Trong khu rừng rậm rạp, Hứa Phong ôm Tà Liên băng qua khu rừng.
Hứa Phong nghiêm mặt, bình tĩnh quan sát bốn phía, một khi phát hiện dấu vết phụ cận từng có ma thú hoạt động, liền thay đổi phương hướng, tránh đụng độ với ma thú.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, rừng rậm trong đêm khuya thỉnh thoảng lại truyền đến một tiếng thú rống ớn lạnh, một ít ma thú thích hoạt động ban đêm săn bắt con mồi.
Ban đêm, tầm mắt Hứa Phong bị ảnh hưởng, rất khó phân biệt cẩn thận khu vực nào an toàn, chỗ nào có ma thú hoành hành.
Một số loại ma thú đi săn vào ban đêm, thường sẽ không phát ra tiếng động gì. Bởi vậy, khu vực có ma thú tru lên khẳng định không an toàn, nhưng khu vực không có ma thú tru lên, có đôi khi cũng không phải là an toàn, thậm chí đầy rẫy hung hiểm hơn nữa!
Trải qua cuộc truy đuổi của bầy Thị Huyết Ma Lang, cộng thêm hơn ba giờ chạy, Hứa Phong không khỏi có chút mệt mỏi.
"Tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đi." Tà Liên ôn nhu thở nhẹ, từ bước chân Hứa Phong càng lúc càng nặng nề, động tác càng lúc càng chậm, nàng biết Hứa Phong sắp đến cực hạn. Hơn nữa, nàng cảm giác trong thân thể mình dần dần có chút không ổn...
"Được" Hứa Phong hít một hơi, bình tĩnh nói: "Ta tìm chỗ dừng chân."
Nói xong, hắn như viên hầu ôm theo Tà Liên nhảy lên một nhánh cây cổ thụ, muốn tìm chỗ để ẩn thân.
Đứng ở trên cổ thụ kia, Hứa Phong nhìn quanh bốn phía, đột nhiên hắn kinh ngạc ồ nhẹ một tiếng, sau đó hắn phi thân, chậm rãi di chuyển về phía một cái sơn động.
Cửa động không lớn, nhân loại có thể tiến vào, ma thú kích thước lớn lại vào không được.
Sau khi xác định không có ma thú bên trong, Hứa Phong và Tà Liên mới lần lượt lách qua cửa hang tiến vào.
Hứa Phong vung tay, một cỗ lôi quang nhấp nháy bao phủ trên cánh tay, mượn ánh sáng của lôi điện, Hứa Phong cẩn thận quan sát hoàn cảnh bên trong.
Thạch động này không sâu lắm nhưng khá rộng rãi, khô ráo, quan trọng nhất là không có dấu vết của ma thú từng cư trú.
Tà Liên đi phía sau Hứa Phong, nhưng khi nàng đi chưa được vài bước, cả người đã hơi nghiêng, trực tiếp ngã nhào về phía trước, dựa vào lưng hắn.
Hứa Phong kinh hãi, lôi quang trên tay chợt tắt, hắn vội xoay người lại đỡ nàng dậy, nhẹ giọng hỏi:
"Cô có sao không?"
"Ta... ta... ta trúng độc xà" Tà Liên phát ra tiếng hô hấp dồn dập, run giọng nói, cả người như mất hết khí lực, cánh tay nhỏ bé mềm nhũn đặt trước ngực Hứa Phong.
Hứa Phong nghe vậy cũng có thể hiểu được bảy tám phần vì sao Tà Liên lại biến thành như vậy, lúc trước mãng xà sắp chết phun ra một cỗ độc phấn, hai người Hứa Phong không may dính phải! Nhưng Hứa Phong vốn luôn đề phòng, lại có Lôi Nguyên Lực hộ thể nên đã kháng cự lại được. Nhưng Tà Liên e là đã trúng độc rắn.
