Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Hứa Phong cất từng bước từng bước đi đến chỗ thiếu niên mặc áo trắng kia. Mọi người thấy ánh mắt Hứa Phong, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm không tốt. Phong cách hành sự của Hứa Phong không kiêng nể gì cả, bọn hắn đều là đã thấy qua.
Trong lòng của những người này rất mâu thuẫn.
Một bên hi vọng Hứa Phong dạy cho những đệ tử tông phái này một bài học, dù sao những người này ỷ mạnh hiếp yếu, đã sớm khiến mọi người căm phẫn, chẳng qua là giận mà không dám nói gì.
Một phương diện khác, bọn hắn lại không hi vọng Hứa Phong làm ra chuyện vọng động, dù sao đối phương là Côn Hư Thần Cung, thực lực cường đại, không phải Hứa gia có thể chọc nổi.
Hai cỗ cảm xúc đan xen khiến trong lòng mọi người hỗn loạn, lực chú ý tất cả mọi người đều đặt lên người Hứa Phong.
"Tiểu tử, ngươi đây là tự tìm cái chết!" Thiếu niên áo trắng sắc mặt nhăn nhó quát, hắn cảm giác mặt mình nóng bỏng, nhất là vị trí bị tát, càng đau rát cộng với nhục nhã như bị thiêu đốt. Hắn thân là đệ tử Côn Hư Thần Cung, lại tại bên trong một cái Càn Linh Thành nho nhỏ, bị một tên thiếu gia tiểu gia tộc khi nhục, nếu truyền đi thì mặt mũi của hắn để vào đâu!
Hứa Phong cũng lười đáp lại, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa gì, hắn chậm rãi nâng lên chân phải, lôi quang lập tức bao phủ trên bàn chân, trong nháy mắt hướng về thiếu niên áo trắng đá ra. Một cước này, tốc độ cực nhanh, mà lại cực kỳ bất ngờ, ai cũng không nghĩ tới Hứa Phong lại đột nhiên công kích.
Bành!
Trong đại viện Hứa gia, vang lên một đạo tiếng vang ầm ầm...
Thiếu niên áo trắng giống như là diều đứt dây bay đi va vào tường viện, trực tiếp đem tường viện đụng sập, tạo nên một trận bụi mù.
Bụi mù tán đi, cảnh tượng trước mắt rung động lòng của mỗi người. Chỉ thấy thiếu niên áo trắng bô dạng thê thảm chật vật, khuôn mặt tuấn lãng sưng vù, tu vi khí tức trên thân trở nên phù phiếm.
"Ngươi... ngươi.. giám phế ta" Thiếu niên khó khăn nói, hàm răng trắng nhuốm đầy huyết dịch khiến cho người ta có một loại cảm giác đáng sợ. Giờ khắc này hắn đã bị Hứa Phong phế đi tu vi, loại cảm giác này khiến cho thiếu niên áo trắng cảm thấy so với chết còn đáng sợ hơn, đau đớn về thể xác lẫn tinh thần khiến thiếu niên áo trắng ngất đi.
Đám người chứng kiến thân thể nhịn không được run lên, nghĩ đến hành động của Hứa Phong, bọn họ đều cảm thấy chấn kinh.
Quá cường đại!
Hứa Phong thiếu gia đơn giản là quá cường đại!
Ngay cả đệ tử siêu cấp tông phái cũng trực tiếp phế đi!
Thời điểm Đoàn Chiến Hùng chứng kiến thiếu niên áo trắng bị Hứa Phong một bàn tay đập bay, thì hai chân mềm nhũn ngồi sập xuống đất, lòng hắn tràn đầy sợ hãi cùng kiêng kị khi nhìn về phía Hứa Phong. Đoàn Chiến Hùng cảm thụ rất rõ ràng, ba bốn tháng trước đó, hắn đã từng giao đấu cùng Hứa Phong. Lúc đó, Hứa Phong còn không cách nào chính diện đối kháng nửa bước Linh Nguyên Cảnh, chỉ có thể dựa vào kỹ xảo thủ thắng.
Hiện tại...
