Ngồi nói chuyện phiếm với nhau một lúc thì cũng chán, Bella và các bạn lại bày ra trò chơi mới, một trò chơi tuy nhẹ nhàng nhưng đa số bọn họ đều thích, đó là chơi game.
Nhưng chơi game gì lại khiến bọn họ có cái thái độ thích thú như vậy nhỉ? Đáp án là...
- "Trời ơi! Ris, phản lưới nhà, phản lưới nhà rồi! Cậu chuyền đi đâu vậy hả? Sao lại chuyền cho đội đối phương? A!".
Swan quá nhập tâm vào trò chơi, bất mãn mà hò hét lớn.
- "Cậu đừng có nháo được không? Lo mà gỡ lại đi!".
Iris liếc nhìn Swan rồi nhanh chóng tiếp tục dành sự tập trung vào trò chơi.
Ngạc nhiên chưa? Thì ra là bọn họ đang chơi game trên Playstation, dùng tay cầm chơi game kết nối với ti vi.
Và trò mà họ chơi chính là game bóng đá FIFA, được coi là ngành công nghiệp triệu đô đầy triển vọng.
- "Iris với Swan này! Vì sao mà người ta gọi bóng đá là môn thể thao vua? Chính là vì nó nêu cao tinh thần đoàn kết, thống nhất cao cả, nó làm nên sức mạnh của cả đội bóng.
Vậy mà, nhìn hai cậu đi, mất đoàn kết kinh khủng, coi chừng vỡ trận tức thì à".
Những lúc thế này, bọn họ chẳng khác nào những đứa nhóc chỉ mới 4,5 tuổi trong thân xác người lớn.
Đúng là bóng đá luôn khiến cho người ta trẻ lại.
- "Các cậu bớt nói nhảm đi! Nói cho các cậu biết, nếu mình sinh ra không mang hình hài là con gái, mình sẽ không làm ca sĩ nổi tiếng đâu, mình sẽ làm một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp".
Swan không hài lòng với thái độ của các bạn, phản bác rất kịch liệt.
- "Để dành mấy lời đó mà nói cho con cháu đời sau của cậu, chứ tụi này biết ước mơ của cậu dù sao cũng chỉ là mơ ước!"
- "Này, cũng không nên nói cậu ta như vậy.
Nhà của Swan phải nói là có truyền thống nghiện bóng đá mà, mình nghe mẹ cậu ấy nói ông nội và ba của cậu ấy vốn rất thích bóng đá, nhắc đến Ngoại Hạng Anh, World Cup là chịu không nổi, cậu ta đam mê như thế cũng do gen di truyền thôi".
Ginny nhìn mọi người, giải thích.
- "Yên tâm đi! Swan đem ước mơ đó gửi gắm cho em trai cậu ấy rồi, Peky rất có thiên phú bóng đá đó.
Mình tin điều đó"
Bella đang nói đến Peky, chính là em trai của Swan, kém các cô 2 tuổi.
Tuy sinh ra trong gia đình quý tộc nhưng thứ gắn bó thân thiết với Peky từ lúc mới biết nói, biết đi không phải là những món đồ chơi xa xỉ đắt tiền của nhà giàu, mà là trái bóng.
Vậy nên, bóng đá với Peky không chỉ là sở thích, còn là ước mơ.
Và có lẽ do được sinh ra trong một gia đình tuyệt vời nên mọi người trong nhà kể cả ba mẹ của Swan sẵn sàng hi sinh nhiều thứ để cho các con của mình có thể phát triển tài năng.
Năm 8 tuổi, Peky được cho đi học tại một CLB bóng đá tại quê nhà và tài năng của anh sớm được các lò đào tạo nổi danh để mắt đến.
Năm 13 tuổi, đươc sự cho phép của ba mẹ, Peky theo lời mời cùng vài người bạn chuyển đến lò đào tạo bóng đá trẻ của Tây Ban Nha, tiếp tục chặng đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Ước mơ của Peky, chính là trở thành cầu thủ xuất sắc của giới túc cầu.
-"Ôi giời! Mấy em chơi chán vừa thôi.
Đưa đây, để anh đẹp trai tung vài cú sút đẹp mắt cho mấy em xem!".
Nam Thần Mặc chộp lấy cái tay cầm chơi game, bát nháo xung phong vào trận.
- "Anh im đi! Mấy cao thủ giới tài chính như ngũ đại tài phiệt các anh thì cứ ra thương trường mà đấu đá, đừng có ở đây mà sút với bóng".
Chưa kịp để Swan phản bác lại Nam Thần Mặc thì Selena đã lên tiếng trước.