Hứa Phong nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống, nhanh chóng tìm một phiến đá lấp cửa động lại, kiếm thêm một ít cành cây củi khô chất thành đống nhỏ trên mặt đất, sau đó điểm ra một tia lôi điện lên đám củi, tạo thành một đám lửa nhỏ rực hồng.
Thoáng chốc, bóng tối trong hang đã được xua tan.
Hứa Phong lại gần quan sát rõ tình trạng của Tà Liên, bất quá khi hắn vừa lại, Tà Liên đột nhiên hướng Hứa Phong nhào tới, giống như bạch tuộc cuốn lấy hắn, ánh mắt của nàng càng ngày càng nhộn nhạo xuân ý, dùng một đôi môi son điên cuồng hôn lên mặt hắn!
Xà có tính dâm, Hứa Phong khẳng định độc rắn khiến nàng mê loạn thần trí, mới khiến cho nàng sinh ra phản ứng như bây giờ.
Hứa Phong có thể hoàn toàn cảm nhận được bộ ngực sữa của nàng đè ép trên lồng ngực của mình, hai luồng cao phong bị chen chúc đến biến hình, mềm mại co dãn kinh người! Mà bụng của nàng cũng liên tục ma sát hạ thân của hắn, cho dù vết sẹo khiến mặt nàng có xấu xí, nhưng dáng người của nàng vẫn cực kỳ mê người, có lồi có lõm làm cho hắn kìm lòng không được có phản ứng!
Hứa Phong điểm một chỉ mang theo lôi điện lên người Tà Liên, theo lôi điện có phần tê dại tiến vào, ánh mắt của Tà Liên cũng hiện ra một tia thanh minh.
Nàng lập tức vừa thẹn, vừa giận, vừa bi thương, phun ra một búng máu, khẽ dãy dụa muốn tránh thoát khỏi người Hứa Phong nhưng vô lực.
Hứa Phong cau mày, hiệu quả lôi điện lúc nãy của hắn chỉ có tác dụng làm cho thần trí tỉnh táo, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn xà độc. Hứa Phong tin tưởng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ khu trừ được độc tố cho nàng.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại không còn nhiều thời gian nữa, cũng đã qua mấy canh giờ kể từ khi Tà Liên trúng độc. Loại độc này tuy không gây nguy hiểm tính mạng, nhưng nếu không giải kịp thời sẽ khiến cho nàng mất đi thần trí, trở thành dâm nữ vĩnh viễn, cứ thấy nam nhân là lao tới.
"Xem ra, cũng chỉ có thể thử cách này..."
Hứa Phong nhanh chóng hạ quyết định.
Hắn ôm lấy Tà Liên ngồi lên đùi mình, nhìn
chằm chằm nàng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tà Liên theo bản năng dãy dụa muốn né tránh, gương mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
"Đương nhiên là giải độc cho ngươi ah!"
Hứa Phong dùng sức trợn nhìn nàng một chút.
"Giải độc cho ta?" Trên mặt Tà Liên vẫn như cũ đầy vẻ cảnh giác.
"Đương nhiên, nhìn ta đi, đưa lưỡi ra nào" Miệng Hứa Phong bất chợt ngậm lấy đôi môi thơm của Tà Liên.
"A... a..., ngươi gạt ta, không cần ngươi cứu."
"Nàng đưa lưỡi ra, ta sẽ thôi không cứu nữa." Hứa Phong đề nghị.
Tà Liên quả thật đưa lưỡi ra. Hứa Phong vội vàng nút vào trong miệng, tham lam hút nút. Nhưng hắn rất vô sỉ không hề thực hiện điều kiện trao đổi, trong đầu hắn giờ này chỉ tồn tại câu một nói từ kiếp trước "tầm này thì liêm sỉ gì nữa". Động tác của hắn càng lúc càng táo bạo, cởi phăng lớp áo giáp của nàng ra, song nhũ đầy đặn lõa lồ trở thành mục tiêu của Hứa Phong.
