"Tôi đối với em như vậy còn không phải vì thích sao?""Anh nhầm rồi. Đó là hối hận."~o0o~Trên dãy hành lang nhộn nhịp đông người qua lại, một cô gái cầm chiếc túi xách có thiết kế cầu kì trên tay, cẩn thận tiến về phía cửa giảng đường, ánh mắt có chút gấp rút khi kiểm tra kim phút trên chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc.Đúng lúc chuẩn bị mở cửa gỗ lớn, Ria chợt nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ ở phía sau: "A, cậu là Carney phải không? Mình đợi cậu mãi."Quay đầu nhìn lại, Ria bắt gặp một cô gái lạ mặt tết tóc hai bên, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, bộ dáng rụt rè đang tiến về phía mình."Phải. Có chuyện gì sao?" Ria cẩn thận đảo mắt nhìn qua người kia một lượt, nhất thời khiến sống lưng nữ sinh đó trở nên căng thẳng.Cô gái lạ mặt đẩy gọng kính tròn, rút ra một tờ danh thiếp đưa đến trước mặt Ria: "Mình là Saki, chủ tịch câu lạc bộ cờ vua của trường. Mình đến đây là vì muốn mời cậu tham gia câu lạc bộ chúng mình""Tôi không biết chơi." Cô gái tự giới thiệu là chủ tịch câu lạc bộ cờ vua kia vừa dứt lời, Ria đã nhàn nhạt đáp, sau đó lập tức xoay người rời đi, cố ý không để cho người đối diện bất cứ cơ hội nói thêm điều gì.Saki vẫn cố chấp thuyết phục: "Nhưng mình nghe nói hồi xưa cậu từng đạt nhiều giải lớn mà. Câu lạc bộ mình rất cần thêm thành viên mạnh. Cậu cũng chưa tham gia câu lạc bộ nào hết mà phải không?"Bước chân Ria vẫn không khựng lại đến một nhịp, trước khi mở cửa giảng đường chỉ để lại một câu: "Tôi đã từ chối rồi."Cạch."Em biết chơi cờ sao, người đẹp?"Vừa bước vào lớp, Ria đã bắt gặp khuôn mặt tò mò của Zedra kề sát bên cạnh. Anh ta đứng dựa lưng vào tường, mái tóc xanh rêu sẫm màu mềm mại rủ xuống một góc khuôn mặt tuấn mỹ, điệu bộ cà phất cà phơ.Bởi vì hôm nay đến lượt nhóm bọn họ thuyết trình, tất cả đều chuyển lên ngồi ở hàng đầu tiên để tiện đi lại. Dù vậy, nếu nghe được cuộc trò chuyện thông qua lớp cửa gỗ dày cộp kia thì thính giác bọn họ thật chẳng khác gì của loài bướm đêm Galleria mellonella."Sao Ria lại từ chối thế? Tham gia câu lạc bộ rất vui mà phải không?" Bên cạnh Zedra, Podros cũng tò mò.Ria bước về chỗ ngồi phía sau bọn họ, vừa kiểm tra tài liệu, vừa điềm tĩnh trả lời: "Nhận nhầm người thôi. Tôi không biết chơi.""Ồ?""Con người toàn những kẻ giả dối." Phía trước cô một bàn, ánh mắt Jathae vẫn chẳng hề rời cuốn sách đang đọc, lạnh lùng phun ra một câu."Này, này, Jathae! Mới sáng ra đã gây sự là sao?"Trong chốc lát, bầu không khí xung quanh Ria đột ngột trở nên ầm ĩ. Chủ yếu là Podros và Zedra đang liên tục cằn nhằn một kẻ độc mồm độc miệng như Jathae, trong khi Jathae vẫn không thể ngừng công kích Ria. Khác với mọi lần, khi mà mỗi lời Jathae nói ra Ria đều không đặt vào tai, biểu cảm lúc này của cô lại trở nên khá kì lạ.Đúng lúc đó, cửa gỗ lại bật mở, Ather thở hổn hển bước vào, gương mặt tỏ rõ vẻ sợ hãi như vừa bị ma đuổi. Bàn tay anh khó khăn bám trụ lên bức tường gạch trắng, sau đó thả phịch người xuống chiếc ghế xoay bên cạnh, gương mặt đỏ gay gắt. Anh đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt đang lệch hẳn sang một bên. Dẫu vậy, chiếc sơ mi nhăn nhúm cùng mái tóc tả tơi giống như vừa mới thi chạy marathon trong bộ đồ lễ phục vẫn khiến Jathae không khỏi trừng mắt khó chịu.Podros tròn nhìn về phía Ather đầy thương cảm. Zedra còn nhẹ nhàng vỗ vai anh chàng một cái, gật đầu tỏ vẻ như thấu hiểu lắm. Dĩ nhiên, cho dù không cần hỏi thì ai cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra.Jathae sau một giây đảo mắt nhìn lên liền quay trở lại cuốn sách trên tay, khinh thường nhận xét: "Lại bị đeo bám sao? Lũ con người đúng là vô cùng phiền phức."Zedra cũng đưa ra lời khuyên vô cùng chân thành: "Tôi nói rồi. Cậu nên học cách từ chối người khác đi. Tử tế như vậy không phải lúc nào cũng tốt đâu.""Ather, có cần thay đồ không? Hôm nay là ngày thuyết trình đấy. Ta có mang thêm một bộ đồ nữa này." Podros lục túi đồ, đưa cho Ather một bộ quần áo mới nguyên mà anh luôn mang theo phòng trường hợp cần đến."Cảm ơn, Podros." Ather cảm kích nói, dùng chính chiếc áo đang mặc để lau đi mồ hôi đang chảy thành từng dòng trên trán. Đoạn, anh lại xoay người rời đi, không quên thông báo với thành viên khác cùng nhóm thuyết trình: "Jathae, ta sẽ quay lại ngay."Cạch."Đáng thương thật đấy. Rõ ràng Ather đã nhận là người yêu Ria rồi mà vẫn không được buông tha. Phải rồi, Ria..." Podros dõi mắt nhìn theo Ather, nhẹ giọng cảm thán, đang định quay lại hỏi Ria điều gì đó, bất ngờ nhìn thấy cô gái kia đang đổ tung toàn bộ đồ đạc trong túi xách mình xuống đất."Không có..." Ria ngồi xổm trên đất, bàn tay lục lọi đống sách vở và đồ dùng rơi vãi trên sàn, cổ họng phát ra âm thanh khe khẽ. Mặc dù đang hành động kì quặc, ánh mắt của cô không thay đổi nhiều so với mọi khi, chỉ có động tác đã tăng nhịp độ gấp rút.Podros tiến về phía Ria, cúi người hỏi: "Có chuyện gì sao, Ria?""Em tìm gì sao?" Zedra đi đến bên cạnh.Động tác của Ria vẫn không dừng lại. Cô không ngẩng đầu mà nói: "USB có lưu tài liệu thuyết trình và giáo án in sẵn của tôi đều không thấy."