phó, căng da đầu nói: "Nhật ký, chỉ là nhật ký mà thôi.""Dấu tích ở đằng sau là ý tứ gì?""Chính là, chính là đánh dấu những thói hư tật xấu của tôi, muốn sửa."Trình Úc cười rộ lên, ngữ khí bỗng nhiên ôn nhu: "Là vì tôi sao?"Bạch Lộ cắn môi, miễn cưỡng gật đầu.Trình Úc lúc này mới lộ ra biểu tình vừa lòng, lười biếng đứng lên, trong tay vẫn còn cầm quyển sổ nhỏ đi đến trước mặt Bạch Lộ, chỉ tay vào một tờ hỏi: "Lá cờ đỏ ở ngày 30 đại biểu cho điều gì?"Âm thanh kéo dài từ đỉnh đầu truyền đến, ngữ khí kia phảng phất như đang thật sự hoang mang, cũng biểu thị cho việc đã biết tất cả.
Da đầu Bạch Lộ tê dại, vèo một cái đoạt lấy quyển sổ, lẩm bẩm nói: "Lá cờ thì chính là lá cờ, tùy tiện vẽ một chút không được sao."Trình Úc duỗi hai tay vòng lấy cô, tư thế vô cùng thân mật, ngữ khí sủng nịnh nói: "Được, đương nhiên là được rồi, nhưng mà chỉ có vậy thôi sao?""Ừ.""Tốt thôi, đi ngủ." Trình Úc rốt cuộc cũng bỏ qua chuyện quyển sổ, đem Bạch Lộ chặn ngang bế lên, sải bước hướng tới phòng ngủ.Tư thế ôm kiểu công chúa trong truyền thuyết, đối với Bạch Lộ cực kỳ không tự nhiên, nhưng cô vẫn âm thầm nhẹ nhàng thở hắt ra, còn chưa kịp thở tốt, người nọ đang ôm cô dừng lại, thình lình nói một câu: "Ai bảo em làm như vậy?"Hô hấp Bạch Lộ cứng lại, giả bộ hồ đồ, "Anh có ý gì?""Nhìn tôi." Trình Úc trầm giọng ra lệnh.Bạch Lộ bất đắc dĩ ngẩng đầu, hắn nhìn vào mắt cô nói: "Em cho rằng tôi là tên ngốc sao?"Vừa rồi còn cười vô cùng ôn nhu, bây giờ đã không còn sót lại chút gì.Tim Bạch Lộ bắt đầu đập loạn lên, lại nghe hắn hỏi: "Là tên họ Tô kia sao?"Cô không nghĩ hắn sẽ đoán tới tận nơi đó, lại trong vô thức nhớ tới buổi sáng mới vừa gặp Tô Triệt, mà người đàn ông đang ôm cô cảm nhận được thân thể cô cứng ngắc, nhíu mày; "Thật là hắn?""Không phải." Bạch Lộ sau khi lấy lại tinh thần vội phủ nhận."Vậy thì là ai?""Không ai cả." Cô một mực chắc chắn.Trình Úc cười lạnh: "Thật đúng là xem tôi thành một tên ngốc."Bạch Lộ có dự cảm không ổn, giãy giụa muốn đi xuống, Trình Úc giữ chặt cánh tay, nảy sinh ác độc nói: "Chuyện này em không nói rõ ràng, hôm nay tôi sẽ không để yên."Hắn vài bước đi đến mép giường ngồi xuống, đem người trong ngực đặt ngồi lên đùi mình, một tay vòng ra phía sau giữ chặt hai tay cô, một tay đặt trên lưng áp chặt, mục đích áp chế cô giãy dụa.Bạch Lộ giống như cá mắc cạn, giãy giụa một cách phí công, cô vừa tức vừa sợ, lớn tiếng phản bác nói: "Tôi không xem anh là kẻ ngốc, là anh vẫn luôn xem tôi là kẻ ngốc mới phải, tôi không thể có suy nghĩ của chính mình sao?"Trình Úc hừ một tiếng, "Em không ngốc, em cũng có thể có suy nghĩ của mình, nhưng cái loại việc đường ngang ngõ tắt này căn bản không phải tự em có thể nghĩ ra được, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, em không nói ra thì tôi sẽ động thủ." Hắn với tay ra đằng sau cầm lấy cuốn tạp chí trên tủ giường, cuốn lại.
