Ngày hôm sau, Chu Thời Niệm tới tiệm tranh của Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng chửi mắng Vũ Bắc Nuyệt “Một kẻ hèn mọn như cô mà dám đèo bồng cố gắng chèo kéo anh Dạ Huyền sao? Cô không xứng đâu, tôi là bạn gái của anh Dạ Huyền cũng là vợ sắp cưới của anh ấy cô liệu hồn mà tránh xa anh ấy ra nếu còn để tôi thấy kẻ thấp hèn như cô đu bám theo anh ấy tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết đấy.
”
Vũ Bắc Nguyệt nhướng mày nhìn Chu Thời Niệm rồi lên tiếng chăm chọc cô ta “Nếu anh ta thật sự muốn kết hôn cùng cô thì đã không bỏ cô lại lễ đường một mình mà đi theo tôi rồi.
”
Chu Thời Niệm tức giận nhưng cứng họng không nói nên lời, qua một lúc cô ta hậm hức đá vào bức tranh mà Vũ Bắc Nguyệt đang vẽ rồi lên tiếng hăm dọa “Cô mà còn dám câu dẫn níu kéo anh Dạ Huyền nữa thì đừng trách tôi phá hỏng cái phòng tranh nhỏ này của cô đó nhé.
”
Vũ Thế Hải và Vũ Đình Hiên vốn muốn đến đưa Vũ Bắc Nguyệt đi xem trung tâm triển lãm tranh mà hai người chuẩn bị dành tặng cho cô nhân dịp sinh nhật thì vô tình nhìn thấy cảnh Chu Thời Niệm đến kiếm chuyến với Vũ Bắc Nguyệt nên cả hai người đều cùng tức giận.
Chu Thời Niệm còn quá đáng đưa tay giật lấy bảng màu trên tay của Vũ Bắc Nguyệt rồi hất lên người cô làm màu vang ra tung tóe dính trên quần áo của cô.
Vũ Đình Hiên sải bước đi tới cởi áo vest trên người ra khoác lên người của Vũ Bắc Nguyệt, anh nhướng mày nhìn Chu Thời Niệm bằng ánh mắt tức giận tột cùng rồi lên tiếng cáu gắt “Cô mới là người không xứng đáng để đứng nói chuyện với Bắc Nguyệt đấy, Chu tiểu thư cũng xuất thân trong gia đình thượng lưu danh giá nhưng mở miệng nói chuyện lại khó nghe đến thế.
”
Chu Thời Niệm nhếch môi cười quay sang nhìn Vũ Bắc Nguyệt bằng ánh mắt khinh miệt rồi tiếp tục xúc phạm đến cô “Thật không ngờ cô cũng ghê gớm thật đó, suốt ngày chạy theo quyến rũ anh Dạ Huyền nhưng còn bắt cá hai tay câu dẫn thêm cả Vũ tổng của tập đoàn Thương Hải nữa đúng là quá đáng sợ rồi mà.
”
Chu Thời Niệm nghĩ rằng cùng lắm Vũ Bắc Nguyệt và Vũ Đình Hiên chỉ là quan hệ tình nhân vui chơi qua đường nên quay sang nhìn anh rồi lên tiếng cảnh báo “Vũ tổng à, anh nên cẩn thận cô gái này một chút, cô ta không hiền lành như vẻ bề ngoài mà cô ta đã thể hiện đâu, chắc là loại bán thân vì tiền đấy.
”
Vũ Đình Hiên tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán anh gắt giọng lên tiếng quát “Cô câm miệng lại ngay cho tôi.
”
Chu Thời Niệm không ngờ rằng Vũ Đình Hiên sẽ phản ứng mạnh như vậy nên nhất thời giật mình lui về phía sau trước tiếng quát đầy tức giận của anh.
Vũ Đình Hiên trừng mắt nhìn Chu Thời Niệm với vẻ sắc lạnh tột cùng rồi lên tiếng “Cô không biết gì về người khác thì đừng vội buông lời xúc phạm người ta như đúng rồi kiểu đó, thân phận của cô ấy mười Chu Thời Niệm cũng không bì kịp.
Đừng tưởng Chu gia mấy người có thể hắc bang U Minh Ám Dạ thì coi trời bằng vun, tôi nói cho cô biết ở Nam Đô này không gia tộc nào có thể qua mặt được tập đoàn Thương Hải hết.
Xưa nay tôi không thích xen vào