."Xin lỗi."Trên dãy hành lang được nhuộm vàng bởi những tia nắng sớm, Ather vừa đi vừa chỉnh lại vạt áo của mình, bất ngờ đụng phải một vài người đang đi hướng ngược lại.Mấy người đi đối diện quay đầu nhìn lại, mắng một câu cho thoả mãn cái miệng rồi mới bỏ đi: "Đi đứng không biết nhìn à?"Ather không để ý đến bọn họ, đưa tay chỉnh lại lọn tóc cột phía sau, bước chân lưu loát hướng về giảng đường đã đóng kín. Chỉ là phía sau vang đến tiếng mấy tên con trai đang cười rộ lên rất to, sau đó là một cuộc trò chuyện mà anh không muốn nghe cũng không được:"Haha, tao vừa nhìn thấy đó. Trông gương mặt cô ta thú vị lắm." Một tên con trai vừa búng tay vừa nói, chẳng rõ là đang nhắc tới vấn đề gì.Tên đầu mái bằng trong nhóm cũng tặc lưỡi, nhún vai tỏ vẻ ngán ngẩm: "Mà bọn con gái cũng lắm trò ghê nhỉ? Sau này tao không dám lấy kiểu người như thế về làm vợ đâu.""Mày nói thế nhưng nhìn người khác gặp nạn cũng vui mừng lắm chứ gì? Haha, tao chẳng biết tỏng mày rồi.""Thì đó cũng có phải chuyện liên quan đến mình đâu. Bọn con gái trong trường cũng toàn tiểu thư cành vàng lá ngọc. Chọc vào thì mệt lắm.""Haha, tao biết mà!"Ather vốn đã chuẩn bị rời đi, bước chân đột nhiên khựng lại một chút, ánh mắt đảo đến nhóm nam sinh cách đó chừng bốn mét. Sau đó, anh lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, lẩm nhẩm mấy chữ "sắp muộn rồi" rồi nhanh chóng quay đầu rời khỏi.."Jathae, quay lại rồi... Có chuyện gì sao?"Ather vừa mở cửa bước vào đã thấy cả nhóm đang túm lại xung quanh Ria, dĩ nhiên là ngoại trừ Jathae, đồ đạc thì rơi vãi lung tung dưới đất, vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện.Zedra không quay đầu nhìn người vừa mới bước vào, bình thản phun ra mấy chữ: "Mất tài liệu thuyết trình.""Hay là Ria quên ở nhà?""Không. Sáng nay khi đến trường sớm tôi còn chỉnh lại tài liệu ở quán cà phê." Bên chiếc bàn học lớn, Ria sắp xếp lại chồng tài liệu của mình, bình tĩnh hệ thống lại suy nghĩ và trình tự kí ức. Rốt cuộc, cho dù cố gắng thế nào, cô vẫn không hiểu nổi vì sao đống giấy tờ quan trọng to bằng cả một xấp giấy A4 kia lại đột ngột bị đánh rơi khỏi túi xách mà cô không biết cho được.Ather lo lắng đến bên cạnh cô, giúp cô nhặt mấy thứ còn sót lại trên nền đất lên: "Em tìm kĩ rồi sao? Kiểm tra tủ đồ chưa?""Rồi. Tôi không có thói quen để lại đồ trong tủ nên tất cả đồ đều đã ở đây rồi.""Để quên ở quán cà phê thì sao? Từ lúc đó đã có lúc nào em rời khỏi túi xách chưa?""Có, nhưng lúc đó tôi để túi trong tủ đồ."Nói đến đây, động tác của Ria bỗng khựng lại một nhịp, trong đầu xuất hiện hình ảnh lỗ khoá sần sùi của chiếc tủ cá nhân tại phòng sinh hoạt dành cho học sinh. Năm nào cũng vậy, tân sinh viên của mỗi khoa đều có một ô tủ nhỏ rộng chừng nửa mét dùng để chứa đồ, nhưng cô lại chỉ dùng nó để đựng tạm túi xách lúc đi vệ sinh, chẳng để lại thứ gì trong đó.Sáng nay lúc lấy đồ, quả thật Ria có chút vội vàng, không nghĩ nhiều đến vết xước nhỏ xuất hiện tại ổ khoá. Bây giờ khi gặp chuyện rồi, cô xem như đã bị trời đánh cảnh tỉnh.Trong khi Ria Carney đang lâm vào tình cảnh khó khăn, phía bên kia, gương mặt Jathae lại vô cùng đắc ý cứ như thể thắng giải ngôi sao. Anh vuốt nhẹ mép giấy mỏng tang của cuốn tài liệu đang cầm trên tay, kiêu ngạo nói: "Sắp đến lượt cô rồi đấy. Không bằng cứ chấp nhận rằng mình không thể đứng đầu đi nhỉ? Cho dù có mất thật thì đó cũng là lỗi của cô vì đã không cẩn thận.""Jathae! Tôi xẻo miệng cậu bây giờ!""Ta nói sai sao?"Ánh mắt của Ria đảo một lượt khắp giảng đường, im lặng không nói lời nào.Mặc dù lời nói quả thật khó nghe nhưng Jathae vốn không hề sai.Ather vẫn nhìn Ria đầy lo lắng: "Em có muốn quay lại quán cà phê để tìm không? Biết đâu lại ở đó.""Không cần đâu." Ria cất đồ đạc vào trong túi xách, trong đầu lập tức trù tính một phương án khác. Nếu cô nói là bị mất tài liệu và USB, chắc chắn đó sẽ biến thành một trò cười giảng đường mà có quỷ mới tin. Thời gian không còn nhiều, cô không thể moi từ mặt đất lên một bản tài liệu mới, cũng như không thể tìm ra kẻ đã lấy trộm nó ngay lập tức.Nếu là lấy trộm, khả năng cao người đó muốn cướp bài luận của cô, biến nó thành của mình. Trong tài liệu còn nhiều chỗ có điền tên riêng, cũng không thể đọc hiểu hết trong một buổi sáng, vậy thì sắp xếp thuyết trình của người đó chắc chắn phải ở sau cô.Muốn biết người lấy trộm là ai không khó. Cái khó là trước khi tìm ra thì cô nên làm thế nào với lượt thuyết trình của mình. Trong tài liệu có cả ghi chú diễn văn vô cùng dài, nếu không có nó thì khó lòng nói trôi chảy được. Hơn nữa, toàn bộ bài luận đều được chuẩn bị gấp rút trong vòng năm ngày, cô cũng không có cách nào nhớ hết tất cả nội dung chính.Ria nhịp tay đều đều trên mặt bàn, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Ather: "Tiểu tiên nữ. Tôi đột nhiên nhớ ra vừa rồi có nghe thấy mấy tên bàn tán trên hành lang....".Tại một góc hành lang khuất bóng phía sau giảng đường khoa kinh doanh, ba bóng người hai lớn một nhỏ tiến dần về phía một kẻ đang đứng dựa lưng vào bức tường gạch, trên tay còn phì phèo điếu thuốc mới châm.Hai tay Ather đút túi quần, đầu cúi thấp, gương mặt mỹ nam hồn nhiên vì bị bóng râm che khuất mà tăng thêm một phần góc cạnh: "Tìm thấy rồi."Bên cạnh anh, Zedra vừa đi vừa cong môi mỉm cười, ánh mắt vẫn vô cùng dịu dàng: "Đúng tên này sao, Ather?""Là một trong số mấy người đó. Ta có nghe bọn chúng nói, nhưng không phải là người đã lấy đâu."Thấy có người bước tới, bộ dáng lại vô cùng nghênh ngang, tên con trai tóc mái bằng kia kẹp lấy điếu thuốc giữa hai ngón tay, đôi lông mày nhíu chặt lại, hất cằm hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tụi bây là ai?"Hắn vừa dứt lời, Ather và Zedra cũng chưa kịp biểu hiện ra ngoài động tác cảnh cáo nào, một cái bóng nhỏ hơn ở phía sau đã bước qua giữa hai người, ánh mắt chẳng có vẻ gì là lo lắng, không chần chừ hỏi: "Tài liệu thuyết trình ở đâu?"Ather và Zedra đồng loạt dừng bước, không hẹn mà cùng mắt nhìn xuống Ria.Tên con trai kia dí đầu thuốc đang cháy dở lên tường, sau đó thả rơi nó xuống góc đất: "Hả? Tài liệu nào?"Chậm rãi bước về phía Ria cho đến khi cả hai chỉ cách nhau chừng ba mươi xăng ti mét, hai tay hắn ta đút túi quần, trên miệng phả ra mùi hôi đặc trưng của khói thuốc. Đột nhiên, như sực nhận ra điều gì, hắn cười xuề xoà: "À, mày là con bé bị lũ con gái tẩy chay hả?"Ria Carney còn chưa kịp mở miệng, Ather và Zedra trợn mắt nhìn cô đang thẳng thắn tiến lên dò hỏi, hai tay lập tức vươn ra túm lấy cổ áo thiếu nữ, không nhân nhượng lôi về phía sau. Thậm chí bọn họ còn chẳng thèm quan tâm tới nam sinh dáng vẻ chơi bời kia, dí sát mặt về phía Ria, bất bình thì thào:"Này này, em làm cái gì thế? Sao lại xông lên trước?""Tên đó là con trai đấy! Em phải nấp sau anh chứ, người đẹp!"Ria: ?????"Rì rầm cái gì mà rì rầm! Đi chỗ khác mà chơi! Muốn ăn đấm hả?"