Ánh mắt của Vũ Bắc Nguyệt mơ hồ không có tiêu cự, cô lẩm bẩm lên tiếng “A Sở…em biết ngay mà, lúc em say đều có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh anh…ước gì có loại rượi bia nào đó khiến em say mãi không bao giờ tỉnh lại nữa để luôn thấy anh bên cạnh em thì tốt biết mấy.
”
Mắt của Vũ Bắc Nguyệt ngân ngấn nước long lanh, một giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi chảy dài xuống, Nam Dạ Huyền nhìn thấy hình ảnh này đột nhiên cảm thấy trái tim xót xa một cách kỳ lạ.
Nam Dạ Huyền thấy Vũ Bắc Nguyệt khóc thì cảm thấy mũi lòng, anh ngồi dậy cầm lấy bàn tay cô rồi lên tiếng an ủi “Ngoan ngủ đi em say rồi anh vẫn sẽ ở đây bên cạnh em.
”
Vũ Bắc Nguyệt say lắm rồi cô nhắm mắt ngủ nhưng mà tay vẫn nắm chặt tay của Nam Dạ Huyền không buông ra.
Nam Dạ Huyền chờ Vũ Bắc Nguyệt hoàn toàn ngủ say mới nhẹ nhàng rút tay lại rồi kéo cái chăn đắp lên người cô, anh tinh tế chỉnh điều hòa vừa phải không để quá lạnh sẽ không hưởng không tốt đến cô gái kia.
Lúc Nam Dạ Huyền đứng dậy đi về phòng của mình thì lại vừa vặn ngẩng đầu nhìn bức tranh chân dung của A Sở trên tường, anh quay đầu nhìn Vũ Bắc Nguyệt rồi nhíu mày thầm nghĩ [Không hiểu tại sao mình có cảm giác rất thân quen với cô gái này như thế…ban đầu mình tưởng mình là A Sở từng gặp gỡ qua cô ấy nhưng mà cô ấy nói A Sở đã chết rồi, rốt cuộc giữa mình và cô ấy đã từng gặp nhau chưa?!]
Hôm sau, Vũ Bắc Nguyệt xuống trung tâm thương mại ở tầng 1 để mua thức ăn thì thấy lực lượng an ninh kiểm soát chặt chẽ những người đi vào cao ốc Green nhưng đến khi họ đi ra thì lại không kiểm tra nghiêm ngặt lắm nên khẽ cười thầm nghĩ trong đầu [Vậy là có cơ hội tiễn vong tên sát thủ trong nhà mình đi rồi…dù anh ta chưa từng làm hại mình nhưng cũng chưa chắc là hoàn toàn vô hại…anh ta đi càng sớm thì mình càng đỡ phải lo.
]
Vũ Bắc Nguyệt vui vẻ về nhà báo tin tốt cho Nam Dạ Huyền “Anh chuẩn bị rời khỏi đây được rồi.
”
Nam Dạ Huyền nhướng mày “Rời khỏi bằng cách nào chứ, chẳng phải cô nói đội đặc nhiệm và cảnh sát vẫn túc trực bên dưới kiểm soát gắt gao từng người một ra vào sao?”
“Bọn họ cũng có nhìn thấy mặt anh đâu mà sợ dữ vậy, tôi đã tìm ra biện pháp có thể đưa anh rời khỏi đây an toàn rồi, cứ làm theo lời nói là được.
”
Nam Dạ Huyền nghi hoặc lên tiếng hỏi “Cách gì cô nói tôi nghe thử trước xem có khả dụng không cái đã.
”
Vũ Bắc Nguyệt chỉ tay vào bức tranh mang tên “Hoàng hôn ở Nam Đô” đang dựng sát tường lên tiếng “Có người mua bức tranh này của tôi rồi, tôi sẽ liên hệ với đơn vị vận chuyển gần đây để giao hàng cho khách, lần trước họ có giao hàng giùm tôi một lần rồi tôi để ý thấy có một dáng người tương tự anh nên