Đầu óc của Tà Liên bắt đầu hồ đồ, thân thể và phản ứng sinh lý đã rục rịch hoạt động. Khi bàn tay Hứa Phong chạm lên bộ ngực căng mịn của nàng, Tà Liên chỉ kêu ú ớ một tiếng rồi mặc cho Hứa Phong mặc sức tung hoành, đến cả váy da và nội khố bị tuột ra lúc nào mà vẫn hồn nhiên không nhận ra.
"A, sao lại thế này? Hứa Phong, dừng tay."
Tà Liên với thân thể đã lộ ra hoàn toàn dường như mới đột nhiên tỉnh lại, nhưng thân thể nàng lúc này đã bị Hứa Phong khiêu khích đến nóng bừng bừng. Mặc dù tay Hứa Phong không ngừng xoa nắn nhũ phong của nàng, song Tà Liên không hề có ý định gạt tay Hứa Phong ra.
"Xuỵt, không nên nói chuyện, phải tập trung tinh thần vào, ta sẽ giải độc cho ngươi" Vừa nói, Hứa Phong đã thọc một ngón tay vào trong mật huyệt lầy lội.
"A..." Khe sâu bị ngón tay xâm phạm, Tà Liên chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhịn không được bắt đầu rên rỉ, hai tay giãy dụa cũng dần dần không còn khí lực.
Ngay sau đó, Tà Liên liền cảm thấy trước của mật huyệt có một vật cứng không ngừng ma sát rồi đột nhiên chậm rãi tiếng vào, dưới hạ thân nàng bỗng nhiên có thêm một vật thô cứng khiến thân thể mềm mại run lên.
Một cảm giác kỳ diệu, đột nhiên từ trong thân thể nàng tràn ra, dần dần bao phủ lý trí của nàng...
Vật kia mạnh mẽ đâm sâu vào, đánh tan một lớp phòng tuyến, một tia tinh huyết chảy ra giữa hai chân. Tà Liên nhắm chặt mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, nàng dùng tay che miệng, vật kia đâm sâu vào lại hô nhẹ lên "Ô ô".
Hứa Phong đầu óc lâng lâng như muốn nổ tung, bên trong nhục huyệt chật hẹp kinh khủng, lại ẩm ướt vô cùng, chỉ mới vừa đi vào mà cảm tưởng cây đại nhục bổng của hắn sắp bị nó mút khô mất.
Hứa Phong tạm không chuyển động để Tà Liên đỡ đau hơn, hắn khẽ ưỡn người, đôi mắt nhìn xuống nơi đang kết hợp bên dưới. Ngay sau đó hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên giọt nước mắt đang lăn trên vết sẹo tại nơi má nàng.
Tà Liên cả người run lên, mở mắt ra, trong mắt lộ ra một sự rung động khó che dấu. Nàng biết vết sẹo trên má của mình dọa người cỡ nào, thậm chí chính nàng cũng không muốn nhìn qua, ai cũng không muốn nhìn mặt nàng.
Nhưng mà không ngờ Hứa Phong dám hôn vết sẹo của mình, còn ôn nhu như vậy, ánh mắt nàng giờ khắc này bỗng tăng thêm một chút mông lung, lóng lánh. Hai tay nàng choàng qua cổ hắn, áp đôi môi mềm mại của nàng vào đôi môi hắn, chủ động "tấn công".
Hứa Phong một bên điên cuồng hôn ngấu nghiến đáp lại, tốc độ tiến vào ngày một nhanh hơn, phát ra thanh âm "ba ba" của xác thịt va chạm, cùng với đó là những tiếng ư ư hư hư vô cùng vô tận.
Bầu trời tối đen như mực, không trăng sao.
Đã hai tiếng trôi qua.
Trong hang động, dưới ánh lửa bập bùng, hai người vẫn còn quấn quýt lấy nhau.