Đang nói chuyện thì bị cắt ngang, Ather và Zedra đảo mắt nhìn nhau, trong một giây đã hiểu được suy nghĩ của đối phương.Bốp!Tên nam sinh tóc mái bằng còn chưa kịp định thần đã thấy tầm nhìn bị đảo lộn, trời đất bỗng trở nên chao đảo. Ather tiến lên trước hai bước, không nói nhiều mà lập tức túm lấy cổ áo tên đó, bàn tay cuộn thành nắm đấm, hung hăng đánh thẳng vào mặt tiền quý giá của hắn. Sắc mặt anh không thay đổi nhiều, cũng chẳng hề tỏ ra tức giận, tựa như cú đấm vừa rồi chỉ là một hành động bình thường không hơn không kém.Đại học Sanney vốn dĩ là ngôi trường toàn những vương tôn công tử, tiểu thư quý tộc. Tuy luôn miệng doạ giết nhau, bắt nạt vốn đã thành trào lưu, song những cuộc ẩu đả diễn ra bởi chính học sinh thì vô cùng ít. Rốt cuộc bọn họ cũng đều thuộc tầng lớp thượng lưu, từ nhỏ đã ăn bát vàng, ngồi trong biệt thự chỉ tay năm ngón, có bao giờ chịu phạt đánh hay bị thương bao giờ đâu? Thành ra mấy tên nam sinh dáng vẻ ăn chơi, ăn mặc kiểu cách đầu gấu thực ra cũng chỉ được cái mã ngoài, thực tế chỉ cần đối phương trợn mặt một cái tí sợ suýt đái ra quần.Ria đứng một bên, thấy Ather chưa gì đã xông vào ẩu đả định lên tiếng ngăn cản, song bắt gặp gương mặt "đây chỉ là điều bình thường thôi, xong chuyện chúng ta vẫn trở thành bạn nhé" thì lại lui về phía sau, không nói gì thêm.Khác với trưa hôm trước, Ather bây giờ tuy đánh người nhưng lại không hề mất đi dáng vẻ ngây ngô thường thấy, cơ hồ việc choảng nhau đối với anh chẳng khác gì ăn một bữa cơm bình thường. Bởi vì tên nam sinh kia muốn tìm nơi đứng hút thuốc, bọn họ cũng vừa vặn đánh đấm ở nơi không có camera an ninh, như vậy thì Ria cũng cảm thấy bản thân không cần thiết phải xen vào làm gì.Tên nam sinh kia túm lấy bàn tay Ather, hai chân giãy lên đành đạch, song thân hình còm nhom so với thể trạng gân guốc khoẻ khoắn chẳng khác gì châu chấu đá xe. Công bằng mà nói, nếu so sánh với thần tri thức Jathae, thần ánh sáng không phải là người có cơ bắp cường tráng, thậm chí chỉ nhỉnh hơn chút ít so với Podros và Zedra. Tuy vậy, anh chắc chắc cũng không phải kiểu người mềm oặt yếu đuối.Ather đã đè tên công tử kia trên đất, đánh người ta đến phọt máu mũi, Zedra vẫn vui vẻ ngồi xổm một bên xem kịch hay, thích thú đùa giỡn: "Ầy! Ather, sao lại thô tục vậy? Đừng có hạ mình đánh nhau với con người thế chứ! Cậu quên không hỏi hắn ai là người lấy cắp tài liệu của người đẹp à?"Quả thật điều anh nói cũng là điều Ria đang muốn nhắc nhở. Ather còn chưa kịp hỏi câu nào đã lập tức lao vào bụp người ta, còn chẳng biết tên kia đã hiểu vấn đề không nữa."Thế nào? Đã nói được chưa?" Zedra mỉm cười dịu dàng, giọng nói ngập tràn sự quan tâm, nếu chỉ nghe không còn tưởng là anh đang chăm sóc người ốm bệnh nằm trên giường.Khi thấy tên kia vẫn cố chấp giãy giụa mặc dù cổ họng đã bị đè lên bởi bàn tay của Ather, thần may mắn thuận tay nhặt điếu thuốc lá gãy nát trên mặt đất lên, quay đầu lửa còn vương tàn thuốc xuống bên dưới. Một tay anh banh mắt hắn ra, ngón trỏ và ngón giữa tay còn lại kẹp lấy điếu thuốc, hạ dần xuống sát đôi đồng tử đang căng lên vì sợ hãi của tên nam sinh nhỏ tuổi.Cảnh tượng rùng rợn này khiến Ather phải nín thở, đôi lông mày của Ria cũng hơi nhăn lại phía đằng xa.Điếu thuốc cách mắt tên nam sinh chưa đến hai phân, hơi nóng còn vương lại khiến mắt hắn đỏ lừ, cay xè, chảy đầm đìa nước. Hắn không dám giãy giụa, sợ rằng khi cựa quậy sẽ bị tàn thuốc chọc trúng mắt, chỉ biết khóc rống lên: "Khoan...khoan đã... Em nói! Em nói! Xin hãy thả em ra đi...""Có thế chứ!" Zedra mỉm cười hài lòng, tạm thời gạt tàn thuốc sang một bên.Nam sinh kia vẫn không dám nhúc nhích, sợ hãi đảo mắt nhìn về phía Ria rồi lập tức khai sạch: "Là Trish, là cô ta làm! Trish nhà Redness ấy chị biết không? Vừa nãy cô ta khoe trên phòng chat bạn bè là sẽ khiến cho đứa con gái bám dính lấy mấy anh chàng đẹp trai của cô ta phải bẽ mặt. Lũ học sinh khác cũng vì thế mà kéo đến giảng đường phòng kinh doanh để xem chị thuyết trình đó! Em chỉ tình cờ nghe được thôi, thật sự không liên quan đến em đâu!""....."Thấy thái độ thành khẩn của tên công tử dáng vẻ bất cần đời, đã thế còn nghe được xưng hô anh chị vô cùng lễ phép, Ather nhất thời á khẩu, không biết nên nói gì. Anh thả tay, tên đó lập tức ôm lấy cổ, hít lấy hít để không khí như vừa suýt chết đuối đến nơi."Tiểu tiên nữ, vậy bây giờ thế nào? Chúng ta đi gặp người tên Trish nhé?" Thấy Ria vẫn chưa nói gì từ nãy đến giờ, Ather mở lời trước. Phía sau anh, Zedra vẫn còn thích thú vì trò đùa vượt quá ranh giới vừa rồi của mình, dùng chân đá vào mông tên nam sinh kia như một thằng oắt con, thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở hắn về nhà giữ cẩn thận mồm miệng.Ria suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nói: "Không. Chuyện hôm nay hai anh hãy coi như không biết. Tôi sẽ làm những gì mình có thể."Ria vừa dứt lời, gương mặt Ather đã lập tức trở nên khó coi. Zedra không nói gì