Bella hôm nay công việc khá nhàn rỗi, mấy dự án quan trọng của Mặc Thị căn bản cô đã đàm phán xong xuôi với bên đối tác rồi.
Vậy nên cô nổi hứng, không hề báo trước, bất ngờ đến tập đoàn quốc tế Tào Thị vi vu một chuyến.
Tào Dịch Thiên đang ngồi trước bàn máy tính, làm việc một cách mải mê.
Bella biết rõ điều đó nên khi Thượng Nguyên định vào báo với anh liền bị cô ngăn cản.
Bella khẽ mở cửa, cô đi vào phòng mà không để lại một chút tiếng động nào, dường như đó lâu dài cũng đã trở thành một bản năng.
Cũng chính vì thế mà Tào Dịch Thiên vì đang chú tâm vào công việc nên không phát hiện ra.
Bella không vội để anh biết, ngồi bắt chân trên sofa theo dõi động thái của anh.
Đàn ông khi làm việc nghiêm túc rất đẹp trai, nhưng qua cái nhìn nhận của Bella thì người đàn ông trước mặt cô dù làm bất cứ việc gì cũng đều đẹp đến điên đảo chúng sinh, đẹp không góc chết, đẹp đến mê người.
Tào Dịch Thiên nếu biết Bella đang thoả sức ngắm mình từ xa, có lẽ anh sẽ tình nguyện giữ nguyên tư thế như thế mãi, không biết cũng được.
** 1 cuộc phỏng vấn nhỏ-------
(Tác giả: Đại tỷ ơi! Lúc gay cấn nào cũng còn tâm trạng đứng ngắm trai được à?
Bella: Trai đẹp là tài nguyên, lãng phí tài nguyên không phải là phong cách của bổn vương
Tác giả: bị nam sắc mê hoặc đến ngu người thì nói đại đi, có chết ai đâu
Bella: [lừ mắt] Nói gì?
Tác giả: À không, không! Nói là đại vương chị quá bá khí đi) - xong xách dép thục mạng chạy mất--------**
Dưới đại sảnh tầng trệt, một người phụ nữ ăn mặc trông có vẻ lả lơi bước vào.
Cô ta không thèm nể mặt ai, tiến đến thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, định bước vào thì bị vệ sĩ chặn lại.
-"Xin lỗi, cô không được đi.
Mời sang bên kia"
-"Tránh ra! Có biết tôi là ai không? Tương lai tôi sẽ là chủ nhân của các người thì tại sao thang máy này lại không được đi? Không có thời gian đôi co với mấy người"
Sở dĩ không ai dám ngăn cản Vương Nghi vì e sợ cô ta sẽ đê tiện cho người xử lí bọn họ.
Vương Nghi là người dẫn đầu ngũ thiên kim của Trung Quốc.
- "Một là cô dùng thang máy bên kia, hai là chúng tôi tự tay xử lí cô".
Hai anh vệ sĩ này rất trung thành với Tào Dịch Thiên.
Vương Nghi nghe thế liền e ngại, cô ta biết vệ sĩ của Tào Dịch Thiên toàn người ưu tú, nói được làm được, chỉ nghe mỗi lệnh của anh mà thôi nên dù tức tối cỡ nào cũng không dám lớn tiếng nữa, giậm mạnh chân bỏ sang thang máy bên kia.
Lên đến tầng cao nhất, Vương Nghi cũng không còn biết phép tắc là khái niệm gì, mở cửa phòng tổng tài tự tiện xông vào.
- "Dịch Thiên! Em nhớ anh quá nên đến đây thăm, chúng ta cùng ăn trưa nha anh".
Cô ta chạy lại ôm lấy cánh tay Tào Dịch Thiên giọng nũng nịu.
-"Cút!".
Tào Dịch Thiên kinh tởm, gạt mạnh tay cô ta ra, quát lớn.
- "Dịch Thiên! Em yêu anh thật lòng, chẳng lẽ anh không nhận ra hay sao?".
Vương Nghi khẩn cầu, quỳ xuống nắm lấy tay anh.
- "Dĩ nhiên tôi nhận ra...".
Vương Nghi nghe anh mở miệng như thế liền vội đắc ý, cứ nghĩ kế sách của mình thành công, khẽ nhếch môi.
- "Cô yêu tiền của tôi".
Vương Nghi sắc mặt tái đi.
Tào Dịch Thiên tuyệt tình thế đấy.
-"Tất cả là tại mày!"
Vương Nghi quan sát thấy Bella đang ngồi trên sofa thản nhiên xem kịch vui, liền tức tối chỉ thẳng mặt cô.
Tào Dịch Thiên tuy đối diện nhưng lại quay lưng về phía cô, nghe Vương Nghi nói thế liền quay người lại, Thái độ thay đổi chóng mặt, phấn khích tiến từng bước về phía sofa ngồi cạnh cô, hoàn toàn xem Vương Nghi như không khí.
- "Là mày câu dẫn anh ấy!"
- "Nếu như không phải anh ta một mực bám dính lấy tôi, cô nghĩ anh ta sẽ có cửa với tôi sao?"
- "..."
Tào Dịch Thiên bỗng dưng vui vẻ ra mặt, cô nói vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận anh chứ.
Vương Nghi nhìn một màn trước mặt mà á khẩu, anh ta có phải Tào Dịch Thiên lạnh lùng bá đạo, không gần nữ sắc trong truyền thuyết không vậy? Nếu người trong phòng lúc này không phải Vương Nghi mà là người khác thì cũng bị làm cho mù con mắt.
Nhìn thế nào cũng không phải là người phụ nữ kia câu dẫn Tào Dịch Thiên, mà là Tào Dịch Thiên say đắm người ta nha.
Ngạc nhiên hơn đó là, người phụ nữ đó vốn không ưng ý anh.
Vương Nghi oán hận, cô ta tốn công phí sức lại chẳng được anh công nhận.
Thứ cô ta muốn có lại không được, vậy thì người phụ nữ đó có quyền gì mà chê bai anh?
- "Dịch Thiên! Em và anh quen nhau từ trước, còn cô ta là kẻ đến sau".
Vương Nghi giả vờ oan ức.
- "Nếu như trước đó tôi và người cũ không chia tay nhau, anh ta liệu sẽ có cửa sau mà đến hả?"
Bella làm bộ gật gù, bình tĩnh bóc trần sự thật.
Từng câu chữ thốt lên đều khiến người ta nể phục, quả