Trên đường trở về nhà, Bạch Lộ vẫn luôn trầm mặc.Đoạn ký ức đau khổ lúc trước muốn quên đi, không kịp phòng bị vô tình bị lật lại.Sau khi bỏ học, Bạch Lộ làm việc trong một xưởng giày ở thị trấn để phụ giúp gia đình.
Tiền kiếm cũng không được nhiều lắm, nhưng có còn hơn không.
Nhà cô ở địa phương này, cách những con sông nổi tiếng ở Đông Bắc rất xa, đất đai không phì nhiêu, nhiều người ít đất, lại thường xuyên có thiên tai.
Tuy nhiều thế hệ làm nghề nông, nhưng những người gắn bó với nghề này đều ngày càng ít đi, nhiều người trẻ tuổi không cam lòng liền vào thành thị tìm kiếm cơ hội.Từ Lệ ở hậu viện nhà cô sau khi rời khỏi đây đã tốt lên nhiều.
Khi Bạch Lộ vẫn đang chăm chỉ ngồi trên ghế nhà trường để chạy nước rút cho kì thi trung khảo, Từ Lệ đã đến thành phố biển cách nơi này hàng nghìn dặm cùng với một vài cô gái ở thôn bên cạnh.
Tết Âm Lịch trở về, diện mạo cũng trở nên xinh đẹp hơn, mọi người xung quanh đều nói cô ấy có tiền đồ.Không ít các cô gái đến nhà Từ Lệ cầu xin cô đưa họ đi theo, duy chỉ có Bạch Lộ là không.
Nhưng Từ Lệ lại chỉ ưu ái cô, nguyên nhân cũng đơn giản, cô có bằng cấp, ở chỗ cô học được đến cao trung cũng rất hiếm, ngoại hình dễ nhìn, cũng có phần xinh đẹp.
Quan trọng chính là, tính cách của cô rất tốtcsẽ không gây chuyện làm phiền người khác.Thời điểm đó trong nhà cần dùng tiền nhiều, em gái em trai một người học cao trung một người học sơ trung, mỗi người một mối, theo cách nói của mọi người thì đều là những đại học mầm.
Bạch Lộ không thể vào được đại học, nhưng cô ý thức được mình là chị nên đã bàn bạc với ba mẹ, cuối năm sẽ thu dọn đồ đạc đi cùng Từ Lệ.Đặt chân lên thành phố được cho là có cơ hội này, cô mới thấy sự thật có phần khác so với miêu tả của Từ Lệ.
Địa điểm làm việc là một khách sạn cao cấp, bản chất công việc chính là bồi bàn.
Cái này cũng không sao cả.
Nhưng trung tâm giải trí nơi Từ Lệ làm việc nằm bên ngoài khách sạn.
Cái được gọi là giải trí thực chất là KTV và phòng tắm hơi.
Ngay khi Từ Lệ quay trở lại nơi này, Khí chất của cô ấy hoàn toàn thay đổi.
Mãi đến khi Bạch Lộ bắt đầu công việc, nhìn thấy ở hành lang những cô gái trẻ ăn mặc mát mẻ đi tới đi lui, mới hiểu được cái loại khí chất độc đáo này gọi là: "Phong trần khí"Bạch Lộ thấy hối hận, nhưng không có năng lực thay đổi, đành phải ở lại một thời gian làm việc kiếm tiền rồi mới quyết định.
Từ Lệ đối với cô cũng xem như chiếu cố, giới thiệu cô đến KTV làm phục vụ, mặt khác người quản lý ở đó cũng rất tốt, cố gắng cho cô làm việc tránh đi những vị khách khó tính.
Bạch Lộ mỗi ngày đều thật cẩn thận, tận lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân xuống, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi.Nhưng có một câu nói như thế này, thường xuyên đi bộ bên sông, giày làm sao có thể không ướt?Chỉ một ngày trước khi kết thúc tháng, Bạch Lộ gặp phải một khách hàng ngoại tỉnh say rượu.
Bắt đầu là sờ soạng tay, sau đó liền giữ chặt cô ôm trong lòng ngực, cô giãy giụa, động tác người đàn ông cũng không giảm, trong miệng còn khinh thường nói, đều là mang đi bán, còn giả vờ thanh thuần.Cô càng phản kháng, người nọ càng hăng hái, hắn cao to nên dễ như trở bàn tay ngăn chặn cô.
Bạn bè của hắn toàn là những hung thần gian ác, những cô gái khác phục vụ ở đó cũng không dám chọc vào bọn chúng, đối với lời kêu cứu của Bạch Lộ giả vờ câm điếc.Người đàn ông vì say rượu, dưới sự cổ vũ của đám bạn, tính toán đem cô xử ngay tại chỗ.
Hắn vừa gặm cắn cổ cô, vừa mò tay vào váy tìm kiếm, dưới tình thế cấp bách cô liền cầm bình rượu lên đập mạnh vào đầu hắn.Lực đạo không nhỏ, lập tức đổ máu.Đầu tiên là tiếng thét chói tai, ngay sau đó là một loạt âm thanh xỏ xuyên căn phòng.Cô rất may mắn.Chuông báo động vang lên, hóa ra là cảnh sát bất ngờ kiểm tra.Sau đó Từ Lệ nói, nếu không có cảnh sát đến, lại còn may mắn gặp cảnh sát tốt, cô đêm đó nhẹ thì thất thân, nặng thì mất mạng.
Ở nơi này, tiền bạc và quyền lực là tất cả, việc một cô gái mất tích không phải là vấn đề.
