Chap 18
"Becky..." - Freen cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, cánh tay bị bắn tê cứng không còn cảm giác, cả người vô lực ngã khụy xuống đất bất tỉnh.
Becky phẫn nộ nhìn Freen ngất lịm đi, tay bóp chặt chiếc cổ của gã rít lên: "Viên đạn vừa rồi của ngươi có gì trong đó thế hả?"
Gã hốt hoảng vội đáp: "Chỉ là... viên đạn làm bằng băng thôi, cơ thể cô gái đó bị viên đạn này bắn trúng phá vỡ kết giới, mà sao linh hồn thuần khiết đó lại chứa nhiều yêu khí trong người như thế được?"
Becky mất dần kiên nhẫn dùng lực mạnh hơn khiến gã đau đớn thét to trước khi tan biến đi mất, Becky sốt ruột đến chỗ kiểm tra tình hình của Freen, cô gọi to lên gọi người: "Henry! Ta biết ngươi đang ở gần đây, mau xuất hiện đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ Henry, Iren cũng xuất hiện cùng đi đến chỗ bọn họ, Henry không nói lời nào khụy gối xuống chữa trị vết thương trên cánh tay cho Freen, bàn tay anh chạm vào bỗng phát ra luồng sáng màu vàng nhạt, nơi miệng vết thương liền khép lại như chưa từng xảy ra vết tích nào.
"Ma thần, còn lại là của cô đó!"
Becky áp tay lên ngực Freen nối lại kết giới vừa bị nứt, cô chợt nhận ra cách làm này chỉ là tạm thời, viên ngọc của yêu nữ đó đem đến quá nhiều rắc rối cho Freen, về lâu dài hại nhiều hơn lợi, Becky cũng không thể chắc chắn rằng bản thân có thể bảo vệ tốt cho Freen khi càng ngày càng nhiều yêu ma chú ý đến bạn gái mình.
Iren lên tiếng khi nhìn tình cảnh xung quanh: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã, phép đóng băng của tên đó sắp hết tác dụng rồi, mọi người sẽ chú ý đến chúng ta mất."
Becky thở hắt ra bế Freen biến đi trước, Henry nhìn theo không hài lòng mắng vốn với tiểu yêu tinh bên cạnh: "Iren, cô xem tên ma thần này có bạn gái rồi mà còn ngông cuồng như vậy, ta vừa mới cứu bạn gái của tên đó đấy, còn chẳng nghe được tiếng cảm ơn nào. Biết thế đã không xuất hiện."
"Người mà không xuất hiện sau này cũng sẽ không yên ổn với ma thần của tôi đâu. Ma thần không chỉ ngông cuồng, cô ấy còn thù rất dai."
"Hừm! Ta cũng không thèm quan tâm đến."
.
.
.
Ngồi nhìn Freen vẫn đang thiếp đi trên giường, Becky thở dài đưa tay nắm lấy bàn tay cô, thời gian họ bên cạnh nhau là quá ít ỏi so với khoảng thời gian dài hơn nghìn năm Becky đã trải qua, thế nhưng trái tim sắt đá này từ bao giờ lại trở nên yếu ớt và dễ đau lòng đến thế, mỗi lần nhìn thấy Freen gặp chuyện, tim của cô lại nhói lên rất bức bối, mà lúc này Becky đã không còn kiểm soát được lý trí của mình để chọn lựa cách rời xa Freen.
"Nếu sau này Freen không còn nữa, cuộc sống cô độc của tôi sẽ càng trở nên ảm đạm hơn, tôi bắt đầu thấy sợ hãi rồi."
Những ngón tay được Becky nắm chặt khẽ cử động, Freen chầm chậm mở mắt ra, nhìn lên khuôn mặt vẫn chưa thôi lo lắng cho cô, ánh mắt xót xa nhìn về phía mình khiến Freen nửa vui mừng nửa muộn phiền.
"Becky, em tốt nhất đừng có tình cảm với chị, bằng không chị sẽ thấy bản