"Cơ hội cuối cùng, nói hay không?"Bạch Lộ đang sửng sốt trước câu hỏi quen thuộc, sau đó lại nghe bốp một tiếng.
Cái mông lập tức đau nóng rát, cô nhăn chặt mày, chính mình lại không hé răng.Trình Úc nhướng mày, "Không đau?"Tiếp theo lại bốp một cái, âm thanh còn vang dội hơn lúc nãy.Bạch Lộ kêu lên đau đớn, vẫn quật cường nói: "Tôi nói không có ai chính là không có ai."Ngoan cố ý như lần gặp đầu tiên, Trình úc khẽ cắn môi: "Hôm nay bằng mọi giá tôi phải sửa lại tật xấu này của em.
Bằng không sớm muộn gì cũng thiệt thòi lớn."Sau khi đánh xong cái thứ năm, người trong ngực vẫn không rên một tiếng, Trình Úc nghĩ thầm sức chịu đựng cũng lớn thật, nhưng hắn cũng không thể động thủ được nữa liền ném quyển tạp chí đi, sau đó kéo quần ngủ của cô xuống.
Làn da trắng nõn bị đánh đến đỏ bừng khiến hắn nhìn thấy có chút giật mình, lại nhìn đến bờ mông nhiễm một tầng hồng phấn, căng mọng, mềm mịn như quả đào chín, cổ họng hắn thắt lại, một cổ nhiệt nóng từ bên dưới truyền lên.Bạch Lộ nhân lúc hắn ngây người thì lộc cộc bò xuống, chật vật mặc quần lại, mặt đỏ bừng quay đầu lại nhấc chân đá lên đùi hắn, trong miệng căm giận mắng: "Biến thái."Trình Úc trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa, động tác không chút dư thừa bắt lấy chân cô, dùng sức kéo đến.
Bạch Lộ mất trọng tâm ngã lên giường, hắn thuận thế tiến lên, hai tay chống giường, đem cô chặt chẽ khống chế trước ngực.
Ánh mắt nóng rực nhìn thẳng cô, hầu kết giật giật, giọng khàn khàn nói: "Cả ngày đều mắng biến thái biến thái, nếu tôi không biến thái chút thì quả thật có lỗi với em." Nói xong cúi đầu một ngụm cắn lên cổ cô.Bạch Lộ đau đến thét chói tai, duỗi tay cào loạn, bị hắn dễ dàng khống chế , cắn đủ rồi mới nhả ra.
Nhìn dấu răng rõ rệt trên cần cổ tinh tế, Trình Úc mới vừa lòng cong khóe miệng, sau đó nói: "Vừa nãy em xem bộ phim kia, nhân vật trong phim phải cất công chuẩn bị đến tận hai mươi năm, mới có thể vượt ngục thành công, em còn chưa đến hai mươi ngày đã nghĩ muốn bỏ trốn khỏi tôi? Em đánh giá mình quá cao, hay vẫn là đang xem nhẹ tôi?""Hôm này liền dạy cho em một bài học, để xem cái gì gọi là từ từ tiến bộ."Hắn nói xong thì tiếp tục động tác vừa rồi, nhắm thẳng vào những nơi có chút thịt, hai bên sườn, cánh tay và bụng một đường cắn xuống.
Là cắn thật sự, tay duỗi xuống phía dưới cởi quần ngủ của cô, bàn tay dùng sức xoa bóp hai bên eo cùng bờ mông, lực đạo mạnh đến nỗi như muốn xoa nát vậy, đầu ngón tay thon dài như vô tình mà cố ý cọ qua địa phương bí ẩn kia, cuối cùng dọc theo khe hở thâm nhập vào, ác ý mà khai phá, vừa lòng khi nghe thấy cô áp lực đè nén tiếng rên rỉ.Bạch Lộ xấu hổ và giận dữ, cắn răng chịu đựng, nghe thấy người đàn ông dán bên tai hỏi: "Em mua cái kia nhiều hay ít?"Cô phản ứng trong chốc lát mới hiểu hắn đang ám chỉ cái gì, đúng sự thật đáp: "Mỗi kích cỡ một hộp." Sau đó liền nghe thấy tiếng cười khẽ không có ý tốt, hơi nóng thổi vào lỗ tai, "Một hộp không đủ dùng."Bạch Lộ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, đây là điều cực kỳ hiếm gặp trong cuộc đời cô.
