...
Nửa ngày đã trôi qua, thứ Christian Drew Grey nhận được chỉ là chút tin tức ít ỏi.
Giữa bầu không khí căng như dây đàn, dấu hiệu tích cực dần có hồi âm.
-"Báo cáo! Đã phát hiện chiếc xe đen trên đường DT* hướng về phía Nam từ một camera đặt ở góc khuất ven đường"
Phía nam đường DT*? Nơi đó là vùng đất hẻo lánh nhất của đặc khu Columbia, thưa thớt dân cư sinh sống.
Một tia sắc bén lướt qua đôi con ngươi xanh biếc của Christian, linh tính mách bảo cho ông biết có vẻ như bọn họ đã tìm được điểm mấu chốt.
***
Vương Nghị lại đến phòng giam giữ Mặc Tư Thuần.
Và dường như lần này ông ta không có ý định rời đi.
-"A Thuần! Em ăn một chút gì đi.
Chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn gì, anh cũng chiều em"
Mặc Tư Thuần chỉ cầm lấy ly nước uống cho đỡ khát.
Còn thức ăn trên bàn, bà không động đến dù chỉ là một thìa.
-"Tôi muốn anh thả tôi đi.
Anh có chiều nổi không?".
Mặc Tư Thuần lạnh lùng nhìn Vương Nghị.
Đối diện với ánh mắt thù địch của người mình yêu, Vương Nghị trong lòng đầy cay đắng.
Ông ta không muốn Mặc Tư Thuần nhìn ông ta với ánh mắt ấy.
-"Bất cứ chuyện gì, chỉ trừ việc thả em đi"
-"Tại sao chứ? Tôi không có bất cứ giá trị nào để cho anh lợi dụng cả"
Mặc Tư Thuần thay đổi thái độ, từ mềm mỏng trở nên quật cường.
-"A Thuần! Em có biết anh rất yêu em không? Yêu từ rất lâu rồi.
Em có cảm nhận được không?".
Vương Nghị tha thiết thành kính.
Ông ta vứt bỏ tôn nghiêm, bày tỏ nỗi lòng, muốn Mặc Tư Thuần biết tình cảm của ông ta bấy lâu nay đặt ở nơi đâu.
-"Cảm nhận được thì sao? Không cảm nhận được thì sao? Dù gì đi nữa thì chúng ta cũng không có liên quan đến nhau, mỗi người đi một con đường"
-"Nhưng mà Christian Drew Grey thì mãi mãi liên quan đến em có phải không? Em yêu hắn ta sâu đậm vậy mà"
Nhắc đến Christian Drew Grey, ánh mắt người phụ nữ bỗng chốc trở nên dịu dàng hẳn, chất chứa biết bao nỗi niềm tin yêu tha thiết.
Đó là ánh mắt nhu tình mà Vương Nghị ghét tận xương tủy.
-"Anh ấy mãi mãi luôn là ngoại lệ.
Một người ngoài như anh làm sao có thể so sánh với anh ấy"
Vương Nghị nhớ đến lần đầu gặp Mặc Tư Thuần, một nàng thơ hiền lành xinh đẹp.
Nàng của khi ấy toát lên hơi thở tràn đầy sức sống của thanh xuân, một bông hoa thuần khiết đang tuổi nở rộ.
Chính giây phút ấy, hình bóng của nàng đã in sâu vào tâm trí hắn.
Nàng là hoa khôi của trường, còn là thiên kim nhà hào môn thế gia, biết bao kẻ đón người đưa, xếp hàng dài theo đuổi.
Còn ông ta, một kẻ không mấy nổi bật, một chút gia thế, hằng ngày chìm trong giấc mộng có thể sánh bước bên người.
Ông ta quen biết Christian Drew Grey - con trai của một tài phiệt khuấy đảo thương giới một thời.
Nhờ mối quan hệ đó mà dần dần có chỗ đứng trên thương trường.
Trong thời gian dài, Vương Nghị đã tìm cách để có thể đến gần người trong mộng