Đoàn Chiến Hùng cười khổ một tiếng. Thôi! Xem như đột phá Linh Nguyên Cảnh thì có thể như thế nào, tại trước mặt tiểu tử này còn không phải bị một tay tát bay.
Xuyên qua ánh mắt kính sợ của những người này, Hứa Phong đi tới khuê phòng của Hứa Thiên Tuyết.
"Hứa Phong, đệ rốt cục đã trở về!"
Sau khi Hứa Thiên Tuyết nhìn thấy Hứa Phong, trong mắt hiện ra một cỗ ủy khuất, sau đó lập tức mặt mũi tràn đầy lo lắng vội vàng nói: "Hứa Phong, đệ không nên ở lại, hiện tại Hứa gia đã không như lúc trước, Hứa Tùng trở thành Hứa gia phó gia chủ, phụ thân ta bị hắn tiếm quyền, mà ta..." Hứa Thiên Tuyết nói đến đây, ánh mắt trở nên ảm đạm.
"Quả nhiên là bọn hắn ép buộc tỷ!" Hứa Phong ánh mắt lạnh lẽo, song quyền nắm thật chặt, trong trí nhớ, chỉ có Hứa Thiên Tuyết là người quan tâm tới hắn trong Hứa gia.
Hứa Thiên Tuyết nhìn thấy sắc mặt Hứa Phong thay đổi, lập tức trong lòng nàng căng thẳng.
"Hứa Phong, không nên vọng động, chuyện này không có đơn giản như đệ tưởng tượng như vậy."
Hứa Thiên Tuyết khẽ lắc đầu thở dài, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hứa Phong, chỉ là kia trong mắt đã sớm không có khí chất cao quý như xưa, trong con ngươi đều là vẻ bất lực. Loại ánh mắt này, khiến Hứa Phong thấy rất đau lòng. Từng có lúc, ánh mắt hắn chính là như vậy, tại Hứa gia chịu đủ sự ức hiếp và chế giễu, lúc đó, chính là Hứa Thiên Tuyết đứng ra, cho hắn còn chỗ dung thân.
"Kỳ thật, hôn sự này, là ta chính miệng đáp ứng." Hứa Thiên Tuyết thở dài.
Hứa Phong yên lặng nghe Hứa Thiên Tuyết, không cắt lời nàng, chẳng hề nói một câu.
"Đại khái nửa tháng trước đó, vì chuyện đệ diệt Điền Khải nên Điền Lệ Hải anh trai hắn đã đến tính sổ." Hứa Thiên Tuyết nói đến đây, trong mắt lóe lên một vẻ chán ghét.
"Điền Lệ
Hải năm nay hai mươi bốn tuổi, là nội môn đệ tử Côn Hư Thần Cung, thực lực càng là đạt đến Linh Nguyên Cảnh tam trọng, lúc nào cũng có thể đột phá Linh Nguyên Cảnh tứ trọng! Lão tổ Điền gia lại là trưởng lão của Côn Hư Thần Cung, nghe nói thực lực đã đạt đến Thiên Nguyên Cảnh..."
Hứa Thiên Tuyết trên mặt lướt qua một tia bất đắc dĩ, khóe miệng cười thảm.
"Đây chính là Thiên Nguyên Cảnh cường giả ah! Toàn bộ Càn Linh Thành đều không có Thiên Nguyên Cảnh cường giả, ngay cả Hứa lão cũng chỉ là Địa Nguyên Cảnh, Hứa gia chúng ta căn bản không phải đối thủ của Điền gia bọn hắn."
Hứa Phong có thể rõ ràng từ trong lời nói của Hứa Thiên Tuyết cảm giác được sự vô lực.
Võ đạo thế giới, cường giả vi tôn. Người có thực lực, có thể muốn làm gì thì làm, mà người không có thực lực, chỉ có thể mặc cho người ta chà đạp.