nhiều, hai tay đút túi quần, vẫy tay nói "tôi vào trong trước đây", rồi khuất bóng phía sau cánh cửa giảng đường.Ria cũng vừa chuẩn bị xoay người rời đi, Ather đã dùng hai tay giữ chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, dùng lực hơi kéo về phía trước: "Tiểu tiên nữ, ý em là sao? Tại sao em không đến đòi người ta?"Ria trầm mặc rất lâu rồi mới giải thích: "Nếu ai khác thì còn có thể, nhưng nhà Redness thì không."Các vị thần là ngoại tộc mới đến thế giới nên không biết, nhưng bất kì ai có dính lứu đến xã hội thượng lưu đều ít nhất một lần nghe đến cái tên Redness này. Đó là một trong những gia tộc lớn nhất đất nước ở thời điểm hiện tại, hơn nữa cũng là đối tác làm ăn vô cùng quan trọng đối với gia đình Carney, so với Aki còn hơn một bậc. Cân nhắc thế nào đi chăng nữa, rõ ràng Ria cảm thấy dây vào bọn họ không hề có lợi. Chuyện đã rồi thì đành chịu. Lần sau chú ý hơn là được.Ria nghiêng đầu suy nghĩ, không nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang lay động dữ dội trong mắt Ather. Nói thật ra, cô không muốn nhìn."Em sợ điều gì? Hay lo lắng cái gì? Nói cho tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết." Ather khẽ lay bờ vai cô, động tác vẫn vô cùng mềm mỏng, giống như một loại phản xạ có điều kiện vào lúc nóng nảy cũng không nỡ làm tổn thương một cô gái."Không gì cả." Ria chậm chậm đáp, thái độ vô cùng bình thường, không nóng không lạnh, vậy mà chẳng hiểu sao biểu cảm đó khi phản chiếu qua con ngươi màu hổ phách của Ather lại bị bóp méo thành một hình ảnh khác.Một cô gái đứng trước cửa sổ tràn ngập ánh nắng, ngược sáng đối với tầm nhìn khiến cả cơ thể chìm vào bóng tối. Mái tóc nâu sẫm ngang vai hoà cùng chiếc rèm cửa màu trắng, tất cả đều bị gió thổi tung thành những đường gợn sóng bồng bềnh. Vạt váy ngắn của cô khẽ lay động, để lộ ra một vết thương dán chi chít băng gạc dưới bắp đùi. Cô chắp tay ra sau lưng, khuôn miệng nở cười tươi rói rạng rỡ, trong một khoảnh khắc liền trở nên mó vặn vẹo, đầm đìa nước mắt:"Em không sao đâu, Ather."Lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ chẳng đâu vào đâi, Ather cắn răng, gấp gáp hỏi: "Vậy tại sao em lại không dám đi đòi người ta? Đó là công sức của em cơ mà? Như vậy đâu có công bằng?"".....""Nếu em không đi thì để tôi..." Ather thả Ria ra, vừa định xoay người rời đi, một bàn tay nhỏ nhắn đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh."Ather." Ria gọi tên, trong ánh mắt lộ ra một tia mất kiên nhẫn. "Tôi không ghét anh, nhưng nếu anh tiếp tục gây phiền phức, tôi không chắc còn giữ được thái độ này bao lâu đâu."Ather quay đầu nhìn Ria, gương mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, sau đó anh cắn môi, vùng tay ra khỏi cô, không nói lời nào mà rời bước về giảng đường.."Đó là toàn bộ bài thuyết trình ngày hôm nay. Cảm ơn đã chú ý lắng nghe."Trên bục giảng lớn, đối diện với trăm ánh mắt lớn nhỏ, Ria thả rơi chiếc bút lông xuống bàn, hơi ngẩng đầu nhìn lên một loạt gương mặt đã há hốc mồm không nói được lời nào. Phía sau cô, bảng trắng đã chi chít chữ, được sử dụng để tóm gọn nội dung cho bài thuyết trình dài đến một tiếng, tuy nhiều nhưng lại vô cùng dễ hiểu, hoàn toàn khiến phía dưới sảnh đường hít vào một ngụm khí lạnh.Phải mất một lúc sau, có vài học sinh mới lấy lại được nhịp thở bình thường, vội vội vàng vàng giơ điện thoại lên chụp phần ghi chú, hoặc là vừa viết vừa ú ớ nói với người bên cạnh:"Này, này, không phải nói là cô ta không thể thuyết trình nữa sao?"Một bạn nữ cuối dãy vừa đọc lại ghi chú trong điện thoại, vừa trả lời: "Thì đúng rồi còn gì! Giáo án không có, tài liệu nói cũng không."Một người khác cũng nhận xét: "Nhưng cô ta còn thuyết trình tốt đấy chứ, tuy nhiều lúc có chút khó hiểu nhưng cũng đâu giống một người vừa hoảng hốt do bị mất tài liệu thuyết trình đâu."Giảng đường đông nghẹt người, vốn được định là sân khấu để diễn kịch hay, nay không những trò hay bị bẻ gãy, thậm chí còn trở này nơi biểu diễn khoe tài nghệ của kẻ thù.Nơi góc khuất giảng đường, một cô gái tóc nhuộm màu khói trông vô cùng xinh xắn và thời thương trong bộ váy bó sát ngắn màu vàng nhạt vẫn còn đơ người, hai mắt mở to, bàn tay hơi run lên nhè nhẹ.Cô gái bên cạnh thấy bạn mình không ổn liền lo lắng đưa mắt nhìn sang, giọng nói có chút khẩn trương: "Trish, cậu không sao chứ?"Phải, cô ta là Trish Redness, cô tiểu thư đã đem đến phiền phức cho nhóm Ria ngày hôm nay."Cô ta..." Bờ môi sơn đỏ của Trish có chút run rẩy, móng tay đính đá cầu kì chạm lên khoé môi, biểu tình tối đi một nửa.Cứ như vậy mấy vài phút khiến bạn bè vô cùng lo lắng, mười đầu ngón tay của cô ta bất chợt chắp vào nhau, ghé sát lên góc má phính đáng yêu, hai mắt sáng như sao: "Cũng giỏi quá rồi đi!! Nếu cô ta cắt tóc ngắn thì cũng rất đẹp trai đó, nhỉ, nhỉ?"Những người xung quanh:......Trish Redness, con gái thứ hai của gia tộc Redness là một sinh viên theo học quản lý nghệ thuật. Cô ta được trời ban đôi mắt tinh anh có thể nhìn thấu dáng vẻ trần tục nhất của một con người, vốn dĩ được coi là thiên tài khoa truyền thông. Dẫu vậy, thánh thần cũng vô cùng công bằng. Mặc dù có thiên phú hơn người, tính cách của cô ta lại vô cùng tiểu thư, khó chiều, thích gì làm nấy, chẳng bao giờ suy xét đến hoàn cảnh xung quanh.Nếu theo nhận xét của những người khác thì chính là không thể hiểu nổi logic của bọn nhà giàu.