Trong mắt bọn họ, phục vụ cùng gái đều không khác gì, đều dựa vào số mệnh.Chỉ là tên kia say rượu đến lợi hại, thấy chính mình máu chảy ròng ròng hắn liền đỏ mắt, nhưng lại bắt lấy cổ tay cô, nói gì cũng không buông.
Cảnh sát tới, có người nhận ra hắn, hoặc là nói nhận ra cha hắn ta.Những người bạn của hắn đồng lõa đưa ra lời khai sai, nói rằng cô dụ dỗ bọn họ trước.
Nơi này vốn hỗn loạn thị phi, căn bản sẽ không ai tin tường lời nói của cô.
Cô lúc ấy sắp bị bắt đi quy vào tội làm gái cùng đám phụ nữ kia, chỉ hận không thể đâm đầu vào tường chết lấy lại trong sạch.Chỉ có người cảnh sát trẻ tuổi kia kiên nhẫn hỏi cô xảy ra chuyện gì, sau đó giống như tùy ý nói ra một tin rằng một tỉnh nào đó gần đây đã cải tổ ngành khai thác mỏ.
Lúc này, gây chuyện không khác não gây ra phiền phức cho cha hắn ta.
Người đàn ông nghe thấy cuối cùng khí thế giảm đi một nửa.
Cuối cùng quản lý tới hòa giải, cô chỉ cần bồi thường tiền thuốc men, mọi chuyện coi như xong.Công việc này Bạch Lộ kiên quyết không làm nữa, đương nhiên quản lý cũng không thể để cô làm tiếp.
Từ Lệ đề nghị cô qua phòng tắm hơi của cô ta làm việc, Bạch Lộ vừa nghe liền bực.
Mấy ngày trước cô trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới, các cô gái massage cạnh tranh rất khốc liệt, phải kết bè kết phải hợp tác tác chiến mới được, nếu giới thiệu được người mới tốt sẽ được thưởng.
Đây có lẽ mới chính là mục đích thật sự của Từ Lệ.Bạch Lộ vốn dĩ không suy nghĩ nhiều, nhất thời xúc động liền nói ra hết, Từ Lệ tức giận mắng cô không biết tốt xấu, còn nói đây là có người cố tình châm ngòi ly gián.
Không cần xác minh có thật hay không, hai người cãi nhau một trận, ngay trong ngày Bạch Lộ dọn ra ngoài ở.Tính tình của cô cũng quật cường không thể tay trắng về quê, vì thế tự mình đi tìm việc làm.
Cô tìm được công việc phục vụ trong một quán ăn, làm được hai tháng, không lấy được một xu tiền công.
Ông chủ là một người có bối cảnh, là hạng người gian xảo lại keo kiệt.
Cô lại nhiễm phong hàn nằm liệt giường không dậy nổi, còn bị chủ nhà thúc giục trả tiền thuê nhà.
Không có tiền mua thuốc, không có sức lực để kiếm ăn, cô nằm ở trên giường cho rằng mình sẽ chết khi tha hương, Từ Lệ xuất hiện.Tưởng cô ấy tới thuyết phục cô trở về, không nghĩ tới Từ Lệ móc ra 500 tệ đặt lên bàn, bình tĩnh nói: "Nếu em trở về, cầm cái này làm lộ phí." Dừng một chút, lại móc thêm 500 tệ để bên cạnh: "Nếu không quay về, cầm số tiền này trả tiền thuê phòng, một lần nữa đi kiếm việc làm.""Em cũng có cốt khí, thà rằng chết đói cũng không quay về tìm chị.
Mặc kệ em có tin hay không, chị là thật lòng muốn giúp đỡ, không nghĩ tới em so với khi còn nhỏ không thay đổi...." Cô ta thở dài, "Nói điều này em không thích cũng phải nghe, làm người có cốt khí là không đủ, còn phải biết lựa chọn lấy hay bỏ, có bỏ mới có được, xã hội bây giờ là như vậy, cười nghèo không cười kỹ nữ..."Bạch Lộ nhíu mày, ho khan nói: "Đây không phải là vấn đề lấy hay bỏ, đây là vấn đề nguyên tắc."Từ Lệ cười nhạo, "Nguyên tắc? Nguyên tắc có thể ăn được sao? Có thể cho người anh 30 tuổi của chị một người vợ được không? Hay có thể cho em trai em gái của em tiền học phí?"Bạch Lộ liên tiếp bị cô hỏi nghẹn lại, Từ Lệ đứng dậy đi ra cửa, đưa lưng về phía cô nói: "Bất quá, chị vẫn rất nể phục em.
Chỉ mong em có thể vĩnh viễn tuân thủ nguyên tắc, ở nơi này làm nên chuyện, cũng cho chị nhìn xem, loại người như chúng ta còn có con đường nào để đi."Từ Lệ đi không lâu, có cơm hộp giao tới cửa.
Hóa ra cô ấy đã đặt cơm trong ba ngày ở quán ăn nhanh tầng dưới.Chuyện này làm Bạch Lộ rất cảm động, lúc trước trong lòng cô đối với Từ Lệ có chút oán hận, nhưng bây giờ cô dường như đã nhìn ra điều gì đó, điều mà trước đây cô chưa từng thấy, đó là gì? Cô không thể nói rõ.
Chỉ biết hoàn cảnh tàn khốc có thể ăn mòn thậm chí làm vặn vẹo bản tính của một con người, nhưng