- "Em thật vô lí! Ngày xưa khi còn nhỏ bọn anh cũng từng chơi bóng đá đó".
Nam Thần Mặc bất bình, vẻ mặt xám xịt tựa như muốn bốc khói.
- "Tôi vô lí đó, thì sao? Làm gì được nhau?"
- "Em...".
Một mình Nam Thần Mặc anh mà đấu khẩu với 3,4 con người miệng lưỡi đanh đá kia, cứng họng.
Cuộc cãi vả còn đang gay gắt thì chuông điện thoại của Iris vang lên.
Cô nhẹ nhàng bắt máy, nhưng sau khi nghe được sự việc bên đầu dây bên kia thì hoảng hốt, biểu cảm khó tin.
- "Được, được, con biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, Iris vội vàng đứng lên, sửa soạn lại trang phục để lại cho mọi người ngồi đó hàng vạn dấu chấm hỏi.
- "Mình đi có việc gấp.
Bella, cho mình mượn trợ lý Hyun của cậu nhé, có việc cần nhờ đến cô ấy giúp!".
Iris nói xong thì nhận lấy số điện thoại của Hyun từ Bella rồi vội vã rời đi ngay.
- "Hyun, là tôi, Iris đây, bạn thân của Phó tổng giám đốc Mặc! Nhờ cô điều tra lịch trình của một người giúp tôi, sau khoảng 15 phút nữa tôi muốn biết tin tức".
Iris tuy là đang ra lệnh cho Hyun nhưng giọng điệu của cô rất từ tốn và có khuôn phép, không khiến cho người ta có cảm giác khó chịu.
- "Vâng, tôi đã hiểu!".
Iris nói ra danh tính của người mà cô ấy muốn điều tra cho Hyun, Hyun sau đó liền tuân theo và làm ngay.
Sau khi đã giao phó nhiệm vụ cho Hyun, Iris sốt sắng ngồi trong xe chờ đợi phản hồi từ cô ấy, chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay.
Đúng như dự tính, khoảng hơn 15 phút sau, Hyun gọi lại, báo cáo thông tin cho Iris.
- "Tôi vừa tra ra được địa chỉ hiện tại của người đó, ở biệt thự số 5, đường X, khu Y.
Gần trung tâm thành phố "
Tin tức vừa nhận, Iris đã hoả tốc nhấn ga chạy đi.
Dường như người đó có mối quan hệ mật thiết với Iris, nên mới khiến cô ấy lo lắng đến thế.
.........-------.........
Cùng lúc đó, tại biệt thự số 5, đường X, khu Y
Ngay tại gian phòng khách, hiển hiện hình bóng của 1 người đàn ông và 2 người phụ nữ trẻ.
Thế nhưng vị thế, tư thái của mỗi người là khác nhau.
Người đàn ông đó tay ôm ấp người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ bên cạnh dùng ánh mắt khiêu khích, điệu bộ nghênh ngang, phách lối nhìn người phụ nữ đối diện, còn người phụ nữ đối diện thì đau lòng, nước mắt dường như muốn chực trào ra.
- "Hách Tử Hàn, người phụ nữ anh đang ôm ấp đó là ai?"
-"Đến nước này tôi cũng không giấu cô nữa! Cô ấy là Thẩm Như Sương, bạn gái chính thức của tôi".
Người đàn ông được gọi là Hách Tử Hàn đó khẽ hôn lên đỉnh đầu người phụ nữ Thẩm Như Sương đó.
- "Vậy còn em thì sao? Em là gì hả?"
-"Bruna ơi là Bruna! Cô nghĩ trước giờ là tôi thật lòng yêu cô sao?"
-"Vậy, anh nói anh thích em trước giờ đều là lừa mình dối người sao?".
Bruna cắn môi, hoàn toàn không tin sự thật trước mắt.
- "Đúng vậy! Cô cũng đừng có trách tôi, trách cô quá ngu muội đi!"
-"Tôi ngu muội sao?"
-"Thứ tôi để ý là gia sản nhà cô nên mới tiếp cận cô.
Nào ngờ lại thành công ngoài mong đợi khiến cô không chỉ thích tôi mà còn đem cả khối tiền dâng lên cho tôi.
Bây giờ tôi đã đạt được mục đích, có lí do gì để giữ cô ở lại?".
Người đàn ông đó quá khốn nạn, anh ta lại dám lợi dụng tình yêu của một cô gái tốt.
- "Được rồi! Bruna, cô không nghe hay sao? Tử Hàn nói không cần cô nữa, nhanh đi đi! Cô yên tâm, số tiền mà cô đã đưa cho Tử Hàn, anh ấy và tôi sẽ sử dụng cho thật thoả đáng, để không phụ lòng cô đã dâng lên cho anh ấy".