Ở góc trên giảng đường, Zedra đang thu dọn đồ đạc trên bàn, nụ cười tươi rói ngoác đến tên mang tai. Anh huých khuỷu tay vào Jathae, đắc ý cười đùa như đang khoe mẽ chiến công của chính mình: "Sao hả, Jathae? Cũng được đấy chứ? Tuy vẫn còn kém hơn so với bài thuyết trình của cậu nhưng cậu cũng không thể không công nhận khả năng của người ta đi."Jathae không thèm so đo với Zedra, giọng nói vẫn vô cùng nghiêm túc: "Chất lượng chỉ trên mức trung bình. Lũ con người đó ngạc nhiên vì cô ta vẫn có thể thuyết trình dù đã sa bẫy, không phải là vì bài thuyết trình đó xuất sắc." Đoạn, anh hung hăng dùng chân đá văng tên lông nhông đang dựa vào người mình sang một bên, cay nghiệt nói: "Xê ra, Zedra. Bài thuyết trình của ngươi như một mớ hỗn độn vậy."Mặc dù bị chê bai, thần may mắn vẫn chẳng có vẻ gì là buồn bã. Anh chàng thả người xuống chiếc ghế xoay, tuỳ hứng gác chân lên thành ghế, tay xoay xoay chiếc bút bi màu xanh, chán nản bĩu môi: "Quan tâm làm gì mấy thứ điểm chác này?"Cùng lúc đó, Ria tiến về phía bọn họ, cầm lấy ly nước trên bàn uống cạn trong một hơi. Chưa đầy một giây, sắc mặt Zedra đã thay đổi 180 độ, từ chọc tức người khác liền trở thành vui vẻ dễ gần: "Người đẹp, em vất vả rồi."Podros cũng thật tâm nói: "Ria, giỏi lắm! Chúc mừng nhé!""Cảm ơn." Ria hạ cốc nước xuống bàn, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng ai đó. "Ather đâu?"Podros và Zedra cùng lúc đưa mắt nhìn nhau, sau đó ái ngại ấp úng: "À, cậu ta...về trước để chuẩn bị cho đêm hội rồi...".Ngày hôm sau, tại khu dạ hội của đêm nhạc chào mừng ra mắt câu lạc bộ nhạc cổ điển:Ria cùng Zedra sánh bước trong bộ trang phục dạ hội lộng lẫy. Khoác trên mình bộ vest sáng màu, vị thần may mắn đã lãng tử nay còn trở nên điển trai hơn bao giờ hết. Mái tóc vốn vẫn luôn tuỳ hứng buông thả của anh được tạo kiểu cầu kì, một bên mai vuốt lên tạo vẻ tinh ranh. Từ khi bước vào, anh đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của các quý cô, đi đến đâu có người bí mật liếc mắt nhìn theo tới đó. Tuy nhiên, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ dám gào thét trong âm thầm, không dám tiến lên làm quen, bởi lẽ cô gái bên cạnh anh chàng cũng vô cùng xinh đẹp, nổi bật không hề kém cạnh.Chiếc váy dạ hội đơn giản màu tím nhạt dài đến gót chân, trễ vai để lộ xương quai xanh quyến rũ. Mái tóc nâu nhạt được chăm chút kĩ càng của Ria tốn hàng giờ để tạo kiểu, làm bật lên vẻ trẻ trung nhưng vẫn giữ được sự sang trọng. Tuy vậy, nếu nói Zedra là hoàng tử trong lòng các cô gái, Ria lại không thể chiếm ngôi công chúa trong lòng các chàng trai. Bởi lẽ những đường nét trên gương mặt cô quá mức bén nhọn, đôi mắt lúc nào cũng hờ hững, từng cử chỉ lịch sự lại vô cùng xa cách, nói thế nào cũng không phải hình mẫu con gái đáng yêu điển hình."Hai người đến rồi." Vừa bước vào cửa, một bóng người cao lớn trong bộ vest xanh xám tiến tới, mỉm cười ngây thơ chào hỏi. Khác với Zedra cùng Ria cẩn thận chăm chút ngoại hình, Podros đã tới bữa tiệc từ sớm cùng với Jathae và Ather để chuẩn bị cho buổi kiểm duyệt cuối cùng trước khi khai màn."Để anh đợi lâu rồi." Như thường lệ, Ria lịch sự một cách máy móc, khiến thần tri thức Jathae đang cầm trên tay ly rượu trắng đục cách đó không xa phải liếc nhìn cô với vẻ khó chịu xen lẫn với khinh thường."A, tiểu tiên nữ thật xinh đẹp." Giọng nói trầm ấm quen thuộc đột ngột vang lên bên tai. Tựa như lần đầu tiên gặp gỡ, Ather lúc này đang khoác lên mình bộ vest đuôi tôm màu trắng tinh khôi, vô cùng hoà hợp cùng mái tóc vàng sáng đầy lãng tử.Ria ngẩng đầu nhìn Ather, biết rằng anh chàng là kiểu người "chuyện cãi nhau hôm qua thì kết thúc ở hôm qua" nên cũng không tỏ thái độ gì kì lạ, lịch sự nhún vai: "Cảm ơn. Tôi rất mong chờ đến màn trình diễn của anh."So với những băng đĩa được phát hành bởi những nghệ sĩ dương cầm có tiếng mà Ria từng nghe qua, khúc nhạc được tấu lên bởi thần ánh sáng lúc nào cũng mang theo cảm xúc khó có thể diễn tả, tựa như đưa khán giả đang hoà mình vào dòng chảy của một con sông thuần khiết. Ở nơi đó, anh là ánh sáng, mà vạn vật xung quanh chính là những tinh linh đang nô đùa dưới bầu trời xanh thẳm. Thẳng thắn mà nói, trình độ của vị thần này ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với khả năng mà một con người có thể đạt tới.Cũng may đây chỉ là đêm nhạc ra mắt một câu lạc bộ, hoàn toàn không có phóng viên. Nếu không, có lẽ sau buổi dạ hội này, Ather sẽ trở nên nổi tiếng, mà một người vốn ghét phiền phức và náo nhiệt như Ria cũng sẽ vì thế mà vướng vào không ít rắc rối."Ather!!!"Từ phía xa chợt vang lên tiếng gọi lớn của con gái. Trong phút chốc, mái tóc vốn đã được chải chuốt gọn gàng của Ather đột nhiên dựng ngược, gương mặt tái đi trông thấy. Anh khó khăn bám vào vai Ria, bất lực để lại lời nhắn trước khi chạy mất: "Nếu ai có hỏi thì bảo tôi không ở đây."Ria không nói gì, không đồng ý cũng chẳng từ chối, song gương mặt của Zedra bên cạnh lại xuất hiện nét tinh quái, nhe răng cười ngoác đến tận mang tai, trên đầu lờ mờ xuất hiện cặp sừng ác quỷ. Không lâu sau, tiểu thư Aki bước đến trong chiếc đầm màu sữa ngọt ngào dài chấm đất, gương mặt vốn đã xinh đẹp, nay lại được trang điểm cầu kì càng trở nên diễm lệ đến nao lòng. Nếu có người hỏi về người chễm chệ ẵm danh hiện nàng công chúa xinh đẹp nhất đêm nay, chắc chắn sẽ chẳng ai chần chừ mà nói rằng đó chính là Aki."