Buổi chiều ở trong thư phòng căn bản không thể ngồi vào ghế dựa được, đành phải bò lên tấm thảm trải trên mặt đất, tư thế giống như mèo mập.
Hiện tại trên người cô khắp nơi đều là dấu răng, nơi địa phương phía dưới càng khổ không nói nổi.Cô ở trong lòng mắng người nọ một hồi, dùng những từ ngữ có hạn của mình, biến thái, kẻ điên, cầm thú, cầm thú không bằng....!Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở sách vở ra, nếu kế hoạch chạy thoát thất bại, vậy thì phải ngoan ngoãn học tập.Mèo béo ở bên cạnh vung vẩy cái đuôi quấy nhiễu, Bạch Lộ lật sách chưa được bao nhiêu trang thì nhận được điện thoại của La Táp.Cô bước đi tập tễnh ra cửa biệt thự, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ chói mắt, bắt mắt không kém gì chủ nhân của nó.
La Táp ngồi ở bên trong, mang kính râm, duỗi tay đẩy cửa xe.
Bạch Lộ trên người chỉ khoác một chiếc áo lông, "Tôi đi thay quần áo.""Lên xe đi, nói mấy câu thôi." Sắc mặt La Táp không kiên nhẫn nói.Lên xe, thấy La Táp khởi động, Bạch Lộ cúi người thắt dây an toàn.
Nghe người bên cạnh cười nhạo một tiếng, "Còn rất tiếc mệnh." Bạch Lộ không hé răng, trước kia cô cũng không có thói quen thắt dây an toàn, mỗi lần đều là người kia nhắc nhở.Sau khi xe chạy trên đường, La Táp mới thở dài, "Tôi cùng anh ấy, hoàn toàn kết thúc rồi."Nửa đêm hôm qua, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là số của Bạch Lộ, cô nghe máy nhưng lại truyền đến thanh âm của người đàn ông kia, "Trò hề này dừng ở đây được rồi." Cô choáng váng trong chốc lát mới nói: "Anh không thể đối xử với em như vậy được." Bên kia hơi trầm mặc: "La Táp, không phải cô nói cô vẫn chưa hiểu đủ tôi sao, đây là bộ mặt thật của tôi."Điện thoại cắt đứt, cô vẫn luôn mở mắt cho đến hừng đông.La Táp từ suy nghĩ trở lại hiện thực, quay đầu nhìn về phía Bạch Lộ: "Chúc mừng cô, ở tù chung thân, đời này đều không thể trốn thoát khỏi hắn.""Chúng tôi đã ký hợp đồng."La Táp nhìn cô như thể đang nhìn người ngoài hành tinh, "Cô thật ngây thơ, cô cảm thấy anh ấy sẽ tuân thủ hợp đồng sao? Tôi hiểu rõ anh ta hơn cô, người này không hơn không kém là một tên cố chấp cuồng, nếu tôi đoán không sai, cho đến ngày hôm nay cô là người phụ nữ thứ hai mà anh ta chạm vào."Trong mắt Bạch Lộ rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc."Mặc dù cô vô dụng, nhưng vì cặp má lúm đồng tiền đáng chết đó, coi như đã định cô là thế thân rồi.
Về sau không sợ anh ta cả đời sẽ không cưới, hoặc nếu có lấy người khác, cô đều sẽ phải tiếp tục với thân phận hiện tại, bởi vì." La Táp cười lạnh, "Anh ta đối với người phụ nữ khác không có hứng thú.
Cô sẽ phải làm người phụ nữ thứ hai của anh ta cả đời."La Táp tràn ngập thống khoái nói xong, liền nhìn thấy tay Bạch Lộ nắm chặt đai an toàn.Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã chạy ra khỏi nội thành.
Chờ đến khi Bạch Lộ phục hồi tinh thần, xe đã chạy ra đường ven biển, mặt đường rộng lớn chỉ có vài