Vũ Bắc Nguyệt lái xe đến Vọng Nguyệt Trang ở Xuân Phong Cổ Trấn, đây là biệt trang riêng mà ông ngoại của Vũ Bắc Nguyệt dành tặng cô trước khi ông qua đời, cô cũng thường xuyên đến đây nghỉ dưỡng vì nó cách trung tâm Nam Đô không quá xa.
Quản gia của Vọng Nguyệt Trang tên chú Lâm đã làm quản gia ở đây mấy chục năm rồi, sau khi mẹ Vũ Bắc Nguyệt đột nhiên mất tích vào tám năm trước thì ông vẫn luôn ở lại coi sóc Vọng Nguyệt Trang như một người đầy tớ trung thành tận tụy.
Chú Lâm thấy Vũ Bắc Nguyệt đến lúc tối muộn thì nhíu mày rồi lên tiếng hỏi “Tiểu thư lại cãi nhau với lão gia sao?”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu “Dạ không có, con đi đến thôn Phù Mộng làm từ thiện sẵn tiện ghé qua đây nghỉ dưỡng một thời gian thôi.
”
“Vậy thì tốt quá rồi.
”
Vũ Bắc Nguyệt đi tới mở cửa xe phía sau ra rồi lên tiếng “Chú Lâm, chú phụ con đỡ người trong xe vào trong nhà với.
”
Chú Lâm nghe vậy liền giúp Vũ Bắc Nguyệt một tay, lúc đỡ A Sở vào trong nhà có ánh sáng của đèn ông nhìn rõ những vết thương trên người anh thì cũng không khỏi giật mình.
“Tiểu thư, người này là ai vì sao lại thương tích đầy mình thế chẳng lẽ cô gây ra tai nạn giao thông còn cậu ta là nạn nhân sao?”
Vũ Bắc Nguyệt liền lên tiếng đáp “Chú nghĩ con tệ vậy sao? Người này là con vô tình cứu trên đường thôi, cũng không biết rõ lai lịch anh ta như thế nào cả, chờ anh ta tỉnh lại rồi mới hỏi được.
”
Vũ Bắc Nguyệt nhờ chú Lâm đỡ A Sở đi vào một căn phòng ngủ sạch sẽ rộng lớn đặt anh nằm lên giường, cô dùng tay sờ thử trán anh thì phát rất nóng nên vội rụt tay lại.
“Chú Lâm mau giúp con gọi bác sĩ đến đây nhanh đi, anh ta sốt cao quá như vậy rất nguy hiểm hơn nữa trên người có rất nhiều vết thương cần phải sơ cứu khử trùng gấp.
”
“Vậy để tôi đi mời bác sĩ nổi tiếng trong trấn đến xem giúp cậu ta.
”
Chú Lâm vừa tính rời đi thì Vũ Bắc Nguyệt liền lên tiếng “À còn một chuyện nữa, nếu anh Đình Hiên gọi đến hỏi con có về đây không thì chú đừng nói chuyện con cứu người này nha, anh hai mà biết thì phiền phức lắm.
”
Chú Lâm gật đầu “Dạ tôi biết rồi ạ.
”
Chú Lâm vừa đi ra ngoài tính sang nhà gọi bác sĩ Trần đến Vọng Nguyệt Trang thì nhận được điện thoại của Vũ Đình Hiên, ông bắt máy “Dạ tôi nghe đây thiếu gia Đình Hiên, không biết muộn như vậy rồi cậu gọi tôi có chuyện gì không hả?”
Giọng của Vũ Đình Hiên ôn tồn vang lên “Tối rồi còn gọi làm phiền chú Lâm thật ngại quá, không biết Bắc Nguyệt có về Vọng Nguyệt Trang không hả?”
Chú Lâm liền đáp “Dạ có, tiểu thư vừa về được một lúc bây giờ đã ngủ rồi ạ.
”
Vũ Đình Hiên gật đầu “Vậy tôi yên tâm rồi.
”
Sau khi Vũ Đình Hiên cúp máy, chú Lâm liền nhanh chân chạy đến nhà bác sĩ Trần gần Vọng Nguyệt Trang