"Đoàn Lệ Hải hứa sẽ cấp cho Hứa gia rất nhiều lợi ích mê người, sau khi thông gia, Hứa gia sẽ được Côn Hư Thần Cung ủng hộ. Côn Hư Thần Cung là một trong Thất Đại Tông Phái của Bắc Vực. Đương nhiên ngoài thất đại tông phái ra còn có các Tông phái khác, chỉ là thực lực không bằng mà thôi. Lam Nguyệt Tông của Hứa Tùng là một môn phái nhỏ, nếu thông gia, Lam Nguyệt Tông sẽ phải nể mặt Côn Hư Thần Cung mà cho Hứa Tùng trở thành hạch tâm đệ tử, đem Hứa gia trở thành gia tộc mạnh nhất Càn Linh Thành! Thế nhưng nếu là không đồng ý thông gia, Hứa gia sẽ bị hủy diệt..." Lời nói của Hứa Thiên Tuyết tràn đầy trầm thống, nắm chặt tay, biểu hiện ra sự bất lực cùng khuất nhục.
"Ta là Hứa gia nữ nhi, phụ thân của ta là Hứa gia gia chủ, ta không thể bởi vì tâm tư cá nhân khiến Hứa gia bị hủy diệt, nếu như hi sinh ta có thể đổi lấy an bình cho Hứa gia, thậm chí giúp gia tộc lên như diều gặp gió, như vậy rất có ý nghĩa, không phải sao!" Hứa Thiên Tuyết nhếch miệng cười một tiếng, chỉ là cái nụ cười này rất thống khổ.
Hứa Phong lắc đầu, hắn thấy Hứa gia lớn như vậy, đều không có một người nào đối với hắn quan trọng hơn Hứa Thiên Tuyết.
"Đệ đệ."
Sau khi nói xong, ánh mắt Hứa Thiên Tuyết ánh lên một tia kiên quyết, trực tiếp phóng tới, một cái liền đem Hứa Phong đang có chút ngu ngơ bất ngờ mà ôm thật chặt vào trong lòng ngực mềm mại bạo mãn kia, hai tòa núi kiều diễm hung hăng ép chặt lấy trong lòng Hứa Phong.
Càng khiến Hứa Phong hoảng hốt tới trợn trắng mắt là lần này, Hứa Thiên Tuyết hung hăng ôm chặt lấy, mấy giây sau dường như cảm giác chưa đã ghiền, chưa đủ để bộc lộ sự xúc động trong lòng nàng, đột nhiên rút đầu từ bên tai Hứa Phong về lại trước mặt, "chụt chụt" má trái má phải, hôn liền hai cái.
Ngay khi tiếng "chụt" thứ ba cất lên, hôn thẳng lên môi Hứa Phong, hai mắt Hứa Phong đã trợn lớn như chuông đồng, tim đập nhanh hơn gấp mấy lần, hô hấp cũng ngừng lại, trong khi còn không biết là nên né tránh hay là thừa nhận, Hứa Thiên Tuyết bỗng nhiên lại ngừng lại, phì cười một tiếng, nói:
"Đệ đệ, ngươi bị choáng rồi sao?"
"Ách…" Hứa Phong một trận bối rối, nói: "Tỷ, dù tỷ có nhớ ta cũng đừng làm như vậy, ta là nam nhân ah"
"Đệ đệ, yêu ta, tấm thân xử nữ của ta giao cho đệ, còn hơn là giao cho tên khốn Điền gia kia!" Hứa Thiên Tuyết hai má ửng hồng, vừa nói, vừa lần nữa áp sát Hứa Phong, thân mật ôm lấy cánh tay của hắn, hai mắt tràn đầy dụ hoặc cũng đang nhìn lên trên mặt Hứa Phong.
"Ách, nhưng tỷ là tỷ tỷ của đệ mà." Hứa Phong lần nữa giật mình nói. Nhìn Hứa Thiên Tuyết gần ngay trước mặt, xinh đẹp đáng yêu động lòng người. Vóc người thon thả, đùi ngọc thon dài, hơn nữa khuôn mặt xinh xắn giết người không đền mạng kia, khiến Hứa Phong đã nếm mùi nữ nhân không thể không thừa nhận, tỷ tỷ bên chính là vưu vật khiến hầu hết tất cả nam nhân đều phải động lòng!