A Sở ôm lấy thi thể vẫn hơi ấm của Minh Trung gào khóc trong tuyệt vọng trong khi những người khác lại cười cợt lên tiếng “Ôi trời chỉ là một quân cờ thôi mà, ván cờ lần này đúng là thú vị thật đó quân đỏ lại khóc thương khi quân xanh tử trận thật là hài hước làm sao.
”
Ánh mắt của A Sở hằn lên tia máu ngọn lửa hận thù đang bùng cháy dữ dội trong lòng cậu, cậu nhìn từng khuôn mặt đang cười cười nói nói chỉ trỏ bàn tán trước cái chết của Minh Trung, cậu cắn chặt răng nắm tay thành nắm đấm trong đầu thầm nghĩ [Một quân cờ thôi sao? Bọn tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt cơ mà tại sao lại bắt chúng tôi biến thành quân cờ rồi hành hạ tàn nhẫn như thế chứ?! Các người đúng là những con quỷ bò lên từ địa ngục chứ không phải con người.
]
Tôn lão gia không vui vì sự việc xảy ra giữa A Sở và Minh Trung liền lên tiếng “Hôm nay tới đây thôi, đúng là mất hứng mà tôi không chơi cờ nữa đâu, để hôm khác có hứng lại đánh tiếp đi.
”
Hạ lão gia biết ván cờ này ông ta thua chắc rồi nên khi Tôn lão gia hủy bỏ không chơi tiếp ông ta liền đồng ý nhưng vì sợ mất mặt nên đã đổ lỗi lên đầu của A Sở “Quân cờ này đúng là làm người khác mất hứng mà.
”
Hai người kia không đánh cờ nữa nên số tiền cược phải trả lại cho những người đã đặt cược toàn bộ, hôm nay đấu trường không thu được một đồng nên A Đô tức giận tột cùng.
Mấy thanh niên khác khẽ lắc đầu thương thay số phận của A Sở, dám chọc giận A Đô thì chỉ có một con đường chết thôi.
A Sở đang ôm thi thể của Minh Trung khóc lóc thì bị hai tên đàn em của A Đô lôi ra bắt nằm sấp giữa sân cờ.
“Vút…vút.
”
A Sở còn chưa thoát khỏi những đau đớn hỗn độn trong lòng trước sự ra đi đột ngột của Minh Trung thì đã bị A Đô liên tục cầm rơi quất vào người, những lằng đỏ rướm máu hiện lên, quần áo trên người vốn đã rách rưới đến đáng thương nay lại càng tơi tả hơn nữa.
“Vút…vút…”
A Đô giận tím mắt dùng hết sức quất rơi vào người của A Sở “Hôm nay mày chọc giận khách quý của tao khiến tao mất một khoảng tiền lớn nữa, tao phải đánh chết mày thằng ngu này.
”
“Vút…vút…”
Những lằng roi da hằn lên da thịt của A Sở ngày nhiều chồng chéo lên nhau khiến những vết thương cũ chưa lành nay lại hở miệng cả người đầy thương tích rỉ máu từng giọt.
Tên đàn em của A Đô là Tiểu Vĩ thấy A Sở bị đánh sắp không chịu nổi nữa rồi nên lên tiếng khuyên can A Đô “Anh hai à, đừng đánh nữa nếu đánh nữa nó sẽ chết mất.
”
A Đô hừ một tiếng “Thì tao đang muốn đánh chết nó luôn mà, nuôi nó đúng là tốn cơm mà hôm nay khiến tao không kiếm được