Ồ, xin chào. Hai người đến rồi à?" Nhìn thấy Ria và Zedra, Aki mỉm cười tiến đến, ra hiệu với người phục vụ gần đó bưng đến hai ly rượu cùng màu. "Hai người quả thật đẹp đôi đấy, tiểu thư Carney, Zedra."Ria nhún vai, nhận lấy ly rượu từ người phục vụ: "Cảm ơn.""Dù sao thì cô có thấy Ather của tôi không, tiểu thư Carney?" Khoé miệng Aki hơi cong lên, lời nói khẳng định chủ quyền như một mũi dao nhọn nhắm về phía đối phương. Quả không hổ danh là cường nữ của thế giới thượng lưu, nguyên tắc đối thoại đầy dao này cô nàng nắm rất vững.Trước màn chào hỏi đầy công kích, tâm trí Ria vẫn vững yên, tựa như một bức tường chẳng thể bị phá vỡ: "Anh ta vừa chạy đi hướng này."Cô chỉ tay về phía Ather vừa rời khỏi, thành thật trả lời. Thấy hành động này của cô, Zedra đột ngột quay ngoắt đầu về phía khác, bụm miệng cố không bật cười thành tiếng.Ather, rõ ràng cậu ta chọn Ria để cầu cứu là một sai lầm."Cảm ơn." Aki nhíu mày, khuôn mặt hơi méo mó khi nhìn vào thái độ bình tĩnh của cô nàng trước mặt. Vừa định rời khỏi, một giọng nói trầm ấm khác lại vang lên.Hamura không biết từ nơi nào chui ra, vừa chạy vừa gọi cô nàng chủ tịch: "Aki, các khách mời đã có mặt đầy đủ rồi."Gần như đồng bộ với Ather, anh chàng cũng mặc trên mình bộ vest trắng tinh đầy tao nhã. Mặc dù không thể sánh được với các vị thần, Hamura cũng có thể tạm gọi là điển trai, cao ráo dễ nhìn. Vào một dịp quan trọng như đêm hội ra mắt câu lạc bộ nhạc cổ điển của trường đại học Sanney, mái tóc tối màu vẫn luôn buông thả của anh nay đã được chải chuốt cầu kì, rẽ sang hai bên, song kiểu phối đồ có chút tuỳ hứng cùng kiêu ngạo này lại không hợp lắm với một công tử vốn yếu ớt rụt rè.Vừa nghe thấy câu nói của anh, Aki đã quay đầu, trừng mắt, lạnh lùng cảnh cáo: "Gọi tôi là tiểu thư."Thái độ của Hamura chợt khựng lại một nhịp, gương mặt ánh lên một chút phức tạp. Anh chầm chậm mở miệng, từng thanh âm vang lên như cứa từng đường vào ruột gan: "Tiểu thư..."Một màn này đều bị Ria thu vào tầm mắt. Cô nhanh chóng chớp lấy cơ hội giúp đỡ Ather, thuận tiện nhắc nhở: "Tiểu thư Aki, tôi sẽ báo Ather sớm trở lại khán đài. Nếu khách mời đã đến rồi, cô không cần phải đích thân tìm kiếm anh ta đâu."Nếu không chỉ chỗ Ather cho Aki, Ria Carney chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Cô nàng kia là tiểu thư danh gia vọng tộc, Carney vốn dĩ chẳng có cửa mà đắc tội. Tuy nhiên, nếu có cơ hội, cô sẽ trợ giúp trong khả năng của mình, miễn nó không ảnh hưởng đến mối quan hệ làm ăn giữa gia tộc tiểu thư Aki và gia đình Carney."Ồ!" Đối diện với một Ria đang cố gắng lựa lời thích hợp, Aki lại chẳng có vẻ gì là muốn giữ hoà khí. "Ria Carney, cô không hiểu rằng bản thân là tiểu thư nhà Carney sao?" Lời nói cô ta như một mũi giáo, ánh mắt xinh đẹp đột ngột trở nên bén nhọn. "Kể cả là Ather, hay bất kì ai xung quanh cô, cô cũng không thể nào tự vươn tay chạm vào."Ria im lặng không nói gì.Aki lại hé miệng, cong môi nở nụ cười kiều diễm lại ẩn chứa vô vàn độc tố chết người: "Tôi nghĩ cô nên ghi nhớ thân phận của mình, một đoá hồng kiều diễm, một vẻ đẹp phù du...chóng tàn.""Tiểu thư Aki..." Cách đó không xa, Hamura có vẻ khá lo lắng khi thấy bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Trái ngược với anh chàng, Zedra lại chẳng có vẻ gì khẩn trương mặc dù đang thân mật đứng sát Ria, ánh mặt thậm chí còn tràn ngập vui thích mà đứng một bên xem kịch vui.Chỉ sau vài giây cẩn thận suy xét, Ria bình tĩnh quay sang Zedra, khẽ nhắc anh: "Chúng ta vào thôi, sẽ muộn buổi hoà nhạc mất."Lời nói của cô khiến gương mặt Zedra lộ ra một chút hụt hẫng. Tuy vậy, anh cũng chẳng phản đối mà chìa tay ra làm điểm tựa để cô khoác vào.Hai người sóng bước ngang qua Aki. Gương mặt nhàn nhạt của Ria chẳng có vẻ gì là vừa bị tấn công, tấm lưng thẳng tắp vẫn tràn ngập khí thế cao quý kiều diễm.Vào khoảnh khắc bờ vai của hai người con gái gần như chạm nhau, bước chân Ria bỗng chậm xuống một nhịp, khoé môi cong lên nở nụ cười dịu dàng tựa đoá hồng trắng thanh tao: "Nhưng cô cũng đâu phải một con bướm tự do? Bị nhốt trong lồng sắt mà chẳng thể thoát ra đáng sợ lắm nhỉ, tiểu thư Aki?"Không kịp để cô ta kịp trả lời, Ria cùng Zedra đã khuất dần vào sau cánh cửa phòng âm nhạc..Khán đài chẳng mấy chốc đã chật kín chỗ ngồi. Ngoại trừ những người thực sự yêu thích âm nhạc, việc mời được Ather về biểu diễn càng khiến sân khấu của câu lạc bộ nhạc cổ điển thêm thần thu hút. Nếu không phải vì Hamura và Aki là người đề nghị giúp đỡ, Ria thật sự sẽ nghi ngờ việc bọn họ có dùng chiêu trò lấy lòng Ather để tăng lượng fan cho câu lạc bộ của mình không.Ria, Zedra, Jathae cùng Podros được xếp vào hàng ghế đặc biệt ngay sát sân khấu. Ather đã từng kể rằng đó là một trong những điều kiện anh đưa ra với câu lạc bộ nhạc cổ điển nếu bọn họ muốn được anh giúp đỡ. Tất nhiên, chỉ cần đổi lại sự hợp tác của Ather, đừng nói là một câu lạc bộ nhỏ bé mới thành lập này, ngay cả các công ty lớn cũng sẽ ra sức lôi kéo anh không biết chừng.Tuy vậy, sự hiện diện của bọn họ nên được giấu kín là tốt nhất. Thần linh sao? Nếu không thực sự chứng kiến những phép màu kì ảo cùng đôi cánh trắng muốt, ai sẽ thực sự tin vào điều đó chứ?Sau một vài tiết mục mở màn của các thành viên câu lạc bộ, Ather cuối cùng cũng bước lên sân khấu. Dáng đi của anh vô cùng tao nhã, tựa như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích điển hình. Ánh đèn sân khấu hình trọng chiếu rọi xuống như ánh sáng đến từ nơi thiên đường, làm nền cho mái tóc vàng kim tỏa sáng rực rỡ chẳng khác nào tuyệt tác bện nên từ những tia nắng ban mai.Phía dưới khán đài vang lên tiếng xì xào bàn tán không ngớt, xen lẫn với đó là tiếng hét chói tai của một vài nữ sinh trong phòng hoà nhạc vốn phải rất yên ắng.Khác với những nghệ sĩ còn lại, Ather không gập người với khán giả mà chỉ gật nhẹ đầu như lời chào hỏi ngắn gọn, sau đó từ tốn phất đuôi tôm, đặt người trên chiếc ghế phủ vải nhung trước cây đàn dương cầm đen bóng.Không vội vã bắt đầu, cũng chẳng cần lời giới thiệu thừa thãi, khoảng lặng được để trống trước khi khúc nhạc cất lên khiến bầu không khí trong thoáng chốc đã trở nên căng thẳng.Người ta thường nói ngón tay