Thẩm Như Sương được đà lấn tới, giọng điệu đầy kiêu căng.
Cô ta chỉ tay ra cửa, muốn đuổi Bruna đi.
- "Tiện nhân!".
Bruna hét lớn, tiến đến nắm tóc của Thẩm Như Sương giật mạnh, mắng chửi cô ta.
Thẩm Như Sương đau đến muốn chảy nước mắt, la ó lên.
- "Bốp".
Hách Tử Hàn thấy Thẩm Như Sương bị đối xử như vậy, lửa giận xông lên não.
Anh ta vung tay đánh thật mạnh lên mặt của Bruna, khiến cô loạng choạng ngã nhào xuống đất, uất ức ôm một bên mặt đang vô cùng đau rát.
Anh ta vậy mà dám đánh phụ nữ cơ đấy.
Hừ! Đánh nữ nhi thì làm sao gọi là anh hùng hảo hán được!
- "Rầm!".
Cánh cửa lớn bị lực đạo của ai đó đá đến mức muốn đổ ngã, đủ khiến người ta biết vừa rồi người đó đã dùng bao nhiêu sức lực, tức giận đến nhường nào.
Chính là Iris, cô mặt mày tối sầm từ cửa từ từ tiến dần về phía bọn họ.
- "Chị hai!".
Bruna ngẩng mặt lên nhìn người mà cô ấy gọi một tiếng thân thuộc "chị hai", giọng nói tràn ngập xúc động.
Iris nhẹ đỡ đứa em gái của mình lên, cũng không quên tặng cho Bruna một ánh mắt cảnh cáo.
- "Cô là ai?".
Đối diện với Bruna, Thẩm Như Sương còn làm càn tới được.
Nhưng khi đối diện với Iris đầy khí chất bạo ngược, cô ta hoàn toàn lép vế.
Thẩm Như Sương đi đôi giày cao gót 8cm ấy vậy mà chỉ mới ngang bằng với Iris.
- "Tôi là ai không tới phiên cô lên tiếng, câm cái miệng lại!".
Iris lừ mắt, giọng điệu đầy áp bức tựa hồ muốn khống chế Thẩm Như Sương.
- "Ưm! Tử Hàn, anh xem cô ta đi! Anh phải đòi lại công bằng cho em".
Thẩm Như Sương làm bộ nức nở.
- "Bảo bối!".
Hách Tử Hàn vuốt tóc cô ta, nhẹ giọng an ủi.
- "Đôi cẩu nam nữ các ngươi diễn kịch đủ chưa?".
Đối với một màn tình cảm trước mắt, Iris không mảy may quan tâm, còn cảm thấy buồn nôn nữa cơ.
- "Cô là ai? Sao dám xông vào đây?".
Hách Tử Hàn nói lớn tiếng với Iris, thái độ ngông cuồng.
- "Chẳng phải anh vẫn luôn bênh vực cho người phụ nữ bên cạnh anh hay sao? Tôi vì sao lại không thể bênh vực cho em gái tôi?"
-"Em gái? Không đúng, Bruna nói với tôi cô ta không có chị gái, chỉ có anh trai mà thôi".
Hách Tử Hàn này xem ra dày công tốn sức không ít.
- "Hừ! Tôi có nói với anh, Bruna là em gái ruột của tôi sao?".
Iris nheo mắt.
- "Tuy Bruna chỉ là em họ, nhưng vẫn là em gái tôi.
Nay các người lại dám dụ dỗ, lừa gạt nó, tôi làm sao có thể đứng nhìn?"
-"Cô muốn làm sao? Đều tại cô em gái bé bỏng của cô quá ngu ngốc, trách tôi được sao?"
- "Hừ! Người phụ nữ bên cạnh anh cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Một kẻ là tra nam, một đứa là tiện nữ, xứng đôi vừa lứa".
Iris quan sát Thẩm Như Sương, cất lời mỉa mai, giễu cợt.
- "Người phụ nữ đáng chết như cô lấy quyền gì mà chất vấn tôi?".
Thẩm Như Sương nghe những lởi nói ấy, cố kiềm nén cơn giận.
- "Thầm Như Sương, đừng có nói chuyện với chị hai tôi một cách vênh váo, hung hăng như thế!".
Bruna nước mắt đã khô, chán ghét nhìn Thẩm Như Sương, muốn tiến đến xử trí cô ta.
- "Mặt cô ta chỉ toàn là silicon thôi, em đừng động vào! Bẩn tay".
Chà, tuy Iris là một bác sĩ nhưng cô cũng độc mồm độc miệng lắm.
Nhìn xem, sức sát thương trong