Nam Dạ Huyền lúc này cảm thấy bản thân mình hèn mọn vô cùng “Vậy em xem như anh là thế thân của A Sở cũng được mà.
”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu “Anh và A Sở là hai con người hoàn toàn khác nhau, dù mặt anh và A Sở giống nhau như hai giọt nước nhưng mà anh mãi mãi không thể nào thay thế hình bóng của A Sở được.
”
Nam Dạ Huyền nghe câu này cảm thấy đột nhiên tức giận tột cùng, anh nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng kìm chế bản thân, chưa có một cô gái nào có thể từ chối anh thẳng thừng như vậy.
“Em cũng nói là giống nhau như hai giọt nước vậy em cứ xem là A Sở đi, mỗi lúc bên cạnh anh em cứ gọi anh là A Sở cũng có sao đâu.
”
Vũ Bắc Nguyệt lắc đầu “Như vậy là không công bằng cho anh đâu Nam Dạ Huyền, em không thể nào làm được như vậy hết.
”
Nam Dạ Huyền tức giận đấm mạnh một cái xuống cái gối mà Vũ Bắc Nguyệt đang nằm, vẻ mặt tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, anh nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo lên tiếng “Vũ Bắc Nguyệt tôi ôn nhu dịu dàng với em thì em không muốn vậy thì sau này đừng có trách thô bạo với em, tôi đã hạ mình như thế mà em vẫn lòng dạ sắt đá, suốt ngày cứ A Sở, A Sở, một người đã chết có thể bảo vệ em mang đến cho em hạnh phúc của hiện tại không mà suốt ngày cứ mở miệng ra là A Sở vậy hả?”
Vũ Bắc Nguyệt sợ hãi nhắm mắt lại cô nghĩ rằng Nam Dạ Huyền sẽ mặc kệ cảm xúc của cô mà xâm chiếm thể xác cô nhưng anh đã không làm như vậy, cô cảm nhận được phần giường bên cạnh mình lún xuống.
Giọng nói hòa hoãn của Nam Dạ Huyền vang lên “Tối nay tôi chỉ muốn được ngủ bên cạnh em thôi, không cần phải sợ, nếu em không đồng ý tôi tuyết đối không ép buộc em đâu.
”
Vũ Bắc Nguyệt quay người nhìn bóng lưng của Nam Dạ Huyền thì cảm thấy áy náy vì không thể đáp lại tình cảm của anh, cô thích anh nhưng lại không muốn phản bội lại A Sở, lúc này cô cảm thấy khó xử vô cùng không biết nên đi theo con tim hay là lí trí nữa.
Vũ Bắc Nguyệt đang cặm cụi làm tranh trong phòng ngủ của Nam Dạ Huyền thì anh đi vào rồi bất ngờ lấy ra một sợi dây chuyền tự tay đeo lên cổ của cô.
“Đây là cái gì vậy hả?”
Nam Dạ Huyền tỏ vẻ thờ ơ đáp “Hôm nay đấu giá được trong buổi đấu giá quyên góp từ thiện dù sao anh cũng không dùng được nên tặng cho em đấy.
Vũ Bắc Nguyệt nhìn sợi dây chuyền có mặt hình cỏ bốn lá đính hạt màu trắng rất tinh xảo đẹp mắt thì cũng rất thích “Cảm ơn anh nha Dạ Huyền.
”
“Không cần khách sáo vậy đâu.
”
Vũ Bắc Nguyệt đẩy nhanh tiến độ làm tranh không muốn day dưa với Nam Dạ Huyền nữa, cô sợ càng ở gần anh thì cô sẽ phản bội lại tình yêu với A Sở nên muốn mau chóng rời đi.
Nam Dạ Huyền cũng nhìn ra Vũ Bắc Nguyệt đang có ý né tránh mình nên khi bức tường làm gần xong thì anh lại cho người đến cào hết tranh vẽ ra để Vũ Bắc Nguyệt làm lại từ đầu giữ