của nghệ sĩ chính là tác phẩm nghệ thuật khác của bọn họ, chắc chắn sai rồi. Đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh nối liền với những vân cơ xanh xao tuyệt đẹp của thần ánh sáng phải là tuyệt tác được tạc nên bởi ông trời mới đúng.Cổ tay khẽ động, những nốt nhạc đầu tiên bắt đầu cất lên nhờ điệu múa thập phần tao nhã của bàn tay Ather, vô hình nhưng lại khiến cho người nghe cảm nhận được vẻ đẹp kiều diễm đến lạ kì. Ngay sau đó, điệu nhạc lại bất ngờ vút cao, tiết tấu nhanh dần, rồi càng trở nên gấp rút hơn nữa. Nếu khi mới bước lên sân khấu, khán giả còn ồn ào, huyên náo về sự có mặt của một anh chàng đẹp trai mà chẳng để ý đến tiết mục của anh là gì thì giờ đây, không gian bỗng lắng đọng lại, hàng trăm ánh mắt như bị hút hồn về phía những phím đàn điêu luyện hoà chung cùng từng nhịp thanh cao.Lồng ngực Ria phập phồng, tư thế ngồi vẫn thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Có lẽ không chỉ Ather mà ngay cả chính Zedra cũng phải khó chịu khi nhìn thấy phong thái lịch sự ngột ngạt đến từ một con người mới chỉ khoảng hai mươi tuổi này. Tuy vậy, khác với mọi khi, đôi mắt tĩnh lặng của cô giờ đây lại xuất hiện một gợn sóng nhỏ, dường như tâm trí đã xoáy sâu vào giai điệu mê hoặc lòng người đang cất lên trên sân khấu.Khúc nhạc này...Ather đã từng nói rằng nếu Ria muốn, anh sẽ đàn cho cô nghe khúc nhạc đó đến chán thì thôi. Những nốt ca vốn chỉ tồn tại ở thần giới, nay dưới đầu ngón tay của người nghệ sĩ trẻ tuổi chẳng khác gì đôi đũa phép nhảy múa trong lồng ngực nhỏ bé.Rốt cuộc mình đã nghe nó ở đâu?Ria chú mục nhìn lên sân khấu, toàn bộ linh hồn dường như đã rời khỏi thân thể, đến mức cả cánh môi hồng đào đang nhẹ nhàng mấp máy thành tiếng mà cô cũng chẳng phát hiện ra. Ở chiếc ghế cạnh cô, ánh mắt Zedra cũng theo đó mà dần trở nên phức tạp. Anh hoàn toàn không quan tâm đến buổi biểu diễn trên sân khấu, đôi mắt đẹp đẽ chỉ dán vào cô gái bên cạnh, lông mày thanh tú hơi nhíu lại.Ria vốn là người cẩn thận, học lực suất sắc, đường nét khuôn mặt ưa nhìn, song tất cả những thứ đó lại không thể nổi bật bằng thái độ điềm tĩnh cùng những cử chỉ không chút kẽ hở của cô. Tất cả đã ăn sâu vào máu, tựa như bản năng được luyện nên từ những vũng bùn lầy lội. Con người cùng lắm chỉ có thể kiểm soát 80% hành động cùng biểu cảm, nhưng đối với Ria thì con số đó có lẽ phải lên đến 99%. 1% còn lại có lẽ chính là vào thời khắc này, khi cô lắng nghe tiếng đàn dương cầm của Ather, Ria mới lộ ra sơ hở để người khác có cơ hội xâm nhập vào.Sau vài phút đem tất cả khán giả chìm đắm bên trong cõi mộng, điệu nhạc cuối cùng cũng kết thúc. Cả căn phòng trở nên im ắng, khiến ngay cả tiếng tim đập khe khẽ trong lồng ngực cũng đột nhiên trở nên rõ ràng.Mất vài giây định thần, khắp nơi bỗng vang vọng tiếng vỗ tay ào ạt. Nếu lúc mới đến bọn họ chỉ chăm chăm nhìn vào nhan sắc của Ather thì bây giờ chắc chắn không thể không công nhận tài năng âm nhạc thiên phú của anh chàng. Tất nhiên, bọn họ không hề biết rằng người đang đứng trên sân khấu bây giờ đã dành ra hơn bốn trăm năm, gấp khoảng năm lần tuổi thọ của một con người chỉ để luyện tập trở thành một nghệ sĩ dương cầm có thể thấu hiểu trái tim của người khác.Sau tiết mục của Ather cũng còn vài tiết mục đáng chú ý khác, trong đó nghệ sĩ vĩ cầm Hamura Ota là một trong những nhân vật được chú ý nhiều nhất. Khác với Ather thu hút mọi ánh nhìn ngay từ khoảnh khắc đặt chân lên sân khấu lớn, Hamura không có diễm phúc như thế. Tuy nhiên, đến khi tiếng đàn vĩ cầm êm dịu cất lên, khán giá cũng dần bị anh chàng tài năng ấy thuyết phục, say mê chìm trong từng thanh điệu du dương."Tôi ra ngoài một chút." Ria đột nhiên đứng dậy, lách người qua Zedra đang ngồi bên cạnh. Anh chàng tỏ vẻ quan tâm muốn đi cùng cô nhưng lập tức bị từ chối.Cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng hoà nhạc, men theo dãy hành lang tìm tới nhà vệ sinh tầng hai. Có lẽ là do các tiết mục vẫn còn diễn ra, đa số khách mời đã tập trung hết ở quanh sân khấu, thành ra trên hành lang gần như không có một bóng người xuất hiện. Thỉnh thoảng lại có những khung cửa sổ bằng kính đặt ngang đường đi, mở ra một cánh cửa dẫn đến bầu trời đêm đang được phủ lên bởi một lớp vải màu tràm.Ria hơi khựng lại, đưa mắt liếc nhìn khung cảnh yên bình dưới đêm trăng tà mị. Phía ngoài sân, tiếng quét lá xào xạc của những người lao động tay chân như một liều thuốc an thần, xoa dịu đi vẻ bộn bề của cuộc sống hiện đại.Có lẽ, có những người người cố gắng đến giờ phút này là vì vẫn còn muốn ngắm nhìn bầu trời đêm xinh đẹp của thành phố Sanney xa hoa chăng?"Thật nhảm nhí." Tự giễu cợt suy nghĩ của bản thân, Ria tiếp tục bước đi trên hành lang vắng tanh. Cô gái xinh đẹp ở độ tuổi thanh xuân, trên gương mặt lại nhạt nhoà nhìn không ra cảm xúc.Đột nhiên, có tiếng nói vang lên rất gần, phát ra từ một căn phòng ngay giữa dãy hành lang thu hút sự chú ý của cô: "Tiểu thư Aki! Cô hy sinh nhiều cho tên nhãi đó như vậy, gia đình cô hẳn không biết đâu nhỉ?"