Vũ Thế Hải, Vũ Đình Hiên và tất cả những khách mời trong hôn lễ đều há hốc trước vẻ mặt độc ác và ánh mắt thâm độc của Liễu Yên Đan.
Người A “Trời ơi kia là cô dâu mà sao cô ta có thể độc ác như vậy chứ?”
Người B “Cô dâu xuất thân cũng là hào môn mà tại sao có thể làm ra mấy chuyện độc ác như thế này được chứ?”
Người C “Cô gái bị hại tên là Vũ Bắc Nguyệt, đấy là tên con gái của chủ tịch Vũ Thế Hải kia mà.
”
Người D “Có khi nào là mẫu thuẫn chị dâu em chồng nên mới làm vậy không ha?”
Vũ Thế Hải nhíu mày tỏ vẻ nghiêm trọng quay sang nhìn Liễu Yên Đan bằng ánh mắt tức giận tột cùng rồi lên tiếng hỏi “Chuyện như thế này là sao hả Yên Đan? Tại sao con lại có thể làm ra cái chuyện tàn ác như vậy với con gái của ta như thế hả?”
Vũ Đình Hiên nhìn thấy hình ảnh của Vũ Bắc Nguyệt chìm trong biển lửa liền nổi điên lên quay sang tát vào mặt của Liễu Yên Đan một cái khiến cô ta chới với suýt chút nữa là ngã xuống đất luôn rồi.
Vũ Đình Hiên tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán “Cô đã làm gì em gái tôi rồi hả? Hiện tại Bắc Nguyệt đang ở đâu hả?”
Liễu Yên Đan cảm thấy một bên gò má của mình truyền đến cảm giác đau rát, mặt cô ta đỏ ửng lên in cả năm dấu tay của Vũ Đình Hiên trên mặt, mắt của cô ta đỏ hoe lên từng giọt nước mắt rơi xuống.
Vũ Đình Hiên nhìn Liễu Yên Đan bằng ánh mắt tức giận đến đỏ ngầu lên, anh hậm hực bước tới dùng hai tay giữ chặt hai vai của cô ta rồi lên tiếng hỏi “Tôi hỏi cô Bắc Nguyệt đang ở đâu hả?”
Liễu Yên Đan vì cái tát và thái độ tức giận của Vũ Đình Hiên vì lo lắng cho Vũ Bắc Nguyệt mà tức nước vỡ bờ, cô ta cũng mà nổi điên lên đẩy anh một cái rồi lớn tiếng quát “Cô ta chết trong biển lửa rồi, ngày hôm đó tôi đã tưới xăng khắp nhà kho đó rồi cô ta căn bản là không thể nào sống sót được nữa, tôi nói cho anh biết ngay cả xác của cô ta cũng cháy thành tro rồi anh đừng có tơ tưởng mà tìm được cô ta nữa Vũ Đình Hiên.
”
Vũ Thế Hải và Vũ Đình Hiêu đều chới với trước câu trả lời của Liễu Yên Đan, mọi người thì bàng hoàng vì cô ta giết người mà thái độ vẫn bình thản ngạo mạn như chẳng có chuyện gì cả, thủ đoạn này quá là độc ác rồi.
Vũ Đình Hiên gần như không thể kìm chế được cảm xúc của bản thân anh lao tới giữ chặt hai tay của Liễu Yên Đan rồi lên tiếng “Tại sao vậy hả? Tại sao cô lại có thể làm ra chuyện độc ác tàn nhẫn như vậy với Bắc Nguyệt được hả?”
Liễu Yên Đan chợt nở một nụ cười bất lực trên môi khó coi hơn là khóc nữa, giọng cô ta bi thương vang lên “Vũ Đình Hiên anh còn dám hỏi tôi tại sao lại làm như vậy sao? Tất cả còn không phải là anh hết đó sao? Nếu như anh không tơ tưởng đến Vũ Bắc Nguyệt thì tôi cũng không cần phải gi3t chết nó để anh thôi mơ mộng về nó nữa, nó chết đều là do anh hết đấy Vũ Đình