Đó là giọng nói của một người đàn ông.Bước chân Ria bỗng khựng lại khi nghe thấy cái tên quen thuộc, không gần chừ mà đổi hướng đi tới cửa căn phòng lớn đang khép hờ. Bên trong một mảng tối om, chỉ le lói chút ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng từ phía sổ đang mở toang. Len lén mắt nhìn qua khe cửa gỗ được đục khắc cầu kì của một ngôi trường quý tộc, cô có thể thấy ba cái bóng đang đứng đối diện nhau. Hai người đàn ông cao lớn mặc thường phục đang đối mặt với một cô gái trong bộ lễ phục cầu kì chấm đất.Ria dựa lưng vào tường, cẩn thận đè ép nhịp thở xuống thấp nhất có thể."Ta đã trả đủ số nợ của Hamura rồi. Khế ước bán thân đâu?" Giọng nói đanh thép đó chắc chắn là của Aki. Ria nhíu mày, song biểu tình lại chẳng có vẻ gì là quá ngạc nhiên, tựa như thông tin này cô đã biết từ trước.Gia đình Ota không chỉ phá sản mà còn gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ. Để tránh bị bọn đầu gấu đến đánh đập đòi tiền, bọn họ đã bán con trai mình trên thị trường chợ đen để trả nợ. Nói đến mục đích rao bán, đó có thể là để mua vui cho giới nhà giàu, đào tạo làm sát thủ, trở thành chuột bạch thí nghiệm, may mắn thì cũng có thể được một gia đình quý tộc tử tế thừa hơi nào đó nhận nuôi.Về số phận của Hamura Ota, Ria cũng không rõ, cũng chẳng hề quan tâm. Cô có bao nhiêu việc cần làm, bao nhiêu thứ cần suy nghĩ, trong đầu vận hành đủ các loại trình tự. Nếu không phải vì nhà Carney đang muốn kết giao với gia tộc của tiểu thư Aki thì cô đã chẳng thừa thời gian nhớ tới mấy chuyện không liên quan đến mình như vậy rồi."Đừng gấp thế, tiểu thư Aki. Khế ước bán thân chắc chắn là tôi có mang theo, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với cô thêm một chút. Cái giá năm tỉ đồng bạc so với mạng sống của một thằng nhãi quý tộc có phải là hơi rẻ rồi không?" Thấy Aki có vẻ kích động, bọn buôn người kia liền chớp cơ hội để lật mặt.Trong cuộc giao dịch này, kẻ cần là Aki chứ không phải bọn chúng."Đừng có kì kèo! Thoả thuận là thoả thuận! Ta đã chuyển đủ tiền rồi, các người còn muốn cái gì nữa?"Mặc dù biết tiểu thư Aki xuất thân là con một, được cưng chiều thành quen, nhưng Ria vẫn không ngờ rằng cô ta lại ngốc đến thế. Giao dịch ngầm thì tốt nhất vẫn là tiền trao cháo múc, nay năm tỉ đồng bạc cô ta lại dám chuyển trước cho một lũ xã hội đen. Hơn nữa, thái độ nói chuyện công chúa của cô ta kể cả khi đứng trước kẻ thù cũng không hề thay đổi, cái này Ria từ chối hiểu, chẳng biết nên khen là dũng cảm hay chê là ngu dốt nữa."Hai tỉ đồng bạc. Nếu tiểu thư chuyển ngay lập tức, khế ước bán thân sẽ được giao ra, gia đình cô cũng sẽ không biết đến chuyện cô dùng số tiền lớn như vậy để chuộc thân cho một thằng nhãi khố rách áo ôm." Bọn buôn người rất biết cách thao túng con mồi, thấy Aki lưỡng lự liền lôi cả chuyện gia tộc vào. Đúng là nếu gia tộc của cô tiểu thư kia phát hiện quan hệ giữa cô ta và Hamura, nhẹ thì chịu phạt, nặng thì có thể bọn họ sẽ tìm cách khiến Hamura biến mất vĩnh viễn trong mắt cô con gái cành vàng lá ngọc."Các người có bị điên không? Ta không có số tiền lớn như thế! Năm tỉ đồng bạc đều chuyển hết rồi! Ta có thể đào đâu ra số tiền kia cơ chứ?!?""Nếu cô thích thì có thể lấy thân trả nợ. Cộng thêm bộ đồ trên người cô mặc, tạm tính thì có thể coi như xí xoá khoản nợ kia." Một trong hai tên cười khoái trá. Mặc dù cách một lớp tường dày cộp, Ria có thể nghe được tiếng bàn tay bẩn thỉu của hắn đang xoa vào nhau."Cái gì?!? Cút ra! Các người..." Aki có vẻ hoảng sợ. Trong phòng bỗng vang lên tiếng loảng xoảng của đồ vật, sau đó là tiếng chửi rủa liên mồm của cô tiểu thư không hiểu tình huống.Gương mặt Ria lạnh như tiền, mở điện thoại kiểm tra hòm thư, sau đó lại thở dài một hơi não nề.Vốn dĩ cô đã định quay đầu rời đi. Bởi lẽ tiểu thư Aki muốn làm thế nào hay có thể làm gì cũng chẳng can dự đến cô. Dẫu cho cùng, toàn bộ những người có mặt tại khu nhà này đều đã tập trung ở phòng âm nhạc, làm gì có ai đột nhiên đi lên tầng hai mà cứu cô ta đâu?Ria không có thù với Aki, nhưng cũng hiểu rõ nếu như nổi máu anh hùng, sáng mai, số người bị hại phát hiện ra sẽ không còn là một mà là hai người. Lỡ như bây giờ xông vào tát bọn chúng một cái, bọn chúng bẻ gãy răng cả hai đứa thì sao? Vậy thì gọi điện thoại cho ai đó xin viện trợ? Đến lúc cảnh sát tới thì cô tiểu thư kia cũng xong rồi. Sau đó, bọn họ sẽ lấy lời khai của nhân chứng. Mặc dù có hay không liên quan đến việc này thì cô cũng bị điều tra, tiểu thư Aki ít nhiều sẽ cảm thấy ác cảm khi biết rằng có đứa chứng kiến mọi chuyện mà không chịu giúp đỡ cô ta.Dù tính theo hướng nào, coi như không nhìn thấy vẫn là phương án tốt nhất. Chuyện không liên quan đến Ria Carney, cô sẽ không can dự.Cất bước rời đi, Ria vẫn có thể nghe được tiếng nói phát ra từ gian phòng ấy: "Ồ, cái gì đây, vòng cổ bằng vàng hả? Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác!""Trả lại đây! Các người muốn lấy cái gì cũng được nhưng ngoại trừ thứ này!" Giọng nói của cô tiểu thư có vẻ cương quyết, không thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh hùng đang bị lũ tội phạm ô nhục."Thứ này quý giá lắm hả? Giữ cô ta lại! Ồ, dây chuyền gài ảnh này!" Một trong hai tên nói với tên còn lại. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng đứt vỡ của cọng dây nối kim loại vang lên, sau đó là một tiếng "cạch" kì lạ. "Bên trong sợi dây chuyền có ảnh thật này. Bà già nào đây? Bán cái này đi chắc được khối tiền nhỉ?""Trả lại đây! Đó là kỉ vật của mẹ ta! Mau trả lại đây!" Tiếng gào thét của Aki vang lên. Âm thanh khản đặc mang theo cả sự tuyệt vọng không thể che giấu, chắc chắn biết rõ hôm nay chính là ngày tàn của mình.Đúng lúc đó, cả dãy hành lang bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát sát gần. Âm thanh ấy như dòng điện thế 10000 vôn, đánh cho bọn buôn người một roi nhảy dựng lên, tay chân trong phút chốc đã trở nên luống cuống.Hai tay Aki đột nhiên dừng lại, trong lòng bỗng le lói một tia hy vọng nhạt nhoà."Cái mẹ gì thế? Sao lại có cảnh sát ở đây?" Một tên rủa lên một tiếng, cáu giận túm lấy tóc Aki kéo sát về phía mình.Gương mặt tên còn lại cũng hoang mang không kém. Chân tay hắn luống cuống cả lên, vội vã trấn an bản thân: "Chắc không phải chúng ta đâu. Hành động